Mà giờ khắc này, trước cổng trường trung học Tuy Bắc.
Trần Tống ngậm thuốc lá, loanh quanh hồi lâu cũng không thấy ai đi ra, bảo vệ nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, luôn cảm thấy người này có gì đó không ổn. Lúc Trần Tống đi qua đi lại thêm một lần nữa, bảo vệ cau mày nói với ông ta nói: “Học sinh đã ra về từ lâu rồi, ông đang chờ ai thế?”
Trần Tống cười: “Con gái của tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con gái của ông học ngoại trú hay trọ ở trường? Học sinh ngoại trú đã về nhà từ sớm rồi, trọ ở trường lúc này cũng tắt đèn rồi, đừng đi qua đi lại ở trước cổng nữa, còn thế là tôi báo cảnh sát đó.”
Trần Tống nghe thế định mắng người nhưng lại e sợ đối phương to cao hơn mình, không thể làm gì khác hơn là cắn răng rời đi cổng trường học.
Nhưng mà vừa đi được mấy bước đã nghe thấy có người gọi chú ơi.
Ông ta quay người, trông thấy một nam sinh đeo cặp sách đứng ở cửa tiệm văn phòng phẩm, nhẹ giọng nói với ông ta: “Cháu biết Trần Miên ở đâu.”
*
Trần Miên đi theo Thẩm Vực vào phòng.
Không khí giữa hai người im lặng đến đáng sợ, cả hai đều không lên tiếng trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cặp sách được đặt trên ghế sofa, thời gian trôi qua, đã gần mười giờ. Trần Miên như mới tỉnh cơn mơ, nhìn về phía Thẩm Vực, hỏi anh: “Cậu không quay về sao?”
Thẩm Vực đang lấy bài thi từ trong cặp ra, nghe cô hỏi như vậy có chút buồn cười: “Câu tá ma giết lừa để chỉ người như cậu đấy. Lúc ở trong thang máy thì ngoan ngoãn cho tôi ôm, lúc này không cần lại đuổi tôi đi, cậu là con gái tồi à?”
“...”
Trần Miên im lặng một lát, vẻ mặt cô có vẻ bình tĩnh nhưng lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên, giọng nói như bị ép ra từ kẽ răng: “Cậu đừng nhắc tới chuyện vừa nãy được không?”
Rất mất mặt.
Nghĩ tới dáng vẻ mình nói với anh có thể ôm cô một cái không, cô không nhịn được mà hy vọng thời gian có thể quay lại, thậm chí cảm thấy hay là cô bị ma ám hoặc bị nhân cách khác chiếm lấy thân thể. Tóm lại, so với việc tự mình nói ra, cô càng xấu hổ và tức giận hơn là khóc trước mặt Thẩm Vực.
“Không thể.”
Thẩm Vực trả lời rất nhanh, không thấy chút vẻ dịu dàng nào như trong thang máy.
Bởi vì chiều cao nên ngồi trên sofa lấy cặp không thoải mái nên anh ngồi thẳng xuống thảm. Lúc này cơ thể anh tựa bên ghế sofa, khuỷu tay chống trên ghế như một tên côn đồ đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, giọng điệu có chút suy ngẫm.
“Có phải cậu đang cảm thấy hối hận vì hành vi vừa nãy của mình không? Đã quá muộn rồi. Tôi nói cho cậu biết, may mà tôi không quay lại được, nếu không tôi sẽ phát đi phát lại trong ngày sinh nhật của cậu đấy.”
Lúc này Trần Miên không có tâm trạng gì, chỉ cảm thấy Thẩm Vực thật là phiền phức.
Cô tiện tay ném bài thi đi nhưng lại bị anh dễ dàng chặn lại.
“Ha, không nói lại thì đánh người.” Anh lười nhác khiển trách cô.
“Thẩm Vực.”
“Nói.”
“Cậu phiền thật đấy.”
“Cậu có thể nói câu nào mới được không, câu này cậu đã nói bao nhiêu lần rồi? Tôi cho cậu một gợi ý, nói vài lời ngon ngọt, có lẽ tôi sẽ quên chuyện vừa nãy đấy.”
Trần Miên không để đến anh, cũng lấy bài thi từ trong cặp ra. Cô đặt bài thi tổng hợp môn xã hội của cô ở bên cạnh bài thi tổng hợp môn tự nhiên của Thẩm Vực. Điểm của hai bài thi đều rất cao, chỉnh tề, chỉ là bài của cô lít nha lít nhít toàn là chữ, bài của Thẩm Vực thì đơn giản, quá trình giải đề có thể giản lược được bao nhiêu thì giản lược bấy nhiêu.
Cái này khiến Trần Miên nhớ tới câu phàn nàn của Triệu Lị Lị.
Chính xác, giản lược quá trình giải bài.
Cô lấy bút mực đỏ và đen ra, định sửa lại những câu sai thì nghe thấy Thẩm Vực hỏi cô: “Ban ngày cậu cố ý để Kiều Chi Vãn nhìn thấy trong phòng giáo viên à?”
Anh nhẹ nhàng hỏi, Trần Miên nhận ra, thành thật nói: “Ừ, tôi cố ý đấy.”
Cô biết Kiều Chi Vãn nhìn lén, cũng biết chắc chắn Kiều Chi Vãn sẽ tới gần cô, muốn nhận được đáp án phủ định từ miệng cô.
Trần Miên biết rõ Kiều Chi Vãn nghĩ gì, cho nên khi Kiều Chi Vãn chào hỏi với cô, trong đầu cô chỉ nghĩ tới hai từ quả nhiên.
Cô thẳng thắn thừa nhận mình lợi dụng, hơn nữa không nghĩ mình sai, ánh mắt nhìn Thẩm Vực vẫn thuần khiết, hỏi anh: “Không được sao?”
Thẩm Vực tức cười: “Cậu vẫn rất kiêu ngạo nhỉ?”
“Không, cô ấy thích cậu, cậu nên kiêu ngạo.” Trần Miên chậm rãi dùng dao mềm giết người, dùng khuôn mặt nhỏ vô hại của mình nhìn về phía Thẩm Vực, dùng giọng điệu cảm khái nói với anh: “Trần Nhân, Kiều Chi Vãn, Lâm Lâm. Tôi đoán cô gái từng đánh nhau với Lâm Lâm cũng từng thích cậu.”
Đây là lần đầu tiên Trần Miên nói về đề tài này với Thẩm Vực.
Điều này khiến Thẩm Vực cảm thấy mình như một món hàng trong miệng của cô, còn cô là một thương nhân gian trá, chào đón mọi khách hàng tới lui.
“Có phải có hơi vượt biên giới không?” Anh gõ cây bút trong tay, cười cười hỏi cô.
“Không. Thẩm Vực, Trần Nhân thích cậu cho nên chán ghét tôi, Kiều Chi Vãn thích cậu cho nên tới gần tôi, mỗi một người thích cậu đều quan tâm tới tôi, cậu nói xem là vì sao?” Cô nhìn vào mắt anh, giọng nói rất nhẹ nhàng, rơi xuống mặt đất lại như nặng ngàn cân, trong khoảnh khắc khiến mặt nước giữa hai người nổi dậy vô số bọt nước.
Giống như đang đánh cờ.
Ngươi tới ta đi ai cũng không chịu lui về sau một bước.
Tìm không gian cho nhau.
Thẩm Vực nói cô làm nũng.
Cô lập tức quanh co lòng vòng nói trong mắt người khác, Thẩm Vực đối xử đặc biệt với cô.
“Trần Miên.” Thẩm Vực hô tên của cô.
Anh thả cây bút xuống bàn rồi đưa tay nâng cằm cô lên để cô có thể nhìn vào đôi mắt đen của anh.
Anh cong môi cười nói với cô: “Hỏi như vậy vẫn có đường lui đấy, cậu nên hỏi trực tiếp vì sao nhiều người như vậy tôi chỉ chọn cậu, tại sao lại cho cậu tiền, tại sao lại dạy dỗ Trần Kha giúp cậu, tại sao biết rõ cậu lợi dụng mà tôi vẫn đi về phía cậu.”
“...”
Trần Miên nhìn thẳng vào anh.
Đêm ngoài cửa sổ tĩnh lặng, trong nhà ánh sáng như ban ngày.
Nốt ruồi nơi đuôi mắt Thẩm Vực lúc này dường như quá rõ ràng.
Thời gian hai năm quá lâu, khiến Trần Miên quá hiểu mỗi biểu cảm của Thẩm Vực có ý nghĩa gì. Lúc này khóe miệng anh mỉm cười, nắm tay cô ngăn cản cô trốn thoát, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh để trả lời, đó là dấu hiệu không hài lòng.
Dường như anh có chút bất mãn với sự im lặng của Trần Miên, thiếu niên nhíu mày lại, nhưng không ngờ người ngồi đối diện bỗng nhiên đưa tay đụng vào đuôi mắt của anh, ngón tay đặt trên nốt ruồi, nhẹ giọng cho anh đáp án.
“Thẩm Vực, bởi vì theo ý của cậu, tôi thuộc về cậu.”
Không phải thích, không phải để ý, mà là tính chiếm hữu.
Trần Miên cho là như vậy.