Editor: Khả Kỳ
Bùi Lạc Bạch nói chuyện cực kì thành khẩn, thái độ lại khiêm tốn, cộng thêm trên mặt hắn mang theo tổn thương.
Mới vừa rồi những người bách tính vây xem kia còn cảm thấy hắn quá không phải là một thứ đồ ra gì, hiện tại cân bằng trong lòng bọn họ đã nhao nhao nghiêng lại, chợt cảm thấy người Cố gia quá hùng hổ dọa người.
Người ta vì bảo vệ quốc gia, đều đã thành Bùi công công luôn rồi, nhận đứa bé làm con thừa tự thừa kế tục hương hỏa chẳng lẽ không nên sao?
Nhìn lại Cố Nam Sơn tất cả đều mang theo ý khiển trách.
Cố Nam Sơn nhìn cái bộ dáng Bùi Lạc Bạch làm bộ làm tịch, trong lòng cười lạnh không ngừng, trên chiến trường bị đả thương thân thể cái quỷ gì? Lời này đến quỷ cũng không tin, còn cái gì mà nếu Chi Chi có tâm tư hòa ly với hắn, hắn nguyện ý thành toàn Chi Chi.
Cái rắm chó!
Rõ ràng đây là hắn muốn hại chết Chi Chi.
A? Hắn vì nước mà thân thể bị thương, giành hết đại nghĩa, Chi Chi quay đầu đã muốn cùng hắn hòa ly, thâm tình sâu như biển trước đây chẳng lẽ không phải toàn bộ đều thành trò cười sao, kêu người bên ngoài nhìn nàng như thế nào?
Mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết nàng.
Nếu hắn thật lòng muốn cùng Chi Chi hòa ly, tuyệt đối sẽ không làm như vậy, giỏi cho một thứ đồ chơi hỗn trướng ích kỷ.
Có lời nói này của hắn hôm nay, về sau phàm là Chi Chi muốn cùng hắn hòa ly, chắc chắn sẽ nhận về nghìn người chỉ trích, hắn đây là muốn tuyệt đường lui của Chi Chi, buộc nàng không thể không cùng hắn trở về.
"Lạc Bạch, a huynh không biết, hôm nay tất cả đều là a huynh sai, a huynh bồi tội với ngươi, nếu ngươi không tha thứ cho a huynh, a huynh tuyệt đối không đứng dậy."
Không phải chỉ là diễn kịch sao? Với ai mà chả giống nhau, dưới ánh mắt bao người, hốc mắt Cố Nam Sơn nóng lên, áy náy trên mặt đều nhanh chóng ngưng tụ thành thực chất, lui lại một bước, đối với hắn cúi đầu không ngẩng dậy.
Lần này đến phiên Bùi Lạc Bạch bị Cố Nam Sơn đẩy lên vị trí lưng chừng khó xử, tim của hắn bị nghẹn một hơi càng dữ dội hơn, mới vừa rồi còn không nhận hắn đây! Giờ Cố Nam Sơn lại mở miệng một tiếng a huynh, rõ ràng đang lấy thân phận của trưởng bối để hù hắn.
Hắn dám nói không tha thứ cho Cố Nam Sơn sao?
Hôm nay bỗng nhiên hắn bị đánh như vậy lại xem như vô ích, còn rơi xuống cái thanh danh thân thể không trọn vẹn, trong lòng thật sự là uất nghẹn đến hoảng, nhiều người nhìn như vậy, hắn chỉ có thể đỡ Cố Nam Sơn dậy.
"A huynh quá lời rồi."
"Thế tử nói đùa rồi."
Ngay lúc này Cố Nam Chi khoan thai bước đến, trên người nàng khoác áo choàng tuyết trắng, trên đầu mang theo mũ rộng vành, gương mặt ngọc trắng ngần như sứ ẩn trong lông thỏ tuyết trắng, nửa chặn nửa che khiến người khác nhìn không rõ ràng, chỉ nghe tiếng nói nàng trong như mảnh ngọc Côn Sơn.
"Toàn bộ kinh đô ai mà không biết, ta đối với thế tử một lòng say mê, vườn không nhà trống đợi thế tử trọn vẹn sáu năm, tình này không thay đổi, vẫn xin thế tử ngàn vạn lần đừng có nhắc lại chuyện hòa ly này nữa."
Trong mắt nàng bị sương tuyết che đi, lúc này đề cập hòa ly với hắn, chỗ tốt đều bị hắn chiếm hết, nàng bị ngốc sao?
Ánh nắng nghiêng nghiêng phủ lên thân nàng, như khảm cho nàng một tầng váy bạc óng ánh, cả người nàng nổi bật lên thanh lệ thoát tục, Bùi Lạc Bạch ngước mắt nhìn nàng, trong lòng hơi động, tiếng nói khàn khàn:
"Chi Chi, lời ta nói đều là từ đáy lòng, ta nguyện ý thành toàn cho nàng, nếu nàng muốn cùng ta hòa ly......"
"Thế tử là muốn ta đập đầu chết ở trước mặt chàng, lấy cái chết để chứng minh sao?"
Cố Nam Chi ngước mắt lên, ánh mắt nàng kiên định:
"Ta nguyện ý cùng với thế tử đem Khiêm ca nhi dạy dỗ nuôi dưỡng thành tài, để Hầu phủ có người kế tục."
"Thế tử phu nhân thật sự là đại nghĩa, thử hỏi thế gian này có mấy người nữ tử có thể làm được đến như vậy đây?"
"Hành động lần này của thế tử phu nhân thật xứng đáng là nữ tử mẫu mực của thế gian a!"
Bách tính vây xem thật lòng khen ngợi.
"Chi Chi......"
Bùi Lạc Bạch làm ra một bộ dáng vô cùng cảm động, hiện tại hắn còn phải mượn thế của phụ thân và a huynh của nàng, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đòi hòa ly với Cố Nam Chi đến cùng.
Hắn nói như vậy, một là vì bỏ đi nghi kỵ của đám người này đối với Khiêm ca nhi, hai là vì muốn bức Cố Nam Chi cùng hắn trở về, quan trọng nhất chính là hắn không muốn đụng vào Cố Nam Chi, chỉ có lấy cớ này mới có thể đoạn tuyệt tâm tư của tổ mẫu.
Cố Nam Chi nhẹ nhàng khẽ chào Cố Nam Sơn, ấm giọng cáo từ, sau đó nhìn Bùi Lạc Bạch nói:
"Thế tử, bên ngoài trời đông giá rét, chúng ta trở về đi!"
Đáy mắt nàng che giấu trào phúng, nàng còn tưởng rằng bọn họ ít ra có thể chịu được hai ngày, không nghĩ tới chỉ mới một ngày, đã không nhịn được tới đây đón nàng.
Cũng may mục đích của nàng đã đạt được, nàng chính là muốn để Bùi Lạc Bạch trước mặt mọi người nói ra lời nói kia, bởi vì nàng không muốn hắn lại bước vào trong phòng nàng một bước, hắn cần lấy cớ này ứng phó lão phu nhân, nàng cũng cần.
Hạ Linh và Thu Từ đỡ nàng lên xe ngựa.
Bùi Lạc Bạch cúi chào Cố Nam Sơn một cái rồi theo sát phía sau.
Vừa lên xe ngựa, sắc mặt của hắn liền trầm xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Cố Nam Chi nói:
"Cố Nam Chi nàng hài lòng chưa!"
Cố Nam Chi cười hỏi lại:
"Thế tử không hài lòng sao? Hay là nói thế tử không muốn để cho ta trở về, vậy ta đây liền xuống xe."
Nàng quay đầu phân phó xa phu:
"Dừng xe."
Làm bộ muốn đứng dậy ngay.
"Cố Nam Chi nàng đã náo đủ chưa, bức ta nói ra ẩn tật của mình trước mặt mọi người, bị thế nhân chế giễu, nàng còn muốn như thế nào nữa? Đây chính là nàng đối ta một lòng say mê sao?"
Trên người Bùi Lạc Bạch đang đau nhức dữ dội, hắn giương mắt nhìn trừng trừng, giọng nói mỉa mai nhìn Cố Nam Chi, một hơi bắt được cổ tay của nàng, thô lỗ ép nàng ngồi xuống.
Cố Nam Chi trầm tĩnh như nước nhìn qua hắn:
"A! Vậy là ta đã hiểu lầm thế tử rồi, ta còn tưởng rằng thế tử chột dạ mới có thể nói như vậy."
"Nàng......"
Bùi Lạc Bạch tức một nghẹn, nghĩ đến Hầu phủ hiện tại vẫn chưa tách ra khỏi Cố Nam Chi được, hắn mềm giọng hạ âm thanh xuống:
"Chi Chi, ta biết sai rồi, các loại quá khứ cứ để nó qua đi có được không, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu, ta nhất định sẽ không phụ nàng."
Hắn chan chứa nhu tình nói, rồi nắm tay Cố Nam Chi.
Cố Nam Chi rũ đôi lông mi dài xuống che khuất hàn khí trong đôi mắt.
Nàng không để lại dấu vết né khỏi tay Bùi Lạc Bạch, ghé mắt nhìn về một phía.
Đây là do nàng còn hữu dụng đi! Hắn mới nguyện ý buông xuống kiêu ngạo đến dỗ dành nàng.
Từ góc độ Bùi Lạc Bạch nhìn lại chỉ thấy nàng đang rũ mắt, hai gò má phiếm hồng, trong lòng của hắn cười lạnh, nàng quả nhiên rất dễ dụ, hắn tùy tiện nói hai câu, nàng đã tin.
Hắn làm sao biết Cố Nam Chi da mặt mỏng, gió thổi qua gương mặt liền đỏ lên, nàng đây là bị lạnh cóng.
Bọn họ còn chưa trở về, chuyện phát sinh ở cổng nhà Cố gia đã truyền đến tai lão phu nhân.
Biết được Bùi Lạc Bạch bị ăn đòn bên đường, lão phu nhân tức giận đến toàn thân run rẩy, bà ta vỗ bàn một cái.
"Giỏi cho Cố gia, thật sự là khinh người quá đáng."
Nhưng bà ta càng lo lắng hơn chính là ẩn tật của Bùi Lạc Bạch.
Triệu thị đối chuyện ẩn tật này trong lòng hiểu rõ, bà ta chỉ đau lòng lau nước mắt:
"Cũng không biết Lạc Bạch bị thương có nặng hay không?"
Thân thể Bùi Lạc Bạch có bị thương hay không, Giang Lâm Nguyệt lại biết rõ mồn một, hắn nói như vậy cũng tốt, về sau lão phu nhân lại sẽ không thể ép buộc hắn cùng Cố Nam Chi động phòng.
Nàng ôm Khiêm ca nhi, cầm khăn gấm chậm chậm lên khóe mắt:
"Thế tử phu nhân cũng thật là, làm sao lại không biết che chở cho thế tử một chút, nếu như đổi lại là ta, thà rằng bản thân mình chết cũng tuyệt đối không để thế tử nhận dù nửa điểm tổn thương."
Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, không có mở miệng.
Nếu Lạc Bạch thật sự bị tổn thương thân thể, Khiêm ca nhi chính là dòng dõi duy nhất của Lạc Bạch, ngược lại là có lợi cho nàng ta.
Ngay lúc đó có bà tử tiến đến bẩm báo, nói là Bùi Lạc Bạch và Cố Nam Chi đã trở về.
Lão phu nhân bỗng nhiên cất cao giọng:
"Đi gọi bọn họ tới đây, ta ngược lại muốn xem xem Chi Chi, nàng ta rốt cuộc là muốn như thế nào, chẳng lẽ là muốn bức tử Lạc Bạch sao."
Cố Nam Chi đi theo sau người Bùi Lạc Bạch, mới đến Tùng Thọ Đường đã nghe ầm một tiếng, một chén trà đựng đầy trà nóng vừa lúc nện ở dưới chân nàng, thần sắc lão phu nhân nghiêm nghị nhìn nàng.
"Chi Chi con có biết sai không?"