Người Tốt Số Một Giới Giải Trí Chính Là Tôi


“Cô không để ý đến ba nữa sao?” Cố La La không cam lòng truy hỏi.
Ngay cả cái chủ đề về ba này cũng không thể kích thích được Cố Chức?
Cố Chức hỏi lại: “Ông ta để ý tới tôi ư?”
Cố La La dường như trong nháy mắt đã hiểu rõ cái gì đó.
Cố Chức chắc chắn là thất vọng và đau lòng, không có gì đau khổ hơn sự thờ ơ! Cô oán hận ba không yêu cô!
Tâm trạng của Cố La La tựa như tàu lượn siêu tốc, từ phẫn nộ chuyển sang hóa ra là thế, rồi lại tới sự đắc ý không thể che giấu được.
Cố Chức không khỏi liếc nhìn nhiều thêm hai lần.
Hết cách rồi, bệnh cũ, đời trước làm đạo diễn, liền thích quan sát biểu cảm của người khác để tìm kiếm linh cảm.
Cố La La lại hiểu sai ý rồi.
Cô ta cảm thấy Cố Chức chắc chắn là bị chọc trúng chuyện thương tâm ở đáy lòng, cho nên thẹn quá hóa giận nhìn qua đây.
Cô ta che miệng cười, khoe khoang nói: “Ba chắc chắn là để ý tôi nhiều hơn để ý cô, dù sao thì tôi chính là được ba mẹ nâng niu trên đầu quả tim, còn có mẹ tôi, mẹ tôi cũng là người trên đầu quả tim của ba tôi.”
Cố Chức không khỏi oán thầm.
Hai mẹ con Cố La La quá nhẹ dạ cả tin rồi.
Trái tim của đại đa số đàn ông ấy à, giống hệt như sầu riêng, có rất nhiều đầu quả tim, trên mỗi đầu quả tim đều có người đứng, người chủ bổ bán diện tích rộng, riêng tư diện tích nhỏ.
Huống chi, cha Cố còn đã từng ngoại tình.


Đàn ông biết sửa sai, lợn nái cũng biết leo cây, hão huyền.
Nhưng những lời này, Cố Chức sẽ không nói ra.

Nếu không Cố La La chắc chắn sẽ hiểu lầm là ghen tị.
Không cần thiết phải sinh sự.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bớt một chuyện không bằng chẳng có việc gì.
Cố Chức chân thành nói: “Cô vui vẻ là được.”
Lời kết thúc như vậy, đủ thể diện rồi chứ?
Cái miệng lảm nhảm của Cố La La cuối cùng cũng tạm thời ngậm lại.
Lời này của Cố Chức, không giống như hâm mộ ghen tị, ngược lại có chút móc mỉa châm chọc?
Cố La La cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với Cố Chức.
Cô ta tinh mắt nhìn thấy Cố Chức đang xách túi nilon, không nhịn được nhếch mép, muốn sử dụng một cái kết hoàn hảo để kết thúc cuộc gặp mặt hôm nay.
“Chị à, chị chưa từng nhận được tình thương của cha, dì Cố lại bận rộn như vậy, không rảnh lo cho chị, cũng không cảm nhận được tình thương của mẹ, chắc chắn chị không hiểu cái tôi nói là gì,” Cô ta giả mùa sa mưa thở dài, “chị trên tinh thần thì cằn cỗi, nhưng về tiền tài lại giàu có nha, con người mà, không thể có lòng tham, có được một số thứ, chắc chắn sẽ mất đi một số thứ khác.

Ôi, thật xin lỗi.”
Cố La La vỗ vỗ trán một cách khoa trương: “Tôi quên mất, hiện tại chị ngay cả tiền cũng không có, nếu không cũng sẽ không xách loại túi nilon này ra cửa, ngay cả túi xách cũng không có.”
Cô ta còn đặc biệt giơ chiếc túi xách hàng xa xỉ mới mua trong tay lên.
Sự kiên nhẫn của Cố Chức hôm nay đã hoàn toàn cạn kiệt.
Đối phương là nữ sinh, viện trưởng cô nhi viện từ nhỏ đã dạy dỗ cô, phái nữ không thể đối xử hà khắc với phái nữ, nên giờ cô mới khoan dung hơn nhiều với Cố La La.
Nhưng khoan dung, cũng là có mức độ.
Ánh mắt Cố Chức bỗng chốc sắc bén: “Phải đó, có được thì có mất, nhưng cũng có những tình huống, giống như bây giờ, tôi nói chuyện với cô, mất thời gian, có được cái gì? Không có được gì hết.”
Cố La La tức nghẹn.
Cố Chức học theo dáng vẻ của Cố La La, xách chiếc túi nilon trong tay lên: “Có điều, tôi cũng chưa thảm như vậy.

Tôi không có tình thương của cha mẹ, nhưng tôi có được —— cái này.”
Cố lấy sợi dây chuyền châu báu sánh lấp lánh từ trong túi nilon ra.
Cố La La đã nói đến vấn đề này, cô mà không phô trương tài phú một chút, tựa hồ là có lỗi với dụng tâm lương khổ của đối phương.

Đá quý cực lớn và những viên kim cương vụn chấm nhỏ li ti khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn sáng ngời của trung tâm thương mại.
Cố La La và trợ lý sợ ngây người, miệng há to đến độ có thể nhét vừa nguyên cả quả trứng gà.
Cố Chức dừng lại đúng lúc, nhanh chóng buộc túi nilon lại, quấn chặt quai túi quanh cổ tay.
Cô ngọt ngào cười một tiếng, hất tóc: “Tôi có được rất nhiều rất nhiều tiền, cái mất đi ngoại trừ tình yêu, còn có phiền não.”
Nói xong, chân dẫm phong hỏa luân(*), nghênh ngang rời đi, không cho Cố La La thời gian phản ứng và tốc độ đuổi kịp.
(*)Phong hỏa luân:

Một lúc lâu sau, Cố La La cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô ta dậm chân trừng mắt: “Có ý gì? Cố Chức nói cô ta mất đi phiền não, đó chẳng nói là nói —— không có phiền não sao?”
Sự gục ngã của người trưởng thành, thường thường chỉ ở trong nháy mắt.
“Ahhh!”
Cố La La phát ra tiếng gào thét kiểu Sóc Marmota(*).
(*)土拨鼠尖叫 - ý là cái meme này đây

Quan hệ của Cố La La và Cố Chức là, nhìn thấy cô sống không dễ chịu, tôi liền dễ chịu.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, nhìn thấy sống tốt, tôi liền không ổn.
Trợ lý thấy người xung quanh đều nhìn về phía này, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Không thể sinh sự, cô giáo Trần nói rồi, cô ấy đang tham gia một chương trình, “Chị gái mị lực vô biên” là chương trình cô Trần khó khăn lắm mới tranh giành được, là cái bánh thơm ngon, chị và thầy Cố phải khiêm tốn.”
“Với lại, sáu tháng cuối năm chị còn phải debut, cũng không thể bị chụp được lịch sử đen.

Chị quên à, có tiểu minh tinh bị đào ra đã từng lây lan virus bằng cách nhổ nước bọt bừa bãi, liền bị fandom tẩy chay……”

Trợ lý nửa thật nửa giả khuyên bảo, cuối cùng cũng hù dọa được vị đại tiểu thư này.
Cố La La không nghe lọt chút nào, điểm chú ý vẫn còn trên người Cố Chức: “Ôi chao, quên mất không khoe khoang với Cố Chức rằng mẹ tôi đang tham gia chương trình tạp kỹ siêu hot, với lại tôi sắp debut rồi!”
Trợ lý: ……
Hóa ra chị chỉ nghe vào mấy chữ chương trình tạp kỹ và debut thôi sao?
……
Cố Chức chạy đến cổng trung tâm thương mại, tìm đại một cái ghế dựa công cộng ngồi xuống.
“Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tôi lại chỉ còn chưa đầy 10 ngày sinh mạng?”
[Hệ thống: Ngài vì làm chuyện tốt ở thế giới ban đầu mà mất mạng, bản hệ thống đã nắm bắt được linh hồn của ngài và hệ thống hết sức phù hợp, cho nên trói định thành công, ngài mới có thể có cơ hội sinh tồn lần thứ 2.
Nhưng ngài cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, dùng giá trị cảm ơn để đổi lấy số ngày sinh tồn, mỗi một nghìn giá trị cảm ơn có thể đổi lấy một ngày giá trị sinh tồn.
Xin ký chủ hãy cố lên nha.]
Một nghìn đổi một ngày? Xét theo việc vừa nãy giúp bà cụ và đứa bé nghịch ngợm, thì một chuyện chắc hẳn là một giá trị cảm ơn.
Một nghìn……
Vậy chẳng phải mỗi ngày đều phải làm một nghìn chuyện tốt sao?
Hai mắt Cố Chức tối sầm: “Hệ thống, gian thương cũng không chơi gian như mi đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận