Gần đây cứ thấy Mục Thu Nghi thất thần đến khó hiểu.
Tô Nguyệt sờ trán cô: “Có sốt đầu, cậu nhìn chăm chăm vào màn hình camera làm gì thế? Ký đi này!”
“Ký gì cơ?”, Mục Thu Nghi nghi ngờ hỏi.
Tô Nguyệt tỏ ra nể phục Mục Thu Nghi bèn giơ ngón tay cái lên: “Mình phục cậu thật đấy.
Gần đây cậu cứ như mắc bệnh đãng trí thế? Vài ngày nữa đại diện của tập đoàn Hoa Nam ở Yến Kinh sẽ tới mua sản phẩm của công ty chúng ta! Nếu hợp tác thành công thì sau này sẽ không còn phải lo vấn đề kênh phân phối nữa! Tập đoàn ở Yến Kinh của người ta một tay che trời đấy!
“Mình nhớ rồi, là tập đoàn đa ngành đó phải không?”, Mục Thu Nghi vỗ đầu chợt nhớ ra.
Tập đoàn đa ngành là tập đoàn tham gia tất cả các lĩnh vực kinh doanh, rất giỏi buôn bán, kênh phân phối nào cũng hết sức thành công.
Chỉ cần có được mối quan hệ hợp tác này thì sau này chỉ cần lo sản xuất thôi.
Sản phẩm mới lên kệ không cần phải lo không đủ tiền hay là không có kênh bán hàng nữa.
Tô Nguyệt gõ bàn: “Bà nội ơi, sự nghiệp hàng chục tỷ tệ mà đầu óc bà để đi đâu đấy? Người ta chưa chắc đã hợp tác với chúng ta đâu.
Tập đoàn lớn như vậy mà lại để mắt tới một công ty nhỏ như chúng ta khiến mình cảm thấy nghi ngờ! Nghe nói giá trị tập đoàn Hoa Nam đã vượt con số hàng trăm tỷ tệ rồi, không biết tại sao lại có hứng thú với sản phẩm mỹ phẩm mới của chúng ta nữa!”
Tóm lại là cô ta không biết có gì mờ ám ở đây không.
Mặc dù hiện tại Kim Tư Nhã đã lấy lại được chút vốn nhưng so với tập đoàn Hoa Nam thì vẫn chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Tìm đại một công ty hợp tác thì họ cũng mạnh hơn Kim Tư Nhã.
Tô Nguyệt không hiểu.
Hay đây chính là hào quang của nhân vật chính, sự nghiệp cứ thế thăng tiến chăng!
Mục Thu Nghi khẽ gật đầu, cuối cùng cũng quay về trạng thái của một tổng giám đốc: “Việc sắp xếp giao cho cậu là được.
Việc tiếp đón của bộ phận hành chính cần xử lý thật tốt.
Tìm cho mình loại xe tốt nhất để ngày đó đón khách.
Liên hệ khách sạn năm sao tốt nhất được đề cử Michelin, toàn bộ quá trình do cậu phụ trách!”
“Nhưng cậu phải ký đã, bà cô! Không có chữ ký của cậu sao mình rút tiền được từ kế toán chứ?”, Tô Nguyệt sắp khóc tới nơi, cảm giác bà cô này vẫn chưa chịu đặt chân xuống mặt đất vậy.
“Ký ngay, ký ngay.
Phải rồi, để ý kỹ quỹ cho mình nhé.
Mình không có thời gian xử lý không có nghĩa là mình không biết gì!”, Mục Thu nghi cầm bút ký trơn tru lên giấy và trầm giọng nói.
Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Tô Nguyệt búng tay: “Yên tâm đi, mình giám sát mà, chỉ cần dám giở trò thì sẽ cho họ chết mà không biết vì sao lại chết luôn!”
“Đừng đánh rắn động cỏ, lần này chúng ta không khác gì hồi sinh từ tro tàn, đám cổ đông sẽ không để yên đầu.
Mình chỉ lo gặp phải rắc rối không cần thiết!”
Đó cũng là điều mà Tô Nguyệt lo lắng.
Đúng là con người ta chỉ có thể đồng cam mà không thể cộng khổ.
Lúc khó khăn thì ai ai cũng né, tới khi vượt qua rồi thì lại muốn quay lại chia phần.
Trên đời làm gì có chuyện ngon như thế?
Gương vỡ có gắn lại thì vẫn còn vết nứt, huống hồ là mối quan hệ.
Giấy tờ ký xong, Tô Nguyệt cầm tài liệu định rời đi, nhưng khi vừa tới cửa.
“Cậu đợi đã!”, Mục Thu Nghi bỗng kêu lên.
Tô Nguyệt khẽ quay đầu cười nhẹ nhàng: “Cô Mục còn chuyện gì nữa ạ?”
Cô ngoắc tay gọi Tô Nguyệt tới chỉ vào màn hình quan sát: “Cậu nói xem hai người này….có gì với nhau không?”
“Có gì? Ý cậu là có quan hệ gì á?”, Tô Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Mục Thu Nghi tỏ ra lúng túng: “Ý của mình là có phải bọn họ là kiểu quan hệ thân mật không?”
Tô Nguyệt zoom màn hình lên nhìn.
Mạc Phong và An Nhiên có cười nói khi đi vào công ty, nhìn mối quan hệ đúng là rất tốt.
“Cậu hỏi điều này làm gì? Dù có gì thì hình như cũng không liên quan tới cậu mà.
Mình nhớ mấy ngày trước cậu còn nói muốn đuổi cha nội này đi cơ đấy? Lẽ nào… cậu yêu anh ta rồi?”
“Mình…”
Mục Thu Nghi không nói nên lời.
Đúng vậy, tại sao mình lại quan tâm tới mối quan hệ của hai người đó chứ?
Nhưng trong lòng cô cứ có cảm giác hoảng loạn.
“Đừng nói là bị mình đoán trúng thật nhé? Cậu…cậu thích anh ta rồi à?”, đôi mắt Tô Nguyệt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Mục Thu Nghi vội vàng phất tay, đứng bật dậy: “Làm gì có! Mình vì sự phát triển lâu dài của công ty mà.
Chuyện yêu đương nam nữ là vấn đề dễ xảy ra khi làm việc, cần thông báo với bộ phận hành chính đưa ra thông báo nghiêm cấm yêu đương trong giờ là việc, trong công ty không được nói chuyện tình yêu tình báo.
Phát hiện lần một trừ lương, lần hai đình chỉ nửa tháng, lần ba đuổi luôn!”
“Hả? Thật á?”
“Cậu thấy mình giống đang nói đùa không?”
Tô Nguyệt câm nín.
Cũng đã có nhiều nơi cấm yêu đương trong công ty để tránh không quá thân mật gây ảnh hưởng tới công việc.
Trước đây có một công ty cũng xảy ra chuyện tương tự.
Hai vợ chồng đều đảm nhận chức vụ quan trọng trong công ty.
Kết quả đến lúc nhảy việc đã để lộ lượng thông tin cơ mật cực lớn của công ty họ.
Thậm chí còn lợi dụng thông tin nắm được trước đây tự lập công ty riêng, còn tranh đấu ngang sức ngang tài với cả chủ cũ.
Vì vậy để tránh xảy ra những chuyện đó, rất nhiều công ty quy mô lớn đều cấm tình yêu công sở.
Nhưng trước đây Mục Thu Nghi từng nói rằng, cô từng yêu người ngoại quốc có giáo dục nên chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng truyền thống này.
Vậy mà sao giờ lại muốn cấm tình yêu công sở không biết? Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Lẽ nào là vì anh ta?
“Được rồi, mình thông báo ngay đây! Nhưng đừng gấp quá, dù sao công ty chúng ta có rất nhiều cặp đôi đấy.
Cậu xử lý nhanh quá có khi lại phản tác dụng!” Tô Nguyệt khẽ thở dài.
Mục Thu Nghi gật đầu: “Mình giao chuyện này cho cậu xử lý!
Thông báo vừa đưa ra khiến cả tập đoàn như vỡ trận.
Đến ngay cả bộ phận bảo vệ cũng bị dán thông báo.
“Cấm tình yêu công sở sao?”, Vương Bưu cầm bản thông báo trong tay kinh ngạc kêu lên.
Mạc Phong đang ngủ bên cạnh ngồi dậy, ngoắc tay với Vương Bưu.
Vương Bưu lập tức ngoan ngoãn đưa thông báo cho anh.
“Để đảm bảo cho sự phát triển hiệu quả của tập đoàn, nghiêm cấp xuất hiện việc yêu đương nơi công sở, bộ phận hành chính thông báo?”, anh khẽ cười khi nhìn nội dung.
Mấy người trong phòng bảo vệ cũng xôn xao bàn tán.
“Trước đây tổng giám đốc nói là cho phép yêu đương đàng hoàng mà, sao đột nhiên lại lật kèo thế này?”
“Tôi sắp định tỏ tình với em Hoa ở bộ phận thu mua đây này, giờ ra thông báo này thì chẳng phải là nhằm vào tôi sao?”
“Anh có thể hẹn riêng cô ấy ra ngoài vào buổi tối mà! Giờ ra thông báo này ai dám nói cho người khác chứ.
Chỉ cần tối anh hẹn riêng không biết chừng lại thành công đấy!”
“Có lý!”.