Người Đẹp Và Giáo Sư


Diệp Chuẩn và Chử Diễm ăn xong thì chạy luôn qua nhà Lữ Vân để lấy quần áo cho Mộc Mộc hai ngày tới.


Lữ Vân thấy cậu dẫn bạn theo vội vàng gọi hai người vào nhà, rót cho cả hai cốc nước rồi về phòng lấy đồ đạc đã xếp sẵn ra.
Cô dặn dò Diệp Chuẩn: "Quần áo, khăn mặt và bài tập đều ở trong này.
Chị đã hỏi cô giáo, buổi chiều tan học em sang đón là được.
Lịch học của nhà trẻ chị cũng đã trong túi, hai ngày tới phải làm phiền em rồi."

"Chị dâu đừng khách sáo." Diệp Chuẩn vung tay tỏ vẻ không để ý, cậu kéo qua Chử Diễm,"Đây là Chử Diễm, chị muốn cảm ơn thì phải cảm ơn anh ấy.
Hai ngày tới em và Mộc Mộc phải nhờ anh ấy bao nuôi kìa."

Lữ Vân nghe cậu nói vậy vội vàng cảm ơn Chử Diễm: "Chử tiên sinh, làm phiền cậu quá, tôi rất biết ơn cậu."

"Không cần khách sáo." Chử Diễm nói,"Chúng tôi sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt."

"Vậy vất vả cho hai người rồi.
Đúng rồi, chị có mua ít đồ không biết hai đứa có thích không." Lữ Vân nói rồi lấy mấy hộp quà từ trên tủ xuống, đặt tới trước mặt hai người, "Chỉ là chút tấm lòng nho nhỏ thôi."


Trong đó có đặc sản, có rượu đỏ, có hải sản hoa quả khô đều được đóng gói rất đẹp mắt.


Diệp Chuẩn chỉ cần nhìn liếc qua chai rượu đỏ trong đó cũng đoán được giá trị của nó.
Thực ra những chai rượu hai ba ngàn đồng trong quán cậu chưa gọi là đắt.
Nhưng đặt vào hoàn cảnh đó là một người mẹ đơn thân, một mình nuôi con thì không hề rẻ.


"Cám ơn chị dâu." Diệp Chuẩn không từ chối mà sảng khoái nhận quà, đặt nó chung với đồ đạc của Mộc Mộc.


Thấy Diệp Chuẩn vui vẻ nhận quà Chử Diễm bất ngờ.
Trước khi tới đây, anh nghe Diệp Chuẩn nói sơ qua về cảnh nhà Lữ Vân.
Chồng mất trong một vụ tai nạn xe cộ, con trai chưa tới năm tuổi đang học mẫu giáo.
Gia đình không gọi là quá giàu có.


Với điều kiện như vậy, anh nghĩ Diệp Chuẩn sẽ từ chối khéo, không ngờ cậu không hề từ chối mà vui vẻ nhận nó.


"Khách khí gì chứ, chị phải cảm ơn em mới đúng." Nhìn cậu nhận quà Lữ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, cô cười dịu dàng,"Nếu không nhờ em giúp một tay, chị không biết phải làm sao nữa."

"Đây là điều em nên làm mà, hơn nữa Mộc Mộc rất đáng yêu."

Vì Lữ Vân vội đi công tác nên Diệp Chuẩn cũng không nán lại lâu.
Chỉ trao đổi chút những thứ cần lưu ý khi chăm sóc Mộc Mộc rồi cùng Chử Diễm lấy đồ rời đi.


Đặt đồ vào trong xe, hộp quà và quần áo của Mộc Mộc đã chiếm hơn nửa hàng ghế sau.
Diệp Chuẩn ngồi vị trí phó lái xem thời gian, giờ vẫn còn sớm chưa tới giờ tan học, cậu quay sang nói với Chử Diễm: "Chúng ta mang đồ về trước đi?"

"Được." Chử Diễm khởi động xe.



Về đến nhà, Diệp Chuẩn bỏ hành lý Mộc Mộc sang một bên, đặt quà của Lữ Vân lên bàn, cậu nói với Chử Diễm: "Giáo sư, những thứ này cho thầy, em không cần."

Cậu không nấu cơm nên hải sản và hoa quả khô sẽ chẳng bao giờ dùng tới.
Mà cậu cũng không thích hải sản, còn rượu đỏ thì không thiếu rồi.


"Chỗ tôi thứ gì cũng có." Chử Diễm lắc đầu.


"Vậy đành phải bày đó thôi, bằng không em cũng chẳng biết cho ai." Diệp Chuẩn vừa nói vừa xếp đồ, thứ cần bỏ vào tủ lạnh thì đặt nó vào trong tủ lạnh.
Thứ cần đặt trong phòng bếp thì đặt trong bếp, rượu thì để lên quầy.


Tới khi mọi thứ đã được cất dọn xong, cậu bước ra thì thấy Chử Diễm đang nhìn mình với ánh mắt thắc mắc.


"Có phải anh đang vì sao em vui vẻ đến vậy không?" Diệp Chuẩn đi tới.


Chử Diễm gật đầu.


"Nếu em từ chối, nhất định chị ấy sẽ luôn canh cánh món nợ ân tình này.

Chi bằng em nhận nó chị ấy thấy nhẹ nhõng phần nào." Diệp Chuẩn giải thích một cách đơn giản.
Tính cách Lữ Vân khá cố chấp, cô rất để ý việc đối nhân xử thế, chỉ nhờ vả người khác chút thôi cũng phải trả ơn gấp đôi mới yên lòng.


Thì ra là vậy.
Chử Diễm nghe xong gật đầu.


Đến chiều, hai người cùng đến trường mẫu giáo để đón Mộc Mộc.


Lữ Vân đã báo với giáo viên chủ nhiệm của Mộc Mộc từ trước nên sau khi Diệp Chuẩn tới, gọi điện đợi




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận