Editor: Khả Kỳ
Thánh chỉ?
Thánh chỉ gì thế?
Kiếp trước, nàng cũng không nhớ rõ đã từng có thánh chỉ gì.
Cố Nam Chi rất nhanh đã trấn định lại.
Ở kiếp trước, sở dĩ Hầu phủ có thể một lần nữa quật khởi, dù có nguyên nhân là Tạ Nghịch, nhưng rốt cuộc mà nói thì Thánh thượng cũng không phải thật sự chán ghét mà vứt bỏ Bùi gia.
Sáu năm trước không giáng tội, bây giờ càng không có khả năng.
Nàng mang theo Khiêm ca nhi đi đến tiền viện tiếp chỉ.
Thời gian mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên lão phu nhân gặp lại Khiêm ca nhi.
Ánh mắt rơi vào trên người Khiêm ca nhi, con ngươi bà ta co rụt lại, đáy mắt hiện lên hoảng sợ cùng không thích như măng mọc sau mưa làm thế nào cũng không đè ép xuống được.
Cố Nam Chi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, đáy mắt nàng tràn ra tia cười lạnh lẽo rồi lôi kéo Khiêm ca nhi quỳ gối bên cạnh lão phu nhân.
Lão phu nhân hiện tại có sự phản kháng từ tận đáy lòng với Khiêm ca nhi, bà ta âm thầm lặng lẽ xê dịch thân thể.
Khiêm ca nhi không tới đây mấy ngày, bà ta thật vất vả mới trôi qua chút thời gian sống yên ổn, không nghĩ tới trong cung lại truyền đến thánh chỉ.
Bùi Lạc Bạch và Triệu thị cũng tới, mấy người đều một dáng bộ lo sợ bất an, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Không khí tiền viện rộng lớn phảng phất giống như ngưng đọng lại, không khí ngột ngạt đóng băng.
Giống như nghĩ đến cái gì, Bùi Lạc Bạch quay đầu nhìn Cố Nam Chi một cái, nếu Bùi gia thật sự bị hoạch tội, Cố gia tuyệt đối sẽ không ngồi im mặc kệ không để ý tới.
Trái tim hắn đang treo lên bỗng chốc không còn hoảng loạn như vậy nữa.
Chờ người trong phủ đều đã tới, thái giám trong cung bắt đầu tuyên chỉ.
Tiếng nói hắn lanh lảnh, mỗi chữ mỗi câu như đánh vào trong lòng mỗi một người ở đây.
Chờ hắn tuyên đọc xong ý chỉ của Thánh thượng, trên mặt mọi người Bùi gia đều tăng thêm một tầng vui mừng.
Không phải giáng tội, là ân thưởng!
Thánh thượng thưởng tiền ngàn lượng.
Cố Nam Chi nhìn xem những thỏi vàng vàng óng kia, dưới ống tay áo rộng, những ngón tay nàng đan vào nhau khẽ cử động, khóe môi hơi nhếch lên, rất tốt......
Khóe miệng Lão phu nhân và Triệu thị càng là làm như thế nào cũng không khép lại được.
Trên mặt Bùi Lạc Bạch lại càng là giống như mây đen đã bị quét hết sạch.
Hắn vừa mới chuẩn bị cho người gửi ngân lượng thưởng cho công công tuyên chỉ, đã thấy hắn hất phất trần trong ngực lên, cười tủm tỉm nói:
"Thánh thượng còn cố ý sai một vị ngự y, điều trị thân thể cho thế tử."
Khuôn mặt tươi cười của Bùi Lạc Bạch trong nháy mắt cứng đờ.
Trái tim hắn lập tức từ đám mây rơi xuống vũng bùn.
Thánh thượng vừa ban thưởng hoàng kim ngàn lượng, nếu như phát hiện ẩn tật này của hắn chính là giả không có thật, đây chẳng phải là tội khi quân sao?
Khi quân đại tội lại là phải khám nhà diệt tộc.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn băng lãnh, từ trên người Cố Nam Chi nhìn qua như muốn cắt da róc thịt.
Đều là bởi vì nàng, nếu không phải vì buộc nàng trở về, bỏ đi tất cả hoài nghi của mọi người đối với Khiêm ca nhi, hắn làm sao đến mức vung xuống lời nói dối thấu trời này.
Hai chân Triệu thị run lên, mém chút đã quỳ trên mặt đất, để phòng người bên ngoài nhìn ra sơ hở, bà ta lập tức cúi đầu xuống, tâm như đay rối, trên lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, phải làm sao mới ổn đây?
Bà ta vẫn luôn biết lão phu nhân nghĩ như thế nào, chẳng qua chỉ khịt mũi coi thường thôi.
Cái gì mà lời nói quỷ thần, đều là lời nói vô căn cứ, hiện tại bà ta cũng có chút hoài nghi Khiêm ca nhi.
Cố Nam Chi cũng ngẩn ra một chút.
Nàng hiện tại vẫn còn đang cùng Bùi gia buộc chung một chỗ, nếu như Bùi Lạc Bạch rơi xuống cái tội khi quân, nàng cũng khó có thể chỉ lo thân mình.
Có điều cái loại bệnh này, nếu như Bùi Lạc Bạch một mực chắc chắn, chỉ sợ ngự y xem bệnh cũng không tra ra được cái gì.
Lão phu nhân bị mơ mơ màng màng, nghe nói trong cung phái ngự y chữa bệnh cho Bùi Lạc Bạch, bà ta tỏ ra một bộ dáng vui mừng phấn khởi:
"Đa tạ Thánh thượng long ân!"
Bà ta cho Lỗ ma ma một ánh mắt, Lỗ ma ma lập tức cho thái giám truyền chỉ một bao ngân lượng thưởng lớn.
Từ phía sau hắn đi ra một ngự y.
Ngự y kia dung mạo tuấn mỹ, tuổi còn trẻ, sinh ra có một đôi mắt hồ ly hẹp dài, hoàn toàn không cứng nhắc đoan chính giống như những ngự y khác.
Trời đông lạnh lẽo, tay cầm quạt xếp, gần như đem mấy chữ phong lưu phóng khoáng dán ở trên trán, rêu rao gây sự chú ý.
Là hắn, Tống Lương.
Chó săn trung thành nhất của Tạ Nghịch.
"Làm phiền rồi."
Bùi Lạc Bạch che giấu cảm xúc, chắp tay với Tống Lương, một bộ dáng ôn hòa hữu lễ.
Tống Lương nâng lên mí mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt cũng không biết sao lại mang theo chút ý vị thương hại, chỉ chợt lóe qua, nhanh đến tất cả mọi người đều không có thấy được.
Ai da! Đây cũng là người đáng thương, đắc tội ai không được, hết lần này tới lần khác đắc tội vị kia, bất quá càng đáng thương hơn chính là hắn, phải nhận cái việc rách nát như thế này mà làm.
Ngay sau khi Tống Lương hướng dẫn, Bùi Lạc Bạch vươn tay ra.
Trên mặt hắn trấn định, giống như là không có làm cái gì việc trái với lương tâm.
Tống Lương lười biếng đặt ba ngón tay lên đó, theo sự đè ép nhẹ nhàng của ba ngón tay của hắn, trong lòng Bùi Lạc Bạch như thắt chặt lại.
Đám người ngưng thần nhìn Tống Lương, chỉ thấy lông mày hắn nhướng một cái, hình như có chút kinh ngạc.
Trong nháy mắt kia hô hấp Bùi Lạc Bạch trì trệ, chẳng lẽ hắn lại phát hiện?
Cố Nam Chi cũng có chút khẩn trương, Tạ Nghịch không phải người dễ đối phó, Tống Lương này cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, xảo trá như nhau, làm việc quái đản, khó mà nắm bắt.
Dáng vẻ này của hắn, hẳn là đã nhìn ra, thân thể Bùi Lạc Bạch cũng không có sao?