Mỗi người có một định nghĩa về cuộc sống khác nhau, Nguyễn Diễm Mai muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Trần Tống, nhưng sau đó mọi người biết rằng Trần Tống là kẻ tồi nhất trong những kẻ tồi. Khi đó nhà Trần Tống vừa phá dỡ, trong tay có chút ít tiền, làm buôn bán nhỏ, những ngày ngọt ngào trôi qua không lâu, một người đàn ông đẹp trai như Trần Tống đi đâu cũng đều đáng chú ý. Vì củng cố gia đình, Nguyễn Diễm Mai Không tiếc từ chức chuyên tâm ở nhà chuẩn bị sinh con cho Trần Tống.
Kết quả tiếng khóc chào đời của Trần Miên dường như là khởi đầu của nỗi bất hạnh, số tiền tiết kiệm đã dùng hết, bức màn che đậy một cuộc sống ổn định cuối cùng cũng lộ ra, sự thật về sự kém cỏi của Trần Tống bị phơi bày giữa hai người. Trần Miên lớn lên từng ngày, cuộc sống của họ càng ngày càng khốn quẫn.
Khi cuộc tranh cãi lên đến đỉnh điểm, Trần Tống chỉ vào Trần Miên đang ngủ trong phòng nói chính đứa trẻ này đã làm ông ta ra nông nỗi này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết tên thầy bói giang hồ nào từng nói với ông ta số mệnh của ông ta không nên có con, nói Trần Miên là mệnh Thất Sát, khắc cha.
Sự thật chứng minh cũng chính xác như thế, việc làm ăn ngày càng lụn bại, Trần Tống nghiện bài bạc. Khoản lợi nhuận nhỏ ban đầu ở bàn đánh bài đã cuốn hút ham muốn không làm mà vẫn muốn có ăn của ông ta, từ từ biến ông ta thành một kẻ chơi gái cờ bạc. Những người ngồi đánh bài với ông ta lúc đầu còn gọi một tiếng ông chủ Trần, về sau biết việc làm ăn lụi bại nên từ ông chủ Trần biến thành Tiểu Trần.
Sau đó thấy Nguyễn Diễm Mai dắt tay Trần Miên tới tìm ông ta về nhà, cười gian nói với ông ta: “Tiểu Trần à, không trả đủ tiền thì dùng cô vợ xinh đẹp trả cũng được.”
Câu nói này bị Nguyễn Diễm Mai nghe thấy, trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà.
Bà ta quyết định rời xa Trần Tống. Cuộc sống của bà ta không nên như thế này. Bà ta xinh đẹp, có vô số kẻ giàu có theo đuổi bà ta, Trần Tống chỉ là người đẹp trai nhất trong đám đó mà thôi. Hồi còn trẻ bà ta bị nhan sắc mê hoặc, phí thời gian, dành tất cả niềm khao khát tình yêu trong ngôi nhà nhỏ hai phòng ngủ đó.
Bà ta xách hành lý bỏ đi, ném số tiền đã vay vào mặt Trần Tống để đổi lấy thỏa thuận ly hôn. Lúc bà ta không chút do dự bước tới cuộc sống mới không phải không có nghĩ tới Trần Miên. Cô bé mười hai tuổi cầm giấy khen trong tay, giọng nói mang vẻ cẩn thận lấy lòng nói với bà ta: “Mẹ nhìn này, con đứng thứ nhất đó.”
Lời cuối cùng giấu ở dưới giấy khen là: mẹ có thể đừng đi được không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoặc là mẹ đừng bỏ rơi con.
Nguyễn Diễm Mai coi như không hiểu.
Bà ta ngồi xổm người xuống, nói với Trần Miên: “Mẹ cũng hết cách rồi.”
Bà ta không có cách nào, bà ta không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy, đám rận trên giường ăn hết tất cả sự nhiệt tình của bà ta với cuộc sống. Bà ta mở cửa sổ ra không nhìn thấy được ánh sáng mặt trời mà là đêm tối tăm, thậm chí ngay cả nằm ngủ với Trần Tống cũng cảm thấy ghê tởm, mỗi một lần cắn răng chịu đựng giống như bị lăng trì.
Bà ta mới ba mươi tuổi, cuộc sống của bà ta không nên như thế này.
Cho nên bà ta bỏ rơi Trần Miên, đó là lựa chọn tốt nhất mà bà ta có thể làm.
Phụ nữ ba mươi tuổi đã không còn nổi tiếng trên thị trường, đối với một người phụ nữ không có năng lực, không học vấn, không gia cảnh, ly hôn lại càng khó khăn hơn, bà ta không thể tưởng tượng mình sẽ sống như thế nào với một cô con gái đang học lớp sáu. Sau đó con bé sẽ phải sống thế nào, có ai chọn bà ta không, có lẽ có, nhưng đều không phải là người mà bà ta muốn.
Bà ta muốn sống trong nhà cao tầng, muốn có một cửa sổ mở ra là có thể hít thở không khí trong lành mà không phải gian phòng ngửi thấy mùi hôi thối của thùng rác.
Sự thật chứng minh lựa chọn của bà ta là đúng. Kiều Thành nhìn trúng nhan sắc của bà ta, yêu tính dịu dàng biết quan tâm đến người khác của bà ta, cũng không thèm để ý bà ta đã từng ly dị, chỉ khi nghe bà ta nói bà ta có con với chồng trước thì nhíu mày lại, nhưng khi nghe thấy đứa bé kia đi theo chồng trước, không dây dưa với bà ta nữa mới ôm bà ta, nói về sau sẽ cho bà ta có cuộc sống tốt hơn.
Mọi bất mãn khi sống với Trần Tống dường như đều bị cuốn trôi.
Sau đó trở về cuộc sống mà Nguyễn Diễm Mai vốn nên sống.
Sự xuất hiện của Trần Miên khiến bà ta cảm thấy hoảng hốt sau sự mừng rỡ, nhất là khi trông thấy Trần Miên đứng chung với Kiều Chi Vãn. Bà ta không thể tránh khỏi nhớ tới khuôn mặt của Trần Tống từ dung mạo của Trần Miên.
Trần Miên là con của bà ta và Trần Tống.
Sự thật này xuất hiện cùng với con rận trên chiếc chăn cũ, từng chút một ăn mòn bản chất làm mẹ của bà ta.
Bà ta đứng ở nơi đó, tay cầm túi run rẩy, nhìn khẩu hình Trần Miên khi nói chuyện với con gái riêng, đoán xem cô sẽ nói gì.
Đó là mẹ của tôi?
Chúng ta là chị em?
Hay là đòi tiền uy hiếp?
Đây đều là những mánh khóe mà Trần Tống hay làm. Đứa con gái lớn lên với Trần Tống có thể tốt hơn chỗ nào chứ?
Kiều Chi Vãn không hề phát hiện ra gì, thậm chí không hiểu Trần Miên nói gì, có chút hoang mang đi đến bên cạnh Nguyễn Diễm Mai, ôm lấy cánh tay của bà ta. Bà ta và cô ta có quan hệ mẹ con thân thiết, dường như cô ta mới mà miếng thịt rơi xuống từ trên người Nguyễn Diễm Mai.
Như thường ngày, cô ta chia sẻ tâm sự với Nguyễn Diễm Mai, chỉ vào bóng lưng của Trần Miên nói: “Mẹ, bạn đó là học sinh giỏi trong Ban Xã Hội ở trường con, thành tích tốt còn xinh đẹp, nhưng con không thích cô ấy lắm.”
Cô gái cụp mắt xuống, mím môi, nhẹ giọng nói, như thể cảm xúc không thích của cô ta là sai trái.
Nguyễn Diễm Mai nghe Kiều Chi Vãn nói vậy thì thở dài một hơi. Trần Miên không hề nói gì, Kiều Chi Vãn cũng không biết gì cả. Lúc này bà ta lại tiếp tục là người mẹ dịu dàng, quan tâm cô ta nói: “Tại sao vậy con yêu?”
“Bởi vì người mà con rất thích lại thích cô ấy.”
Kiều Chi Vãn nói từng câu từng chữ.