Người Đàn Ông Ở Căn Hộ Kế Bên

Lâm Giản Nghi quyết định ở lại cùng hắn mặc dù chiều nay cô vẫn còn một ít công việc cần phải xử lý. Cô không muốn để hắn một mình ở nơi đây.

Đầu giờ chiều nay Tô Tịnh Tuyết sẽ được đưa đi an táng.

"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện ngay cửa phòng trong bộ dạng gấp gáp.

Anh ta có gương mặt cương nghị, một thân mặc vest đen vô cùng nghiêm trang.

Vừa nhìn thấy anh ta, Vu Kiệt Nham đã ngay lập tức đứng dậy. Hai người đàn ông cứ thế ôm chầm lấy nhau như thể hai người bạn đã xa cách bao nhiêu năm trời.

"Cậu chạy từ thành phố C về đây luôn sao?"
Vu Kiệt Nham buông anh ta ra, thấp giọng hỏi.

"Tất nhiên rồi, vừa nghe tin là tôi sắp xếp công việc chạy về đây liền."

Tôn Hác Vĩnh nhanh chóng trả lời.

Người đàn ông vỗ vai Kiệt Nham.
"Cậu không sao chứ?"

"Vẫn ổn."
Hắn giọng điệu bình tĩnh đáp.

Tôn Hác Vĩnh chợt nhìn về phía di ảnh của Tô Tịnh Tuyết, thở dài một hơi.
"Thật ra như vậy cũng tốt. Bác ấy ra đi rồi sẽ không còn cảm thấy đau đớn về tinh thần nữa. Bây giờ bác ấy đã được hoàn toàn giải thoát."

Nói rồi anh ta tiến lên phía trước thắp một nén nhang cho người đã khuất rồi quỳ lạy trước di ảnh.

Đến lúc này, Tôn Hác Vĩnh mới phát hiện ra có một người phụ nữ khác cũng có mặt trong phòng.
"Người này là..."

"Đây là hàng xóm của tôi."
Vu Kiệt Nham đứng phía trước cô khẽ nói.

Người đàn ông cảm thấy ngạc nhiên.
"Hàng xóm sao?"


Lâm Giản Nghi gật đầu chào anh ta.
"Tôi là Lâm Giản Nghi người sống ở căn hộ bên cạnh anh ấy."

"Chào cô, tôi là Tôn Hác Vĩnh, bạn của Vu Kiệt Nham."
Anh ta cũng lịch sự giới thiệu.

Cô nhận ra Tôn Hác Vĩnh là người đã gửi lẵng hoa chia buồn kia đến đây.

Tôn Hác Vĩnh và Lâm Giản Nghi là hai người duy nhất đi theo Vu Kiệt Nham đưa tang. Nghĩa trang An Nhiên được chọn làm nơi yên nghỉ cuối cùng của mẹ hắn. Nơi này nằm ở vùng ngoại ô thanh bình.

Sau khi chôn cất xong xuôi, hai người để Vu Kiệt Nham ở lại một mình yên tĩnh bên cạnh mộ mẹ mình. Còn cô cùng với Tôn Hác Vĩnh tản bộ trên con đường mòn vắng vẻ.

"Tôi có điều rất thắc mắc. Cô có thể thứ lỗi cho sự tò mò bất lịch sự của tôi được không?"
Người đàn ông cẩn trọng hỏi.

"Anh nói đi."

"Sao một người hàng xóm như cô lại đi đưa tang cùng với cậu ấy vậy? Tôi đã từng đến nhà Kiệt Nham, hàng xóm của cậu ấy... nói sao nhỉ..."

Tôn Hác Vĩnh còn chưa nghĩ ra được từ ngữ để miêu tả thì cô đã cắt ngang.
"Đều là những kẻ chẳng ra gì?"

Người đàn ông phì cười vì câu nhận xét thẳng thắn của cô.
"Tôi chỉ định nói rằng tất cả mọi người đều dị nghị, xa lánh Kiệt Nham."

"Nhưng cô nói không sai. Bọn họ đúng là hành xử chẳng ra sao cả."
Tôn Hác Vĩnh phải tán thành với lời cô nói.

"Tất nhiên là tôi không có ý nói cô."
Anh ta nói thêm vào.

"Không sao, tôi chỉ mới dọn đến chung cư Z chưa được một tuần và cũng cảm thấy như vậy."
Giản Nghi cụp mắt nói.

Người đàn ông bị bất ngờ, không nhịn được mà chau mày.
"Cô chỉ mới quen Vu Kiệt Nham chưa đến một tuần?"

Lâm Giản Nghi liền gật đầu.


"Vậy cô có biết chuyện cậu ấy là..."

"Tôi biết."

"Cô không nghĩ xấu về cậu ấy sao?"

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta.
"Đã từng. Tôi cũng đã từng nghi ngại anh ấy. Nhưng rồi tôi nhận ra không phải như vậy."

"Nỗi bất hạnh của Vu Kiệt Nham nằm ở chỗ ngoại hình cậu ấy quá giống với cha mình. Ngay cả mẹ Vu Kiệt Nham mỗi khi phát bệnh đều nhầm lẫn cậu ấy với ông ta. Vu Hàm là một người đàn ông có dung mạo rất được lòng tất cả mọi người, đặc biệt là phụ nữ. Nhưng cũng nhờ dung mạo đó mà ông ta đánh lừa được tất cả mọi người, làm ra những chuyện man rợ."
Tôn Hác Vĩnh đút hai tay vào túi quần, rảo bước về phía trước.

Vu Kiệt Nham đã từng nói với cô.
"Xinh đẹp đôi khi cũng là một nỗi bất hạnh."

"Anh quen biết với Vu Kiệt Nham bao lâu rồi?"
Cô hiếu kỳ hỏi.

"Tôi là bạn học cấp ba với cậu ấy."

Vậy là rất lâu rồi.

"Chắc hai người phải thân thiết với nhau lắm."

Tôn Hác Vĩnh mỉm cười gật gù.
"Phải, chúng tôi rất thân nhau."

"Tính cách của Vu Kiệt Nham tuy nhìn bề ngoài là một người thân thiện vui vẻ nhưng thực ra cậu ấy sống rất nội tâm, Vu Kiệt Nham luôn luôn che giấu cảm xúc thật của chính mình. Cho nên cậu ấy không có nhiều bạn bè. Thực ra là chỉ có mình tôi."

"Cha Vu Kiệt Nham bị bắt khi cậu ấy đang học trung học. Lúc đó báo chí đăng tin rầm rộ khắp nơi, tất cả học sinh trong trường đều tẩy chay, kỳ thị cậu ấy. Nếu là tôi chắc lúc đó đã sớm nghỉ học rồi nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục hoàn thành chương trình học và tốt nghiệp trong sự xa lánh của mọi người. Cậu ấy vừa đi học vừa đi làm để nuôi mẹ mình. Tuy rằng Vu Hàm có để lại cho hai mẹ con cậu ấy khá nhiều tài sản nhưng Kiệt Nham đã dùng tất cả để bồi thường cho gia đình nạn nhân."

"Tôi còn nhớ Kiệt Nham từng làm bán thời gian tại một cửa hàng ba lô. Ông chủ ở đó sau khi phát hiện ra cậu ấy là con trai của Vu Hàm thì đã ngay lập tức đuổi việc cậu ấy."

Tôn Hác Vĩnh từng chút từng chút kể lại những mảnh ký ức rải rác về quá khứ cuộc đời hắn.


Lâm Giản Nghi ở bên cạnh chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ trong lời kể của anh ta, trầm mặc không nói gì.

"Sau khi tốt nghiệp, cũng từng có một khoảng thời gian Kiệt Nham chật vật đi xin việc ở khắp nơi nhưng tất cả đều từ chối vì ngoại hình cậu ấy quá giống với cha mình, một tên sát nhân."

Cô chần chừ muốn hỏi người bên cạnh một vấn đề.
"Anh có biết vì sao mẹ của anh ấy lại bị bệnh như thế không?"

"Tôi không biết."
Tôn Hác Vĩnh lắc đầu.

"Về vấn đề này, Kiệt Nham chưa từng nói với tôi."

Có một vài chuyện hắn chỉ giữ cho riêng mình, chẳng muốn ai biết, tự mình chịu đựng.

***

Đám tang vừa kết thúc, Tôn Hác Vĩnh đã rủ Vu Kiệt Nham đi đâu đó. Còn cô phải về studio giải quyết nốt một số công việc.

Lúc cô về đến căn hộ của mình cũng đã gần 7 giờ tối nhưng Vu Kiệt Nham vẫn chưa về nhà.

"Vu Kiệt Nham đâu? Cậu ra đây cho tôi?!"

Lâm Giản Nghi vốn dĩ đang dọn dẹp nhà cửa bỗng dưng nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cô ngay lập tức nhận ra giọng nói của bà Vương tầng trên. Bà ta xuống để tìm hắn.

Vương Thu đứng bên ngoài hành lang vừa bấm chuông vừa đập cửa gọi tên Vu Kiệt Nham. Cánh cửa căn hộ 117 nhanh chóng được mở ra, người đàn ông bước ra nhìn bà Vương.

"Bác Vương, có chuyện gì vậy?"

"Cậu còn hỏi nữa sao? Con gái của tôi đâu? Ngọc Nhiên của tôi đâu? Cậu mang nó đi đâu rồi?!"
Vương Thu bước lên mang theo thái độ giận dữ.

Vu Kiệt Nham nghe bà ta hỏi, chỉ điềm đạm mở miệng.
"Xin bác hãy bình tĩnh. Những gì cháu biết, cháu cũng đã nói với cảnh sát rồi."

Hàng xóm xung quanh ai nấy đều ló mặt ra khỏi căn hộ để ngóng xem thị phi.

"Cậu còn che giấu điều gì đúng không? Có phải cậu đã làm gì con bé không?!"
Bà ta nôn nóng dồn ép tra hỏi hắn.

"Bác gái, sao bác có thể tùy tiện nói người khác như vậy? Như thế là vu khống đấy."
Lâm Giản Nghi cuối cùng nhịn không nổi nữa phải bước tới trước mặt bà ta.

Vương Thu nhíu mày nhìn cô, hung hăng hỏi.

"Cô là ai mà xen vô chuyện của tôi?"

"Cháu chỉ là một người dân sống ở chung cư này thôi."
Cô điềm tĩnh giới thiệu.

Người phụ nữ trông thấy cô lạ mặt, liền hừ lạnh một tiếng.
"Chắc cô là người mới dọn đến đây phải không? Nên mới không biết hắn ta là ai đúng không? Loại người như hắn ta rất nguy hiểm đó!"

"Dựa vào đâu bác nói anh ấy là người nguy hiểm? Bác có chứng cứ không?"

"Thì là... hắn ta là con trai của tên sát nhân Vu Hàm còn gì?! Chuyện Tô Tịnh Tuyết rơi lầu cũng liên quan đến hắn ta đấy!"
Bà ta lớn tiếng nói vào mặt cô để che giấu sự ấp úng của mình.

"Anh ấy là con trai của Vu Hàm thì anh ấy là người xấu sao ạ?"
Cô chỉ là người ngoài mà nghe mấy lời này thôi cũng giận run người. Không biết trong lòng hắn còn cảm thấy thế nào.

"Còn nữa, cháu là người đã chứng kiến toàn bộ tai nạn rơi lầu của mẹ anh ấy và đã nói chuyện với cảnh sát ngay đêm hôm đó. Cháu dám khẳng định không phải lỗi của anh ấy."

Nghe cô nói tới đây, Vương Thu đã có phần cứng họng nhưng bà ta vẫn lớn tiếng nói.

"Sao... sao tôi biết được cô nói thật hay không chứ?!"

"Cháu có nói thật hay không cảnh sát điều tra sẽ biết. Cháu là người đã tận mắt chứng kiến mà bác không tin, lại đi tin mấy lời đồn đoán từ những người không nhìn thấy sự việc ư? Hay là bác chỉ đang cố tình muốn tìm nơi để trút giận?"
Cô thẳng thừng chỉ trích bà ta.

Giản Nghi biết bà ấy đau lòng vì con gái mất tích nhưng cũng không thể vì vậy mà vu oan người khác. Cũng bởi Vương Thu trông thấy Vu Kiệt Nham thân cô thế cô ai ai cũng xa lánh nghi ngờ nên mới có thể tùy tiện đem những cảm xúc giận dữ của bản thân trút lên đầu hắn.

"Tôi..."
Bà Vương thực sự đã bị cô nói cho nín thinh.

"Bà Vương!"
Cuối cùng thì chồng của bà ta cũng xuất hiện.

Vương Kỳ Minh từ trong thang chạy nhanh đến chỗ vợ mình.

"Bà làm cái gì mà kỳ cục vậy? Cảnh sát còn chưa có định luận, sao bà lại đến hỏi tội người ta?"
Vương Kỳ Minh ngay lập tức nắm lấy cánh tay vợ mình, muốn kéo bà ta đi.

Nhưng Vương Thu vẫn dùng dằng không muốn đi.

Ông ta vất vả lắm mới lôi được vợ mình vào trong thang máy, sau đó không quên nói lời xin lỗi với mọi người ở tầng đó vì đã làm phiền đêm khuya.

Nhưng cô lại chẳng thấy ông ấy xin lỗi trực tiếp Vu Kiệt Nham. Có lẽ từ trong thâm tâm ông ta cũng có vài phần nghi ngờ hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận