Thịnh Ý, cậu nhất định không được thích Giang Vọng.
......
Năm đó, chỉ tiêu xét tuyển ở tỉnh không cao, có 160 điểm là đã đỗ. Chỉ những người vượt qua được vòng loại mới đủ điều kiện tham gia kỳ thi ở trường. Học sinh có điểm thi cấp tỉnh cao hơn có thể trực tiếp sử dụng điểm thi để đăng ký vào các trường đại học trên địa bàn tỉnh mình.
Đúng như dự đoán, bản phác thảo của Thịnh Ý đã trượt trong kỳ kiểm tra. Tổng điểm ba môn chỉ có 290, tuy không thấp, nhưng vẫn kém xa hạng nhất một đoạn.
Điểm thi của Giang Vọng rất cao, tổng điểm các môn là 375, cậu thi được 366, kết quả này thuộc loại tốt nhất trong tỉnh.
Giang Vọng đã đem lại vinh quang cho phòng vẽ. Hiệu trưởng tâm trạng rất vui, ngày đó ngay lập tức cho mọi nghỉ một ngày.
Lúc đó trời đã sẩm chiều, sắc trời xám xịt, không khí mang chút hơi ẩm, bầu trời mơ hồ như đang muốn mưa.
Thịnh Ý thu dọn đồ đạc, trực tiếp quay về nhà.
Trên đường đi, cô lấy di động báo cáo điểm thi với bạn bè và người thân từng người một. Tất cả mọi người khi nghe xong, liền khẽ an ủi cô.
Thành tích này đối với mọi người thực ra không có thấp đến vậy. Nhưng vì Thịnh Ý quá nỗ lực, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, cô luôn là người xuất sắc nhất trong đám đông, cho nên mọi người không khỏi lo lắng cô sẽ cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Thịnh Ý biết tấm lòng của mọi người, tuy không có yêu cầu, nhưng vẫn vô cùng biết ơn mọi người đã quan tâm tới cô.
Chạng vạng, tuyết bất ngờ rơi ngoài cửa sổ, lúc đầu là những hạt rất nhỏ giống như muối trắng. Về sau, hạt rơi xuống càng nặng hơn, trong chốc lát đã phủ trắng mái nhà.
Thịnh Ý ban đầu muốn đợi tuyết tạnh thì sẽ ra ngoài ăn tối. Nhưng đợi đến tối rồi mà tuyết vẫn chưa ngừng rơi, cô đành phải căng ô đi bộ ra ngõ nhỏ.
Bởi vì con hẻm khá hẹp, cho nên bên trong chỉ có một ít cửa hàng bán tranh, tất cả quán ăn đều ở bên ngoài.
Đường tuyết rơi rất trơn trượt, cô đi rất cẩn thận, bất ngờ gặp được Tô Ly, không ngờ cô ấy lại rời Nam Thành tới Tầm Giang.
Tô Ly không bung dù, từ đầu đến chân bám đầy tuyết. Quần áo mặc cũng mỏng manh, vừa đi vừa lau nước mắt, đôi mắt với chiếc mũi đã ửng hồng cả một mảng.
Hiếm khi cô ấy có bộ dạng này đấy.
Thịnh Ý không khỏi dừng lại, nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Giang Vọng đã đi xa khoảng 2 mét, trên người vẫn mặc chiếc áo khoác đen ban ngày, đang tiến đến một cửa hàng gần đó.
Hơi thở Thịnh Ý đình trệ lại, vành ô vô tình cọ xát vào bức tường bên cạnh, Tô Ly nghe thấy tiếng động liền giật mình quay lại. Nhìn thấy là cô thì khá sững sờ.
Cô ấy dừng lại, giọt nước mắt rơi xuống như những viên ngọc trai đã tan vỡ, mở miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó với Thịnh Ý, nhưng trong một khoảnh khắc lại quay đầu lại, hét lên tên Giang Vọng.
Giang Vọng ngập ngừng dừng lại một chút, nhưng không có quay đầu lại, ngay lập tức tiến thẳng vào trong cửa hàng.
Hai phút sau, cậu cầm chiếc ô bước ra ngoài.
Thực tế thì tuyết đã bé đi rất nhiều so với lúc Thịnh Ý ra ngoài, nhưng vẫn rất dày, giống như những tơ liễu tung bay trong gió mùa xuân, hư đốn mà áp lên mặt chúng ta vậy.
Giang Vọng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thịnh Ý, dường như rất ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía Tô Ly đưa ô cho cô ấy.
Tô Ly khóc lớn một lúc, nức nở mà cầm lấy chiếc ô.
Giang Vọng hờ hững nói: " Học tập chăm chỉ, lựa chọn con đường phù hợp để bước tiếp, đừng cố tình tìm đến tôi nữa".
Nói xong, cậu quay lại nhìn Thịnh Ý, tạm dừng hai giây, bèn quay người rời đi.
Gió bấc thổi cuốn theo những hoa tuyết dán lên thân hình mỗi người, cả người Thịnh Ý đều cứng đờ, cô cầm ô quá chặt, cán ô còn hằn một vết đỏ trong lòng bàn tay.
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô, cô nghĩ đến vô số vở kịch từ cảnh tượng trước mắt.
Tại sao Tô Ly lại xuất hiện ở đây?
Tại sao cô ấy lại khóc?
Tại sao Giang Vọng lại đối xử lạnh nhạt với cô ấy như thế?
Họ chia tay rồi sao?
Tô Ly lấy ô xong cũng không mở ra, cô ấy thực sự mắc quá ít quần áo, cả người run rẩy vì gió lạnh.
Thịnh Ý sờ sờ mũi, nhất thời không biết có nên tiến tới an ủi cô ấy hay giả vờ như không nhìn thấy gì.
Thế nhưng Tô Ly trực tiếp tiến thẳng đến chỗ cô, giọng nói đầy nghẹn ngào: " Thịnh Ý, tôi có thể ở lại chỗ cậu đêm nay không?".
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy, Thịnh Ý cũng không biết phải xử lý tình cảnh này thế nào nữa, theo bản năng trong vô thức nói: " Có thể!".
Vì quần áo của Tô Ly đã thấm đẫm nước tuyết tan, Thịnh Ý sợ cô ấy bị cảm lạnh nên không dám chần chừ thêm nữa, vội vàng chạy đi mua hai bát mì xào ven đường rồi đưa Tô Ly về nhà.
Tô Ly giống như đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn bốn phía xung quanh nói: " Đây là nơi cậu học vẽ à? Cảm giác hơi thở nghệ thuật thật nồng đượm".
Lai nói: " Cậu và Giang Vọng học chung một phòng vẽ phải không? Hai người có lẽ rất thân thiết nhỉ?". Cô ấy hỏi hết từ câu này đến câu khác, Thịnh Ý không theo kịp nhịp điệu, chỉ nhặt một số câu hỏi có thể trả lời.
" Ừm ở cùng một phòng vẽ"
" Chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi"
Tô Ly: " Thật sao? Tôi nghe các bạn học sinh khác ở đây nói một số điều về hai người đấy, Giang Vọng thực sự đối xử rất tốt với cậu!".
Cô gái này có tâm tư quá nhạy cảm, thực ra Thịnh Tình có thể lờ mờ đoán được ý đồ của Tô Ly khi hỏi những câu hỏi này. Cho dù như vậy, dù biết tất cả chỉ là lầm của cô ấy về mình, khi nghe những lời đó trái tim cô không thể ngăn được niềm vui sướng đang dâng lên trong lòng.
Cô véo dái tai mình, nói: " Có lẽ vì tôi là cô gái duy nhất đến đây".
Tô Ly trầm ngâm " Ồ" một tiếng.
Họ đã đến cửa nhà của Thịnh Ý. Bởi vì tuyết rơi, việc đi lên cầu thang vô cùng khó khăn.
Thịnh Ý cẩn thận vịn vào lan can. quay người lại dùng đèn điện thoại soi sáng giúp Tô Ly. Lúc đang mở cửa, cô hỏi Tô Ly: " Nhắc mới nhớ, tại sao cậu đến Tầm Giang vào thời điểm này vậy?".
Tô Ly ngẩng mặt lên. sắc mặt trở lại bình thường, giường như cũng không buồn bã: " À, kỳ thi chung tôi không đỗ!".
Thịnh Tình đang đẩy cửa liền dừng tay lại: " Cậu đừng có thương hại tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích vẽ tranh, tôi đi học vẽ chỉ vì Giang Vọng thôi".
Hai người đã vào trong phòng, Thịnh Tình bật đèn lên, Tô Ly nhìn quanh rồi tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.
Cô đặt mì xào lên bàn, mở điều hoà lên, rồi đi tìm bộ quần áo sạch cho Tô Ly mặc.
Bởi căn phòng không lớn lắm, vì thế hơi ấm nhanh chóng tăng lên trong phòng, Tô Ly thoải mái, thở dài nói: " Thịnh Tình cậu đã từng thích ai chưa?".
Thịnh Tình vừa uống một ngụm nước vào miệng liền suýt chút nữa bị nghẹn, vội lấy một tờ giấy lau miệng, cô lắc đầu: " Chưa từng có".
Bởi vì cảm thấy chột dạ nên suốt quá trình trả lời cô cúi đầu mãi, Tô Ly liếc nhìn cô rồi đột nhiên nói: " Tôi thích Giang Vọng, cậu biết mà phải không?". Giọng nói của cô gái rất dõng dạc, khi nói tới chuyện này rất tự tin.Thịnh Ý mím môi, cảm thấy có chút ghen tị với Tô Ly.
Cô ghen tỵ với Tô Ly vì sự thẳng thắn, thẳng thắn nói về điều mình thích và không thích, mạnh dạng bày tỏ tình cảm đối với người mình yêu, cho dù có từ chối cô ấy vẫn sẽ nhận được câu trả lời rõ ràng.
Không giống cô, chỉ dám giữ cảm xúc trong lòng, một mình vui, một mình chịu đau.
Bởi vì cô không dám ôm giấc mộng xa vời đối phương cũng sẽ thích mình. Cho nên cũng không dám tuỳ tiện thử, sợ rằng chút giao tình cuối cùng giữa hai người sẽ bào mòn hết.
Tô Ly nói: " Tôi vì cậu ấy mà học vẽ. Vì cậu ấy mà tôi tự khiến mình làm sai nguyện vọng ban đầu mà bản thân. Vì cậu ấy mà tôi bỏ lòng kiêu hãnh của mình....Tại sao cậu ấy vẫn không thích tôi?"
" Tôi hôm nay... Tuy rằng không thực sự quan tâm đến kết quả bài thi nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn, tôi chỉ muốn cậu ấy an ủi".
Nói xong, giọng cô lại nghẹn ngào. Thịnh Ý rủ đầu xuống, rõ ràng Tô Ly đang nói về bản thân, nhưng mỗi từ thốt ra đều đang đánh thẳng vào trí óc cô. Cô không khỏi nghĩ đến bản thân mình, cô cũng giống vậy.
Cô cũng vì cậu ấy mà học vẽ, một môn mà ngay từ đầu cô đã không giỏi, tự khiến bản thân đi sai mất con đường mà mình đã đề ra, tất cả đều là vì cậu ấy.
Tuy nhiên, không giống như Tô Ly. Cô không dũng cảm như cô ấy. Cô thận trọng bảo vệ lòng tự trọng của mình, hy vọng rằng mình sẽ luôn kiêu hãnh, luôn ngẩng cao đầu trước mặt Giang Vọng.
Không hẳn bởi vì thích một người mà cảm thấy tầm thường, cô chưa từng có suy nghĩ này trong lòng.
Nhưng khi bạn thích một ai đó, người kia biết thừa tình cảm của bạn thì khó tránh được việc không trân trọng. Người kia không thích bạn thì mọi việc bạn làm cũng chỉ như cầu xin lòng thương hại của họ vậy.
Cô không muốn những việc cô làm cho Giang Vọng trên danh nghĩa là thích lại trở thành gánh nặng để đòi hỏi thứ gì đó từ cậu ấy.
Cô không muốn hèn mọn và thụ động như thế.
Cô hy vọng cho dù là trong trái tim cậu ấy, hay là trong trái tim cô, tương lai khi nghĩ về nhau chỉ thấy nhẹ nhàng, vui tươi.
Cô thở dài trong lòng, dường như món mì xào trước mắt đột nhiên mất đi sức hấp dẫn. Cô đóng nắp lại, tiếp tục nghe Tô Ly kể lể.
Trên thực tế, chúng đều là những câu chuyện vụn vặt, tất cả là những ký ức về việc cô ấy theo đuổi Giang Vọng: " Đoạn thời gian trước tôi đang thử phương pháp này, mỗi ngày tôi sẽ gọi điện cho cậu ấy, mỗi ngày đều tìm cậu ấy, rồi bất ngờ đến một ngày tôi không gọi điện nữa, Giang Vọng có thể vì không quen mà bắt đầu thích tôi không?"
" Nhưng từ trước đến nay cậu ấy chẳng bao giờ nhận điện thoại".
" Chỉ có duy nhất một lần, vào một đêm nọ, khi đã rất khuya rồi. Có lẽ vì cảm thấy tôi qua phiền, cậu ấy nói không cần làm thế nữa, rồi một phát cho tôi vào danh sách đen".
Thịnh Ý nghe mà trái tim như chia hai nửa.
Một mặt cô thấy buồn cho Tô Ly, vì những gì cô ấy trải nghiệm khiến cô nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cảm thấy rất chua xót cho bản thân.
Nhưng đồng thời cảm thấy may mắn vì Giang Vọng không thích Tô Ly.
Buổi tối hôm đó, hai người lên giường rất sớm. Ngoài cửa sổ hoa tuyết vẫn đang tung bay, mỗi người đều mang trong mình những suy nghĩ riêng lặng lẽ đến tận nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi Tô Ly rời đi, cô ấy hỏi lại Thịnh Ý một lần nữa.
" Thịnh Ý, thực ra, cậu thích Giang Vọng phải không?"
Trái tim Thịnh Ý nhảy dựng lên: " Tại sao cậu lại hỏi như thế?"
Tô Ly lắc lắc đầu: " Không có gì đâu, chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi!"
Ngừng một chút, cô ấy nói: "Thịnh Ý, cậu không được thích Giang Vọng, nếu cậu thích Giang Vọng, tôi liền nguyền rủa cậu không như ý".
Đôi mắt không hề chớp nhìn chăm chú vào Thịnh Ý, muốn soi xem sắc mặt cô có biểu cảm gì.
Thịnh Ý cảm thấy không khí xung quanh mình như ép chặt lại, cơ thể giống như bị người khác kéo xốc lên ban công, sau đó thì ném mạnh xuống.
Cảm xúc đè ép khiến cô tưởng mình không thể thở nổi.
Cô vô thức trả lời theo bản năng: " Không, tôi không có thích cậu ấy".
Cổ họng cô bỏng rát, khuôn mặt bây giờ chắc rất khó coi. Nhưng Tô Ly nghe thấy điều này, đột nhiên thở nhẹ ra.
Đôi mắt khẽ cong, nụ cười đã nở rộ: " Tôi chỉ đùa cậu thôi, đừng xem là thật, tôi biết cậu nhất định sẽ không thích Giang Vọng, hai người các cậu chả thấy giống là gu của nhau đâu".
....