Người Tốt Số Một Giới Giải Trí Chính Là Tôi


Cố Chức: “Một nghìn chỉ có thể đổi một ngày? Quả thực hết sức vô lý, quốc gia xấu xa bá đạo nhất thế giới cũng không có tỷ giá hối đoái này.”
[Hệ thống: Sinh mệnh là vô giá, có thể đổi lấy giá trị sinh tồn đã là trợ giúp lớn nhất của hệ thống với ngài rồi.]
Cố Chức: ……
Mi muốn nói như thế, vậy ta cũng có thể.
“Hay là, ta cắt một miếng thịt cho mi nhá,” Cô nghiêm túc, “sinh mệnh của ta là vô giá, thân thể của ta cũng là vô giá, vậy ta cắt một miếng thịt cho mi, chúng ta vô giá đổi vô giá, không lỗ.”
Ai mà không phải bà chị vô giá chứ?
Hệ thống:……
Hệ thống kìm nén nửa ngày, nén ra một câu trả lời.
[Hệ thống: Bổn hệ thống không có cách nào kiểm tra được giá thịt.]
Cố Chức: Cô là lợn con sao? Còn giá thịt.
Nhưng nghĩ cũng biết, con đường này chắc chắn không đi được.
Cô chỉ là chém gió một chút.
Cố Chức lau mặt: “Nhìn thấy chưa? Mặt của ta.”
Hệ thống lần đầu tiên trói định ký chủ, đối với lời nói và hành động của Cố Chức có chút nghi hoặc.
[Hệ thống: Có vấn đề gì sao?]
Cố Chức: “Mặt ta có sạch không?”
[Hệ thống: Ký chủ, mặt cô vô cùng sạch, vẻ đẹp trời sinh.]

Cố Chức nghe được lời này, tâm trạng lập tức mưa rào chuyển nắng.
Cô quay đầu nhìn lại, tấm kính lớn của trung tâm thương mại phản chiếu thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp, cùng với mái tóc dài dày của cô!
Đây là chuyện tốt đẹp thứ hai mà cô cảm thấy được sau khi xuyên không.
Ở đời trước bình thường làm 007(*), tóc rụng đến độ có thể làm một bộ tóc giả.

Hiện tại tốt rồi, danh hiệu vương giả của cô cuối cùng cũng đột phá, cô là vương giả về khối lượng tóc!
(*)007: đề cập đến thời gian làm việc, 24 tiếng/ngày, 7 ngày/tuần
Cố Chức khẽ ho một tiếng: “Đừng tưởng rằng mi khen ta, thì ta sẽ dễ dàng bị thuyết phục.”
[Hệ thống: Tôi không hề khen cô, tôi chỉ là ăn ngay nói thật.]
Cố Chức: Càng vui vẻ hơn rồi, phải làm sao đây?
Không thể cười, không thể cười, vương miện sẽ rơi mất.
Cô điều chỉnh biểu cảm, lần nữa tiếp tục chủ đề “Mặt có sạch không” này.
“Mi xem, mặt ta rất sạch sẽ đúng không?”
[Hệ thống: Đúng.]
Cố Chức: “Nhưng ta cảm thấy giá trị cảm ơn còn sạch hơn cả mặt ta!”
Cô vừa xuyên tới đây, thì đã cố gắng tìm hiểu thế giới này.
Chế độ phúc lợi của xã hội này vô cùng hoàn thiện.

Viện phúc lợi, Viện dưỡng lão, bảo vệ người tàn tật, trẻ em gái nông thôn…… các nhóm dễ bị tổn thương đều được bảo vệ rất tốt.
Đời trước cô bởi vì bảo vệ một cụ già khi băng qua đường mà bị xe tông, lần này đặc biệt chú ý đến tin tức về phương diện này, phát hiện ngay cả cụ già qua đường cũng sẽ có camera giao thông quảng bá nhắc nhở tiến hành bảo vệ người già,
Nói tóm lại, một câu tổng kết chính là —— làm người tốt, khó nha.
Giống như việc hôm nay bất ngờ giúp đỡ cụ già tóm lấy đứa trẻ nghịch ngợm, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù sao mười ngày tiếp theo cô cũng không thể cứ lảng vảng ở bên ngoài được phải không?
Nhưng xác suất sự việc cũng không bởi vì sự xuất hiện của cô mà trở nên cao hơn nha.
“Hệ thống, dựa theo giá trị cảm ơn hiện có là 1, trợ giúp một người chỉ có thể dành được 1 giá trị cảm ơn? Hay là nói, có thể căn cứ theo sự kiện lớn nhỏ, giá trị cảm ơn cũng sẽ ít nhiều biến hóa theo?”
Đừng có mà giống như cô nghĩ.
[Hệ thống: Bất luận trợ giúp bao nhiêu, lòng biết ơn của mỗi người đều là bình đẳng.

Mỗi người mỗi việc chỉ có thể gia tăng 1 giá trị cảm ơn thôi.

Bổn hệ thống đề xướng ký chủ trợ giúp mọi người một cách bình đẳng.]
Cố Chức:......!Quả nhiên như những gì cô dự đoán!
Một người một chuyện là 1 giá trị cảm ơn, kiếm 1000 giá trị cảm ơn, phải giúp đỡ một nghìn người? Còn chỉ có thể đổi giá trị sinh tồn một ngày!

Mẹ ơi, Cố Chức bấm tay tính toán, cô sợ mình lao lực mà chết khi đang trên đường lấy giúp người làm niềm vui.
Cố Chức sống không còn gì luyến tiếc.
Oán niệm tồn tại quá mức rõ ràng, ngay cả hệ thống cũng đã nhìn ra rồi, mở miệng an ủi.
[Hệ thống: Ký chủ, hiện tại cô chỉ có thể ăn đồ dưới 10 tệ, mặc quần áo dưới 10 tệ, ngồi phương tiện giao thông dưới 10 tệ, chính là bởi vì số ngày sống sót hạn chế.

Những việc này quan hệ mật thiết với sự sinh tồn của cô, chờ đến ngày mai, cô cũng chỉ có thể ăn đồ ăn dưới 9 tệ, mặc quần áo dưới 9 tệ……]
Còn chưa đợi hệ thống nói xong, Cố Chức đột nhiên mở đôi mắt to tròn Kazilan(*).
(*)卡姿兰大眼睛 - Đôi mắt to tròn Kazilan: là cách nói mà cư dân mạng miêu tả người có đôi mắt to, có thể làm mê hoặc người khác và làm người khác không thể từ chối được.
Cố Chức: Cảm ơn, không hề có cảm giác được an ủi.
“Mi đây là làm trầm trọng thêm à, 10 tệ thì 10 tệ, sao lại còn giảm giá chứ?”
[Hệ thống: Không giảm sao có cảm giác cấp bách chứ?]
Cố Chức: Mệt rồi.
Cô nhìn về phía túi nilon.
Chẳng trách.
Nhưng đồng thời đáy lòng lại dâng lên một mộng tưởng.
Cô lẩm bẩm nói: “Nếu ta tích cóp được giá trị tồn tại 100 ngày, vậy thì có thể ăn thức ăn 100 tệ? Mười nghìn ngày, thì có thể tiêu mười nghìn tệ, nếu như to gan hơn một chút 1 triệu 10 triệu cũng không phải không có khả năng……”
[Hệ thống: Đúng vậy.]
Cố Chức bị nắm thóp một cách gắt gao.
Chính mình có tương lai tươi sáng (có thể tiêu tiền).
Người không có mộng tưởng, có gì khác cá mặn(*) đâu chứ?
(*)Cá mặn: tiếng lóng của người Quảng Đông: ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược
Trước đây cô tự an ủi mình rằng cho dù ăn dở một chút cũng không sao, bởi vì không có áp lực sinh tồn, hiện tại cô phát hiện, đều là lấy cớ!

Huhuhu(*), so với việc chỉ có thể nhìn mà không thể đeo, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, vậy đương nhiên vẫn là muốn ăn gì thì ăn nấy tương đối sảng khoái hơn, muốn mặc gì thì mặc nấy, muốn đeo gì thì đeo nấy càng tuyệt cà là vời hơn.
(*)Trong raw là 嘤嘤嘤/yīngyīngyīng/ tiếng khóc giả vờ
Ngồi trên núi vàng núi bạc, mình chỉ có thể giảm giảm xóa xóa, cô cũng sẽ đau lòng, giống như bỏ lỡ tiền tỷ.
[Hệ thống: Ký chủ, tôi còn chưa nói gì hết, cô đã có thể suy đoán ra càng sống sót lâu càng có thể tiêu nhiều tiền hơn, cô thật thông minh.]
Cố Chức vô cùng đắc chí.
Cô cứ không biết liêm sỉ nhận lấy lời khen ngợi này.
Cái hệ thống này khá giỏi xử lý công việc, thỉnh thoảng sẽ tâng bốc một câu, hơn nữa còn là loại vô cùng chân thành.
Cô đơn phương tuyên bố hệ thống vô cùng chân thành, cho dù không chân thành, cô đều sẽ xem như chân thành, nghe khen ngợi là xong xuôi.
Cố Chức ân cần dạy dỗ: “Hệ thống à, duy trì tác phong tốt đẹp khen ngợi ta, mi nhớ kỹ một câu, đối với mi mà nói, miệng còn giang sơn còn.”
Không có thực thể, nếu như còn không biết ăn nói, Oxford càng không có ưu thế nữa.
Hệ thống lần đầu trói định ký chủ có chút ngớ ngẩn đáng yêu.
[Hệ thống: Nhưng mà tôi không có miệng, cũng không có giang sơn nha.]
Cố Chức: “Mi đi cập nhật kho thông tin tí đê, đây là một thuật ngữ trên mạng, dùng để khen ngợi mi.”
[Hệ thống: Được… thôi.]
Sau một lúc.
[Hệ thống: Ký chủ, tôi đã trở lại rồi, bổn hệ thống đã thăng cấp.
Căn cứ theo kho thông tin, đối diện với sự khen ngợi của ngài, câu trả lời của bổn hệ thống là —— con người cô cũng khá lắm!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận