Nguyệt Hạ Triền Miên

Vốn là sắp khống chế không được chính mình, hai người nhất thời phục hồi tinh thần lại, làm bộ không thèm để ý nhanh chóng tách ra ngồi trở lại tư thế vốn có.

“Ái phi có chuyện gì?” Nhanh chóng sửa sang lại biểu tình dường như mình, Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nhìn nàng, thản nhiên nói.

Tư Không Viêm Lưu coi thường, làm cho Như phi cảm giác phi thường nan kham.

“Hoàng Thượng, người đã lâu không tới chỗ ta, chẳng lẽ đã quên thần thiếp sao?” Nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, Như phi hai mắt rưng rưng ôn nhu mở miệng nói.

Ở đây mọi người nhìn thấy ánh mắt của nàng nhất thời tràn ngập kinh ngạc.

Cơ hồ tất cả mọi người không có biện pháp tin tưởng, luôn luôn tự cho mình rất cao như Như phi cư nhiên ở trước công chúng, nói ra lời nói khép nép như thế, lại là khẩn cầu Tư Không Viêm Lưu lâm hạnh.

Ánh mắt kinh ngạc của mọi người làm cho Như phi cảm giác như đứng ngồi không yên, nàng cảm giác tôn nghiêm của mình nguyên bản phóng đắc cao giờ phút này giống như đang bị một tấc một tấc lăng trì, bên trong máu tươi đầm đìa, lưu lại chính là vô tận khuất nhục.

Tuy rằng nan kham, nhưng là nàng bất chấp giá nào, chỉ cần có thể cứu vãn hồi tâm Tư Không Viêm Lưu, muốn nàng làm cái gì cũng đều nguyện ý.

Là nữ nhi của một võ tướng, Như phi mới vừa mãn mười bốn tuổi đã vào cung, hơn nữa vẫn là như cá gặp nước, tuy rằng không lên làm hoàng hậu, nhưng nàng coi như là phi tử được sủng ái nhất trong cung.

Chính là, từ Tư Không Vịnh Dạ xuất hiện, hết thảy đều cải biến.

Y cướp đi vật sở hữu nguyên bản thuộc về nàng, sủng ái của Tư Không Viêm Lưu, lực chú ý của Tư Không Viêm Lưu, thậm chí ngay cả Tư Không Viêm Lưu nguyên bản hẳn là đối với nàng lâm hạnh cũng theo vài năm trước hoàn toàn chặt đứt.


Thời gian dài một mình trông phòng, làm cho nữ nhân cá tính có chút mạnh mẽ rốt cuộc chịu không nổi.

Nàng muốn dùng hết mọi biện pháp đoạt lại tâm Tư Không Viêm Lưu.

Đối mặt với một Như phi bộ dáng điềm đạm đáng yêu, Tư Không Viêm Lưu không để ý đến.

Cầm lấy chén rượu trong tay Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó giữ chén rượu trong tay, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt thản nhiên, lại tựa hồ thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn.

Hiện trường nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Như phi cùng Tư Không Viêm Lưu, nín thở đợi phát triển kế tiếp của sự tình.

Không khí nhất thời biến áp lực lên.

Một trận gió nhẹ xẹt qua, lá cây chung quanh nhẹ nhàng dao động, phát ra âm thanh sàn sạt dễ nghe, tóc dài trên mai Như phi bị thổi tán, có chút hỗn độn dán tại phía trên hai má, có loại hỗn độn vẻ đẹp, lại có vẻ kiều mỵ động lòng người.

Tuy rằng bị biến thành rất khó chịu, nhưng là Như phi lại cố nén  không nâng tay lên đem tóc bay rối này kéo đi, hai tay nắm chặt thành quyền, Như phi tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Không Viêm Lưu, đối phương lại không để ý tới nàng.

Ở phía sau, một giọng nữ đột nhiên vang lên, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc có chút quỷ dị.

“Như phi muội muội ngươi nói như vậy có phải có chút quá mức trực tiếp không? Hoàng Thượng muốn sủng ái ai là chuyện của chính Hoàng Thượng, Như phi muội muội không nên can thiệp nhiều hơn đi.”


Mọi người theo tiếng nhìn lại, đúng là nữ diễn viên của yến hội này, Ngọc phi.

Tương đối kiều mỵ như Như phi, Ngọc phi là nữ nhân cực kì có khí chất, dịu dàng mà trầm tĩnh, tuy rằng bộ dạng cũng không phải rất được, nhưng là địa vị ở trong cung lại phi thường cao, gần với hoàng hậu năm đó.

Làm trò bị kình địch chỉ trích trước mặt mọi người, Như phi sắc mặt nhất thời một trận xanh một trận trắng, cảm giác phi thường không có mặt mũi, lửa giận nguyên bản bị cưỡng chế đều bộc phát ra, ánh mắt oán hận trừng hướng Ngọc phi, ngữ khí không tốt mở miệng nói: “Ngươi là có ý tứ gì?”

“Ha hả, Như phi muội muội a, tỷ tỷ không có ác ý gì, chính là hảo tâm khuyên ngươi một chút thôi.” Đối mặt với người gây sự là Như phi, Ngọc phi không có chút sinh khí, ngược lại cười đến vẻ mặt ôn hòa tiếp tục mở miệng nói: “Hoàng Thượng sủng ái ai, là chuyện của chính Hoàng Thượng a, cho dù Hoàng Thượng vẫn đứng ở bên phi tử nào đó, chúng ta là phận phi tử cũng không có quyền gì đi quản a, bổn phận của phi tử chúng ta chính là hầu hạ Hoàng Thượng, muội muội không cần vượt quyền.”

Tuy rằng ngữ khí hiền lành, nhưng Ngọc phi nói kiểu này thật sự là phi thường ác độc, không chỉ công khai chế nhạo Như phi, lại còn quanh co lòng vòng mắng Tư Không Vịnh Dạ lấy sắc hoặc quân, thậm chí không phải nam nhân, hiệu quả thật sự là nhất tiễn song điêu.

Tư Không Vịnh Dạ một mực vùi đầu ăn, sắc mặt nhất thời đỏ lên, trước công chúng đã bị vũ nhục như vậy, thật sự là làm cho y cảm giác khó có thể chịu được.

Ngọc phi nói xong, ánh mắt thản nhiên liếc về Tư Không Vịnh Dạ đang cúi đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười giống như không.

Mà nghe xong lời nói trong bông có kim của nàng, Như phi đại não cấu tạo luôn luôn đơn giản lập tức cúi hết mức, còn tưởng rằng Ngọc phi vẫn là ở bên mặt trào phúng nàng, nhất thời sắc mặt có chút phát thanh.

Đang lúc nàng lại muốn mở miệng phản bác, một tiếng gốm sứ vỡ vụn đột ngột vang lên, đánh gảy lời nói nàng đang muốn thoát ra khỏi miệng.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thanh âm đúng là từ chỗ Tư Không Viêm Lưu truyền đến.


“Ngọc phi, ngươi vừa rồi nói rất đúng, trẫm sủng hạnh ai là chuyện của trẫm.” Tư Không Viêm Lưu buông tay ra, từng mảnh nhỏ của chén rượu bị hắn bóp nát rơi xuống mặt bàn, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Cho nên, không chấp nhận người khác tới quản, cũng không muốn cho ai đi quản, vì thế, các ngươi có thể câm miệng!”

Thời điểm đang nói đến câu cuối cùng, ngữ khí Tư Không Viêm Lưu nhất thời biến sắc bén thêm, hung hăng vỗ cái bàn, cả giận nói: “Trẫm tổ chức yến hội này là vì làm cho mọi người vui vẻ, không phải công cụ cho các ngươi dùng để công kích người khác!”

Tư Không Viêm Lưu hung hăng vỗ, chén dĩa đựng trái cây trên nhất thời đồng loạt bị chấn đắc nhảy dựng lên, không ít chén đĩa thậm chí còn bị đổ, thực vật tinh mĩ nhất thời đổ đầy bàn.

Tư Không Viêm Lưu nói xong, hiện trường nhất thời tĩnh mịch một mảnh, chỉ còn lại tiếng sàn sạt của lá cây nhẹ nhàng phiêu diêu.

Tất cả mọi người bị lửa giận bất thình lình của Tư Không Viêm Lưu hù doạ, khẩn trương đến ngay cả đại khí cũng không dám ra một ngụm, mà Như phi cùng Ngọc phi bị hắn lớn tiếng quát lớn tức thì bị dọa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Hoàng ~ Hoàng Thượng, thần thiếp ~ thần thiếp không có ý tứ công kích người! Thần thiếp chính là nhắc nhở Như phi muội muội, làm cho nàng chú ý đúng mực một chút!”

Nhìn thấy sắc mặt vô cùng âm trầm của Tư Không Viêm Lưu, Ngọc phi – người luôn luôn giỏi về sát ngôn quan sắc – nhất thời ý thức được chính mình xông đại họa, vội vàng quỳ xuống, vì bản thân giải vây.

Là một nữ nhân rất có tâm kế, Ngọc phi thái độ làm người xử sự từ trước đến nay cực kỳ cẩn thận, chính là vừa rồi xem bộ dáng Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ bộ dáng muốn hôn, nội tâm nhất thời tức giận, cho nên nhất thời xúc động, liền nói ra lời nói vừa rồi.

Tuy rằng mới vừa nói xong nàng liền hối hận , nhưng lời nói ra như chén nước hắt đi, Ngọc phi giờ phút này cho dù có hối hận, cũng không có biện pháp cứu vãn.

Một bên Như phi mắt thấy  Ngọc phi quỳ xuống, nhất thời biết việc này huyên náo phi thường nghiêm trọng, vội vàng cũng quỳ xuống, đối với Tư Không Viêm Lưu khóc nói: “Thần thiếp cũng không có ý tứ công kích người khác, chính là Hoàng Thượng lâu lắm không có tới chỗ thần thiếp, thần thiếp chính là hy vọng Hoàng Thượng có thể nhiều đến chỗ của thần thiếp. . . .”

Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng cười: “Hừ, trẫm muốn ở nơi nào chính là làm sao, các ngươi làm như vậy là oán giận trẫm lãnh đạm với các ngươi?”

Tư Không Viêm Lưu ngữ khí dịu xuống, ý tứ bên trong ngôn ngữ thậm chí còn kèm theo một tia trêu đùa, nhưng là khắp nơi có người nghe tới, không thể nghi ngờ là hắn có dấu hiệu giận tới cực điểm.


Như phi cùng Ngọc phi nhất thời bị dọa lạnh run lên, cũng không dám tùy tiện mở miệng nữa, sợ đưa tới họa sát thân.

Tư Không Vĩnh Ngạn cùng Tư Không Vũ Hân ngồi bên cạnh Như phi thấy mẫu phi của mình gặp tình cảnh như thế, vội vàng cũng quỳ xuống theo, khẩn cầu nói: “Phụ hoàng, mẫu phi không phải cố ý, mong phụ hoàng tha thứ mẫu phi này nhất thời chi thất!”

Mà hai hoàng tử ngồi ở bên cạnh Ngọc phi lại không có chút động tác, chính là sắc mặt bình tĩnh nhìn một màn này, dùng khóe mắt dư quang đánh giá Tư Không Vịnh Dạ đang ngồi cúi đầu.

Đối mặt với Tư Không Vĩnh Ngạn cùng Tư Không Vũ Hân cầu tình, Tư Không Viêm Lưu không có chút động dung, ánh mắt như trước lạnh lùng nhìn mấy người quỳ trên mặt đất.

Tư Không Vịnh Dạ ngồi ở bên cạnh hắn từ lúc bắt đầu, đầu vẫn đều là chôn ở trước ngực không có nâng lên.

Vừa rồi bị lăng nhục, làm cho y cảm giác cực kỳ nan kham, mà Tư Không Viêm Lưu che chở, lại làm cho y cảm giác chính mình giống như là một phi tử tranh thủ tình cảm đắc lợi.

Tuy rằng Tư Không Viêm Lưu bổn ý là bảo hộ y, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ lại tình nguyện không cần loại bảo hộ như vậy, điều này làm cho y cảm giác mình giống một nữ nhân yếu đuối vô năng, chỉ có thể cậy vào nam nhân bảo hộ mà sinh tồn đi xuống.

Tôn nghiêm của nam nhân bị trúng tên, nội tâm càng ngày càng đậm cảm giác khuất nhục làm cho Tư Không Vịnh Dạ rốt cuộc nhịn không được, một phen nhảy xuống ghế dựa, nhanh hướng Ngự hoa viên chạy đi. . . .

Tư Không Viêm Lưu nhất thời ngẩn ra, vội vàng hướng y đuổi theo.

Đối mặt với việc hai diễn viên tối trọng yếu của yến hội đột nhiên rời đi, mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Mà quỳ trên mặt đất Như phi cùng Ngọc phi, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Hết chương thứ một trăm linh chín


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận