Người có tiền cuối cùng cũng thành thân thuộc

Tuy Phó Hòa Húc rất vui mừng khi nhìn thấy Tịch Tân Tế theo đuổi lại bạn gái, nhưng thân làm bạn tốt của nhau chung quy vẫn phải nói an ủi đối phương vài câu.
 
 
Dù sao xe này đang lái như tên bắn vậy, anh ta sợ mạng của mình bị bỏ trên đường cao tốc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghĩ tới đời này còn chưa hưởng được bao nhiêu niềm vui còn nhiều việc chưa hoàn thành, nên không cam tâm bỏ mạng ở đây.
 
 
“Chậm thôi, lái chậm thôi!” Phó Hòa Húc nắm chặt tay vịn trên nóc xe, mặt khác ghìm mông ngồi cho chắc.
 
 
Nhưng Tịch Tân Tế nào nghe lời, cứ thế nhắm về phía sân bay lái thẳng đi.
 
 
Từ tòa lầu Tịch Thị tới sân bay, bình thường mất khoảng một tiếng đồng hồ. Trước mắt với tốc độ lái xe này của Tịch Tân Tế, chắc chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là tới.
 
 
Ngoài miệng anh nói không để ý người ta, chứ thật ra là để ý hơn ai hết.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Hòa Húc nhìn thấy hết, mở miệng an ủi: “Lái chậm thôi, đã nói là bay chuyến bay buổi tối rồi mà, lúc này mới có sập tối thôi. Chậm chút chậm chút, đằng trước có cảnh sát giao thông kìa. A a a a a a, mình buồn nôn quá! Có nôn lên xe cậu cũng đừng trách nhé a a a a!”
 
 
Cuối cùng, lúc lái gần tới sân bay, Tịch Tân Tế thong thả giảm tốc độ xuống.
 
 
Nếu không nói ra chắc chẳng có ai tin ông nội này mới lái xe như tên bắn ấy chứ.
 
 
Phó Hòa Húc ngồi ở ghế phụ choáng váng mặt mày: “Ọe!”
 
 
Buồn nôn nôn khan.
 
 
Tịch Tân Tế liếc anh ta một cái, còn không quên nói lời độc địa: “Vô dụng.”
 
 
Phó Hòa Húc không khỏi gào lên: “Mình vô dụng! Có giỏi cậu ngồi ở ghế phụ thử xem! Cậu có giỏi! Có giỏi thì đừng lái nhanh như vậy chứ!”
 
 
Đem xe đậu ở bãi đậu xe trong sân bay, Tịch Tân Tế đưa mắt nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời. Năm nay anh rất bận rộn, gần như chẳng có thời gian ngừng lại ngắm phong cảnh bên đường. Thi thoảng có mấy lần ngắm hoàng hôn đều do Tô Quyến kéo anh đi xem cùng. Vị trí của nhà cô rất tốt, thích hợp để ngắm cảnh hoàng hôn. Lần nào cô cũng thích để chân trần chạy ra ban công vào ngày trời trong nắng tốt, chỉ về phía đường chân trời gọi anh: “Anh nhìn kìa, đẹp quá đi thôi!”
 
 
Còn anh lần nào cũng ôm cô lên, đề phòng chân cô bị lạnh.
 
 
Bọn họ cùng ngắm hoàng hôn, tâm sự nỗi lòng.
 
 
Phó Hòa Húc ngồi bên cạnh nói một cách không cam tâm: “Nói mình vô dụng, ngược lại mình muốn nhìn xem cậu giỏi cỡ nào, xem cậu có thể theo đuổi được Tô Quyến trở lại không.”
 
 
Tịch Tân Tế nhìn vánh trăng khuyết xuất hiện cùng lúc với ánh hoàng hôn, anh đẩy cửa xe bước xuống.
 
 
Anh không vội đi vào sân bay tìm người, mà châm một điếu thuốc.
 
 
Nghĩ tới những chuyện cũ đó, trong lòng anh bỗng trở nên mềm mại, thậm chí bắt đầu tự trách bản thân phải chăng đã làm không đúng.
 
 
Sự tức giận chỉ là nhất thời, mặc dù thầm phàn nàn sự không tin tưởng của cô, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đẩy cô rời khỏi mình.
 
 
Gió nổi lên, Tịch Tân Tế châm một điếu thuốc, gió đêm thổi bay khói thuốc của anh. Phó Hòa Húc bước xuống khỏi ghế phụ, giật lấy điếu thuốc của Tịch Tân Tế đặt lên miệng mình rít một hơi để lấy lại bình tĩnh.
 
 
Anh ta không quên bổ thêm một đao: “Nói thật, lần này Tiểu Tiểu Tô bỏ đi như vậy, không đem theo cả điện thoại, chứng tỏ không muốn để cậu tìm thấy rồi.”
 
 
Quả nhiên, sắc mặt của Tịch Tân Tế càng tệ hơn: “Vậy ư?”
 
 
Dù rằng đã nghĩ rất nhiều lần, nhưng anh chưa từng nghĩ Tô Quyến sẽ bỏ đi biến mất khỏi trước mặt anh.
 
 
Anh không hiểu bản thân đã làm sai điều gì, ở bên nhau được một năm, anh và cô chưa từng cãi nhau, cô muốn gì anh cũng chiều theo cô.
 
 
Rõ ràng hai người sống chung rất hài hòa, tại sao cô nói đi là đi chứ?
 
 
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Tịch Tân Tế, Phó Hòa Húc không khỏi thấy tâm tình tốt lên: “Mình nói này, cậu phải trải qua đau khổ một chút mới biết thế nào gọi là mất đi rồi mới biết trân trọng.”
 
 
Tịch Tân Tế khịt mũi xem thường.

 
Anh lười phản bác Phó Hòa Húc, thật ra cái gọi là mất đi đó, anh đã từng nếm trải vào năm mười tuổi rồi.
 
 
Cái cảm giác bị bỏ rơi, bị vứt bỏ, bị lãng quên đó khiến anh cảm thấy bản thân là người dư thừa trên thế giới này. Nhìn cả nhà ba ruột và mẹ kế vui vẻ vây quần bên nhau, còn anh thì trốn trong thư phòng một mình cảm nhận sự lạnh lẽo của căn phòng.
 
 
Đây là cảm giác trực quan nhất khắc sâu trong lòng Tịch Tân Tế, anh mâu thuẫn, đau đớn và khát khao được yêu thương.
 
 
Tô Quyến bỏ đi vào đúng hôm sinh nhật anh, khiến anh trải qua cảm giác đau đớn đó thêm lần nữa.
 
 
Lúc nào cũng như vậy, không ai quan tâm đến cảm xúc của anh.
 
 
Gió thổi bay vạt áo của anh, Nam Châu đầu tháng tư đột nhiên có một đợt không khí lạnh ập tới.
 
 
Phó Hòa Húc đứng bên cạnh dậm chân, thật sự chịu hết nổi bộ dạng của Tịch Tân Tế nên vỗ vai anh: “Thái tử gia, đừng ủ rũ nữa, mau đi đuổi theo Tiểu Tiểu Tô giải thích cho rõ ràng đi.”
 
 
Trong chuyện tình cảm, Tịch Tân Tế là kẻ mới nhập môn đó.
 
 
Thời gian còn sớm, chỉ mới có sáu giờ.
 
 
Tô Quyến ăn tối chậm rì rì, còn kéo Hầu Xán Xán đi dạo trung tâm mua sắm, nói: “Mua chút quà cho cậu.”
 
 
Hầu Xán Xán bõ thèm: “Mình không cần quà tặng, cậu chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi.”
 
 
“Thế sao được chứ, mình thích tặng quà cho người khác lắm.”
 
 
Trác Tử Thạch nhân cơ hội nói chen vào: “Chị ơi, còn em nữa.”
 
 
Tô Quyến liếc Trác Tử Thạch một cái, gật đầu: “OK, no vấn đề.”
 
 
Sợ Hầu Xán Xán không yên tâm, Tô Quyến khoát tay cô ấy: “Mình đã nghĩ kỹ rồi, cho nên đừng lo lắng cho mình.”
 
 
Hồi nãy khi quyên góp mười triệu tệ cho hội từ thiện, cô đã nhân cơ hội đó quan sát những đứa trẻ tàn tật kia. Nói thật trong lòng cô rất khó chịu.
 
 
Thực sự, nhờ có dịp này cô mới cảm thấy bản thân may mắn biết nhường nào. Cô được sinh ra trong một gia đình tốt đẹp, từ nhỏ đã là công chúa chưa từng chịu thiệt bao giờ. Chẳng qua chỉ chịu khổ chút xíu từ Tịch Tân Tế thôi.
 
 
So ra thì, chút cực khổ đó có thấm tháp gì. Chí ít cô có chân có tay, có thể nghe thấy nhìn thấy được, làm gì không được hà tất ở đó than thân trách phận?
 
 
“Mình đã nhìn thoáng rồi, kết quả của việc đeo bám một người chỉ có hai loại, một là đến cuối cùng không được gì cả, giống như mình vậy. Loại thứ hai là cuối cùng sẽ có được tất cả, đương nhiên khả năng này không thể nào xảy ra trên người mình được.” Tô Quyến nói.
 
 
Hầu Xán Xán đứng bên cạnh Tô Quyến, nghĩ tới những lời Phó Hòa Húc từng nói với mình mà cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
 
 
Chọn quà xong rồi rời khỏi trung tâm mua sắm, trên đường tới sân bay Tô Quyến đưa quà cho Hầu Xán Xán và Trác Tử Thạch.
 
 
Nghĩ tới lát nữa sẽ gặp em trai ruột của mình, Tô Quyến rất là hứng khởi nói với Hầu Xán Xán: “Thật ra mình còn từng muốn giới thiệu em trai mình cho cậu làm quen nữa đấy.”
 
 
“Cám ơn, không cần.” Hầu Xán Xán tự mình biết mình, từ lần gặp Châu Tích Lục ở thời đại học, trong lòng cô đã thầm biết rõ đó là người đàn ông cô không bao giờ với tới.
 
 
Tô Quyến cười ha ha: “Nói thật đấy, em trai mình thầm nhung nhớ một người, giữ ở trong lòng mười mấy năm rồi.”
 
 
“Si tình dữ?”
 
 
Tô Quyến nhướng mày: “Còn không phải sao, đàn ông họ Châu nhà mình đều chung tình như vậy cả.”
 
 
“Ngầu.”
 
 
Có một số lời Hầu Xán Xán luôn muốn nói, cuối cùng vẫn buột miệng nói với Tô Quyến: “Nếu như, mình nói là nếu như.”
 
 
“Nếu như cái gì?”
 
 
Hầu Xán Xán nói: “Nếu như những thứ liên quan tới Tịch Tân Tế và Vu Mạn Ngưng mà cậu nhìn thấy đều là giả, cậu sẽ tha thứ cho anh ta chứ?”
 
 
Tô Quyến hỏi ngược lại: “Sẽ có khả năng này chứ?”
 
 
“Nói không chừng sẽ có khả năng này……”
 
 
“Không thể nào.” Tô Quyến dựa lên ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
 
Hầu Xán Xán còn muốn nói tiếp thì bị Tô Quyến cản lại: “Được rồi, đừng nói nữa, khó khăn lắm mình mới không nhớ tới người đó, bây giờ cậu nhắc lại nữa là muốn mình thêm giận nữa phải không?”

 
Thấy Tô Quyến nghiêm mặt, Hầu Xán Xán không dám lên tiếng nữa.

 
Trác Tử Thạch ngồi bên cạnh tháo món quà Tô Quyến tặng cho cậu ra, là một chiếc đồng hồ nam cao cấp.
 
 
Chiếc đồng hồ này bằng mấy năm tiền lương cộng lại, người bình thường chẳng mấy ai dám mua dùng. Chẳng phải nói Tô Quyến là cô nhóc xuất thân từ nông thôn sao? Chẳng phải nói hiện Tô Quyến không dùng thẻ tín dụng được hay sao?
 
 
Trác Tử Thạch liên tưởng tới số tiền mười triệu tệ mà cô vừa mới quyên góp cho hội từ thiện đó, lại nghĩ tới Hầu Xán Xán nói Tô Quyến không thiếu tiền, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu.
 
 
Với tác phong cùng cách vung tiền kiểu này trông chẳng giống cô gái nhà nghèo chút nào cả. Mà càng giống những cô gái giàu có cậu từng tiếp xúc qua, người nào người nấy coi tiền như cỏ rác vậy. Nhưng những cô gái giàu có đó chẳng ai được khí chất cao quý trời cho như Tô Quyến cả.
 
 
Hầu Xán Xán thở dài một hơi.
 
 
Cô nhìn điện thoại. Mới trước đó cô gửi tin nhắn cho Phó Hòa Húc, bây giờ đang thấp thỏm không biết bản thân làm vậy là đúng hay sai.
 
 
Không biết giờ này Tịch Tân Tế đã tới sân bay hay chưa, nếu chưa tới thì có nghĩ là cô gửi tin nhắn đi như vậy là sai chăng?
 
 
Hầu Xán Xán vốn nghĩ muốn để Tịch Tân Tế tự đi giải thích với Tô Quyến rõ ràng, đời nào có chuyện để người làm bạn như cô đây chuyển lời giúp, đây là trách nhiệm cơ bản nhất của người đàn ông nên có. Nếu Tịch Tân Tế quan tâm Tô Quyến thì anh ra ắt sẽ có tự giác.
 
 
Nghĩ như vậy cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
 
 
Tới sân bay vừa đúng tám giờ.
 
 
Đúng lúc Tô Quyến nghe thấy tiếng loa thông báo vang lên: “Xin mời quý quý chú ý, chuyến bay XXXX từ New York bay tới đã đến lúc 20:00 theo giờ Bắc Kinh…… Ladies and Gentlemen,may I have your attention please……”
 
 
Em ấy tới rồi em ấy tới rồi, đứa em trai ruột yêu dấu của cô sắp tới rồi.
 
 
Nghĩ vậy Tô Quyến bỗng dưng muốn khóc.
 
 
Chẳng mấy chốc, Tô Quyến đã nhìn thấy bóng hình cao lớn đó ở cửa đón người thân.
 
 
Châu Tích Lục chỉ đi một mình, cậu mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen đi giữa đám đông cực kỳ hút mắt. Đồng thời cậu cũng nhìn thấy Tô Quyến rồi.
 
 
Chỉ bằng một cái liếc mắt Châu Tích Lục lập tức phát hiện vẻ mặt khác thường của cô.
 
 
So với sự vui vẻ hoạt bát của Tô Quyến khi hai chị em gặp mặt nhau trước đây, lần này cô cười rất miễn cưỡng.
 
 
Bởi vì sắc mặt của cô như vậy, Châu Tích Lục của lạnh mặt đi.
 
 
Chẳng đợi cậu ra tới nơi, Tô Quyến đã chạy thẳng tới đón.
 
 
Trọng lực đập thẳng lên người Châu Tích Lục, cậu cố gắng đứng thẳng người, giơ tay bảo vệ bà chị bộp chộp này của mình.
 
 
Châu Tích Lục cao một mét tám mươi chín, cao hơn Tô Quyến gần ba mươi centimet. Cậu ôm eo Tô Quyến, nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng.
 
 
“Em trai thúi.” Tô Quyến bỗng trào nước mắt.
 
 
“Không được khóc.” Châu Tích Lục nghiêm giọng, cậu không muốn nhìn thấy phụ nữ trong nhà khóc nhất.
 
 
Từ nhỏ tới lớn chỉ cần Tô Quyến muốn nhờ và Châu Tích Lục chuyện gì là sẽ giả vờ nhỏ ra vài giọt nước mắt.
 
 
Khóc giả cậu đã đau lòng gần chết rồi huống hồ chi là khóc thật.
 
 
Tô Quyến hít mũi, nhìn cậu một cách đáng thương: “Chị muốn khóc, chị chỉ muốn khóc.”
 
 
Châu Tích Lục hết nói nổi, “Được được được, chị muốn khóc thì khóc đi. Tốt nhất đừng để em biết chị khóc vì người đàn ông khác.”
 
 
Trong sân bay, một trai một gái ôm lấy nhau khiến người qua đường không khỏi tò mò ngoảnh đầu đánh giá.
 
 
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như một cắp trời sinh vậy.
 
 
Nhất là cô gái ôm lấy chàng trai khóc nức nở, rõ ràng cả hai vừa mới gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách.
 
 
Hầu Xán Xán và Trác Tử Thạch đi chung dựa lan can nhìn hai chị em nhà họ, người không biết sẽ nghĩ họ là tình nhân thật không chừng.
 
 
“Người đàn ông đó là em trai của Tô Quyến à?” Trác Tử Thạch tò mò hỏi.
 
 
Hầu Xán Xán gật đầu : « Đúng vậy, em trai cô ấy, Châu Tích Lục.”
 
 
“Châu Tích Lục? Hai người họ không cùng họ à?” Trác Tử Thạch tò mò hỏi tiếp.
 
 
“Đúng vậy, em trai theo họ ba, chị gái theo họ mẹ.”
 
 
“Ồ, vậy sao.” Trác Tử Thạch quay đi nhìn hai người họ tiếp, “Nhưng mà trông em trai giống anh trai hơn.”
 
 
“Phải rồi, bọn họ vốn dĩ chỉ trên nhau có một tuổi, mà em trai cao cỡ này nhìn ngược lại giống anh trai hơn.” Chẳng trách Trác Tử Thạch cảm thấy bất ngờ, lần đầu tiên cô gặp cũng tưởng Tô Quyến là em gái cơ. Nào có ai làm chị kiểu này? Nếu có thì trách Tô Quyến bị cưng chiều từ nhỏ sinh hư.
 
 
Sau khi gặp Châu Tích Lục rồi, Trác Tử Thạch càng chắn chắc với suy nghĩ của mình hơn.
 
 
Có lẽ Tô Quyến này chẳng phải là người đơn giản như vẻ ngoài họ như thấy.
 
 
Đúng lúc này Trác Tử Thạch chợt cảm thấy sau lưng gợn tóc gáy, cậu vô thức quay đầu lại thì thấy Tịch Tân Tế trong lời đồn.
 
 
Tịch Tân Tế đứng cạnh Trác Tử Thạch, mắt nhìn chằm chằm cặp chị em đứng đằng kia.
 
 
Cùng lúc đó, Châu Tích Lục đang ôm Tô Quyến cũng để ý thấy ánh mắt của Tịch Tân Tế.
 
 
Tịch Tân Tế không biết người ôm Tô Quyến là em trai của cô, ngược lại anh còn nhớ rõ bản thân từng gặp qua người đàn ông này, cũng trong trường hợp tương tự như thế.
 
 
Vào buổi chiều trong sân trường hôm đó, Tô Quyến hào hứng nhảy lên ôm người đàn ông này, động tác cực kỳ thân thiết giống hệt một đôi tình nhân.
 
 
Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, Châu Tích Lục ấn đầu Tô Quyến không cho cô xoay đi: “Đừng nhìn.”
 
 
Còn Tịch Tân Tế cắn răng, lần đầu tiên trong đời biết thế nào gọi là ghen tuông.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui