Hai người đã thỏa thuận xong ngày giành lại ngôi báu.
Đó là vào nửa năm sau, nhân lúc đại hôn Thái tử sẽ dẫn binh đánh chiếm hoàng thành.
Và để thuận lợi cho việc luyện binh, cũng như chuẩn bị một món quà bất ngờ cho Lý Thụy, Vương Nguyệt đã có ý định giả chết.
“Nhưng mà… thật sự phải chọn ngày đại hôn của nàng ấy sao? Dẫu sao cũng là nữ tử, đối xử với nàng ta như vậy cũng quá tàn nhẫn.” Vương Nguyệt còn chút đắn đo, song Cảnh Nghi lại lắc đầu: “Chúng ta không còn ngày nào khác đâu.
Nếu chọn ngày khác, có lẽ phải sát sinh rất nhiều, rất nhiều người dân vô tội sẽ bị cuốn vào vòng chiến.
Chi bằng ta cứ chọn ngày nhiều người tới hoàng cung, canh phòng lỏng lẻo một chút, chỉ cần ép được Lý Thụy thoái vị là thành công.”
“Ừm…”
“Nếu nàng thấy có lỗi với nàng ta, vậy sau đó sắp xếp cho nàng ta một chút là được.”
“Ta hiểu rồi.”
Sau đó năm ngày, trong phủ quận chúa phát tang…
Cẩm Sắc quỳ trước linh cửu khóc lóc không ngừng, Đông Thành thì bị Lý Thụy triệu vào hỏi tội.
Hắn quỳ ở đại điện, tâu: “Bẩm bệ hạ, quận chúa nổi hứng muốn đưa người trong phủ đi du ngoạn trên sông.
Kết quả khi đến khúc sông vắng thì có đám người bịt mặt đi thuyền khác ép sát và tấn công.
Trong lúc giằng co, quận chúa và Thẩm công tử đã rơi xuống hồ…”
Đã có nhiều thi thể của những kẻ áo đen được tìm thấy, nhưng tuyệt nhiên người ta lại không thể tìm thấy thi thể hai người.
Bởi vì đoạn sông kia có rất nhiều nhánh, có nhánh còn đổ thẳng ra biển, nước chảy rất xiết vào cuối thu, lại nhằm ngày mưa nên việc tìm kiếm vô cùng khó khăn.
Phải đến một tuần trăng sau, người ta mới tìm thấy xác của hai người.
Cả mặt và cơ thể của hai thi thể đều bị cành cây cào xước đến không rõ hình dạng, duy chỉ có y phục và một số tín vật tùy thân chứng thực thân phận của cả hai.
Hoàng đế đau lòng cho đứa cháu gái, tuyên bố phát đại tang.
Còn về phủ quận chúa và người hầu vẫn cứ để đó, xem như người còn sống.
Nhưng hẳn nhiên ai cũng ngầm hiểu, qua một đoạn thời gian thì phủ quận chúa sẽ bị bóp chết.
Đương lúc toàn kinh thành khóc than nàng quận chúa xấu số thì hai nhân vật chính trong câu chuyện lại đang ngược dòng về phía Bắc, nơi giáp với biên giới của nước khác.
Trong hộp gỗ lần trước không chỉ có hổ phù mà còn có mảnh giấy ghi lại nơi đóng quân, cũng như tên người phó tướng.
Đội quân này sống lẫn với thôn dân, rất khó phát hiện.
Mất gần nửa tháng, nàng đã tới được trấn nhỏ nơi mà trong thư đã đề cập.
Vương Nguyệt đến cuối trấn, gõ cửa nhà một người đồ tể tên Triệu Quy.
Hắn ta chính là phó tướng, cũng là người cầm quân Ô Loan vệ.
Hắn ta cao tầm mét chín, thân hình lực lượng, lông mày rậm nhìn có vẻ rất dọa người.
“Hai cô cậu tới đây làm gì?” Vừa mới sáng sớm đã bị gõ cửa, gương mặt hắn ta có vẻ rất cáu giận.
Vương Nguyệt không lôi thôi, lấy hổ phù trong tay áo ra.
Vẻ mặt hắn ta liền có sự thay đổi, mời hai người vào trong.
“Hai người là ai, sao lại có được thứ này?” Triệu Quy thậm chí còn không mời hai người dùng trà mà trực tiếp hỏi.
“Ta là Lý Vương Nguyệt, nữ nhi duy nhất của Phiên vương gia.
Còn đây là đích trưởng tử của Tiêu tướng quân, Tiêu Cảnh Nghi.” Ngay khi Vương Nguyệt tháo áo choàng xuống, Triệu Quy liền biết nàng không nói dối.
Nhưng hắn ta không chấp nhận ngay: “Đừng tưởng các ngươi có hổ phù và là con cháu của hai người họ thì có thể trở thành chủ tướng của bọn ta.
Trước khi hồi kinh, cả hai vị ấy đều dặn Ô Loan vệ hoặc là về tay người xứng đáng, hoặc là tự diệt, quyết không vào tay kẻ khác.”
“Ta có thể dùng thực lực chứng minh.” Vương Nguyệt rất đỗi nghiêm túc.
“Vĩnh Ninh quận chúa mười sáu tuổi đã có thể cầm binh chinh phạt tứ phương, ai mà không biết uy danh của người đâu.” Triệu Quy vừa cười vừa lắc đầu.
“Hẳn người cũng biết Ô Loan vệ sống lẫn với dân chúng.
Trừ khi người đồng cảm được với quân Ô Loan vệ, nếu không ta sẽ không quy phục.”
“Ý ngươi là… sống như quân Ô Loan, lẫn vào người dân?”
“Đúng vậy.
Sao thế? Quận chúa sống trong gấm nhung lụa là đã quen nên sợ không chịu được à?”
“Không có.” Đúng vậy, nàng không sợ, không có gì phải sợ cả.
Sống cực khổ trên chiến trường nàng còn chịu được, nói gì tới cuộc sống của một thôn dân bình thường?
Vậy là từ hôm đó, nàng ở lại nhà Triệu Quy.
Từ một quận chúa cành vàng lá ngọc trở thành cô thôn nữ.
Từ một quý công tử phong lưu trở thành chàng tiều phu.
Sáng phải dậy sớm đi gánh nước bên bờ suối, về phải nấu cơm chẻ củi, giặt giũ quần áo, tự tay nấu ăn, đến tối vẫn chưa ngơi việc.
Sau một tuần, Triệu Quy rốt cuộc cũng hài lòng: “Tốt lắm, quả không hổ danh là con của hai ngài ấy.”
Rồi hắn ta lấy ra một cây đao lớn, ném cho nàng một thanh kiếm, nói: “Đấu với ta một trận, người thắng, ngày mai ta liền gọi Ô Loan vệ tới gặp người.”