Nhà Bên Có Sói

Về đến nhà, Cố Lãng tiện
tay đem Tần Tiểu Mạn đã mềm nhũn quăng lên giường. Tần Tiểu Mạn lầm bầm vài
tiếng, trở mình rồi ghé vào ga trải giường màu cà phê sạch sẽ của hắn mà ngủ,
hệt như rận bám trên mình chó, lập tức ngáy “o o”.

Tần Tiểu Mạn ngoại hình
miễn cưỡng thì được cho là thanh tú, không nghĩ tới khi cô cởi quần áo lại mê
lòng người như vậy. Ánh mắt Cố Lãng như khóa chặt lại ở những chỗ quần áo cô bị
hở, làm lộ ra nội y bên trong.

Cố Lãng chăm chú nhìn
thân thể trắng nõn của cô trên giường, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng rời mắt, đi
tới ngăn tủ tìm lọ thuốc.

“Này, dậy uống thuốc đi.”
Cố Lãng lắc lắc cô.

“Ừm.” Tần Tiểu Mạn đang
mơ màng, tiếp tục xoay người nằm sấp xuống.

Cố Lãng không kiên nhẫn,
một tay dùng sức liền nâng người cô ngồi thẳng dậy. Nhìn Tần Tiểu Mạn ngồi trên
giường hắn dụi dụi mắt, Cố Lãng tà ác nhìn trộm nơi mềm mại, tròn đầy của cô.
Cái nha đầu chết tiệt này, bình thường nhìn thế nào cũng không thấy nha!

“Ngươi nhìn cái gì?” Tần
Tiểu Mạn dù vẫn còn chút say rượu, nhưng bản thân đã khôi phục ý thức phòng vệ,
hai tay che trước ngực căm tức trước ánh mắt muốn ăn đậu hũ của nam nhân kia.

Cố Lãng nhún nhún vai vô
tội, đưa viên thuốc cùng cốc nước cho cô: “ Uống đi!”

Tần Tiểu Mạn nhăn nhó
không chịu uống, nửa tỉnh nửa mê, mắt mũi lờ đờ say rượu: “Anh giúp em uống
đi.”

Cố Lãng đành phải giúp
cô, đỡ cô nằm xuống, đầu đã muốn to ra. Nguyền rủa một tiếng. Đụng vào cô như
vậy tất nhiên phải có phản ứng, lúc này không tìm được người để giải quyết, Cố

Lãng oán hận liền phải tự mình xử lý.

Ngày thứ hai, 6h30 sáng, Cố Lãng đúng giờ tỉnh dậy
trên sofa. Vào trong phòng lấy quần áo thì thấy Tần Tiểu Mạn đã cuộn mình trong
chăn thành một bọc, tiện tay đem điện thoại di động của cô tắt báo thức đi rồi
mới khoan khoái lái xe đi làm.

***

“Chờ một chút!” Đằng sau
vọng đến một tiếng hét chói tai, Tần Tiểu Mạn lao như tên bắn vào trong thang
máy, sảy chân ngã vào trong lòng Cố Lãng.

Người chung quanh đều
thức thời dạt qua một bên. Sau chuyện tối qua, hôm nay, nhân viên của Lăng Hiên
đều đã biết Cố tổng cùng với cô gái này có quan hệ mờ ám.

“Xin lỗi, Cố tổng, xin
lỗi!” Tần Tiểu Mạn xun xoe khom lưng cúi đầu, cười nói.

“Không sao. Sau này không
nên thô lỗ, nóng vội như thế.” Cố Lãng cười nhạt, khiến nữ nhân viên đứng xung
quanh lập tức ao ước, đố kỵ, nhìn Cố tổng điều kiện tốt như thế, sao số mình
lại đen đủi như vậy. Có thể ở cùng một chỗ với anh ta, chết cũng cam lòng.

Khiếp sợ cái con người
đang cười kia đến phát run, cô hiểu rõ hơn ai hết, vẻ ngoài Cố Lãng ôn hòa đã
che lấp linh hồn xấu xí lạnh băng của anh ta bên trong. Trước đây, khi Tần mẹ
cầm chổi đuổi theo cô làm náo loạn cả khu nhà, anh ta vẫn có thể điềm nhiên như
không, tiếp tục đọc sách, thuận tiện đả kích thêm vào vài câu. Có thể nói,
người này căn bản không hề có nhân tính.

Tần Tiểu Mạn cúi đầu nhìn
thoáng qua điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, không bị muộn giờ, bằng
không, toàn bộ tiền thưởng tháng này coi như đi tong rồi. Tối hôm qua thực sự
là nhậu nhẹt say xỉn, dĩ nhiên quên không đặt báo thức. Cũng may là tự nhiên
tỉnh dậy. Tần Tiểu Mạn dựa vào thang máy, âm thầm cảm thán.

Tới nơi làm việc ở tầng

trệt, Tiểu Mạn định đi ra, lại bị Cố Lãng kéo lại, mắt trừng trừng nhìn cửa
thang máy đang chầm chậm đóng lại.

“Anh muốn làm gì?” Lúc
này trong thang máy không có người ngoài, Tiểu Mạn không khách khí hỏi.

“Không có gì. Chỉ muốn
cảnh cáo em, lần sau dám không nghe lời, anh lập tức sa thải em.” Cố Lãng nhìn
đồng hồ đeo tay, vừa cười vừa nói.

Tiểu Mạn chột dạ cúi thấp
đầu, nhớ tới hình dáng chật vật lúc sáng, xem ra tiền thưởng tháng này chính
thức chắp cánh bay mất rồi.

Tới tầng nơi anh ta làm
việc, Cố Lãng phong độ bước ra, nhân tiện giúp cô nhấn nút thang máy.

Đến khi Tiểu Mạn hấp tấp
vọt từ thang máy tới chỗ cùa mình thì, tổ trưởng của cô---Vương Tả đẩy đẩy gọng
kính viền vàng trên chóp mũi, vui sướng nện đôi giày cao gót xuống sàn nhà đi
tới, “Tần Tiểu Mạn, cô đến muộn!”

Ngày hôm nay thật xui xẻo
a! Tiểu Mạn lệ rơi đầy mặt, ký tên vào danh sách đi làm muộn. Cố Lãng, đồ giết
người không dao, ngươi đi chết đi!

Buổi trưa, Cố Lãng hạ cố
xuống phòng tài vụ, nơi Tiểu Mạn làm việc, muốn xem xét thu chi quý này đồng
thời bàn bạc đưa ra chỉ thị mới. Trưởng phòng tài vụ cung kính đón anh ta vào
cửa. Tiểu Mạn đánh giá bộ dạng xun xoe kia, âm thầm cảm thán, công phu tu luyện
của mình xem ra vẫn còn nông cạn lắm.

Nói chuyện với trưởng
phòng tài vụ xong, Cố Lãng nách kẹp xấp tài liệu, lững thưỡng tiến tới chỗ Tiểu
Mạn, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, Cố Lãng có chút không đành lòng, gõ nhẹ vào cửa
kính, ngoắc ngón tay ý bảo cô ra ngoài.


Tần Tiểu Mạn một mực muốn
tỏ ra siêng năng, rất có khí phách quay đầu đi, không thèm để ý tới hắn.

“Oa, Tần tiểu thư, thật
lớn mật, đến Cố tổng cũng dám từ chối nha!” Nghe thấy giọng nói giở nam giở nữ,
Tần Tiểu Mạn biết ngay là chính là Trần Thần.

Trần Thần trên tay cầm
một cái túi, đưa ra trước mặt Tiểu Mạn, “Của ngươi.”

“Cái gì?” Tiểu Mạn mở ra,
chính là một cái áo mới giống hệt cái áo bị xé của cô hôm qua.

“Đừng có dùng ánh mắt
ruồi nhặng đó nhìn ta.” Trần Thần ngạo mạn dựa vào bàn của Tiểu Mạn, “Sáng sớm
nay, Cố tổng vẫn còn tức giận chuyện tối qua, bắt ta chịu trách nhiệm,
vừa bị phạt, còn vừa phải đem tiền túi ra trấn an các nữ nhân viên bị dọa
cho sợ!”

“Trần Thần, ngươi thật
không xứng làm nam nhân”. Tần Tiểu Mạn nhìn đông nhìn tây, cất vào trong túi,
trong lòng đã thấy thoải mái, còn sẵn tiện nói móc Trần Thần. Tối hôm qua, mấy
nữ nhân viên bị người ta khi dễ, hắn thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy ra
ngoài.

Trần Thần ngả ngớn, vuốt
vuốt lại tóc, “So what? Everybody knows I’m a gay!”

Tiểu Mạn yên lặng, vất vả
dời sự chú ý sang đống văn kiện. Trên đời này, phiền nhất không phải nói lý
không nói rõ mà là nói lý nhưng người ta không chịu nghe. Trần Thần luôn vênh
váo tự đắc, còn không e dè chuyện mình thích nam nhân. Aizz, còn gì để nói đây.

Trần Thần bị lơ thập phần
bất mãn, “Nói cho ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là cái bánh bao béo múp xấu xí, Cố
là của ta, không đến lượt ngươi!”

Tiểu Mạn nổi giận, nhéo
nhéo cánh tay chẳng có mấy thịt của mình, quyết định không mặc kệ Cố Lăng đang
đứng ở bên ngoài nữa, lắc lắc mông, quay sang nhe răng cười tình, hớn hở đi về
phía Cố Lãng.

Trần Thần tức giận giơ
chân đá vào bàn của cô, lẩm bẩm chửi mắng gì đó bằng tiếng Anh.


Được, Tần Tiểu Mạn rủa
thầm, bổn cô nương lại suy bại đến mức cùng nam nhân giành tình nhân sao!

“Cố tổng, có gì chỉ
giáo?” Tần Tiểu Mạn liếc mắt khinh bỉ trưởng phòng đang đứng cung kinh bên
cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra. Không cần quay đầu lại cũng biết, hôm nay
toàn bộ ánh mắt nhìn cô đều vô cùng ký quái a! Để thể hiện cây ngay không sợ
chết đứng, cô ngang ngạnh ngẩng cao đầu.

Cố Lãng nhìn bộ dạng làm
ra vẻ của cô, trước mắt bao người, tay vân vê mái tóc, ôm cô vào lòng, thấp
giọng: “ Tối nay, vẫn theo lệ cũ?”

Cầm thú! Tiểu Mạn thầm
mắng, hếch khuôn mặt nhỏ nhỏ lên, cười xán lạn: “Vâng, cố tổng.”

Cố Lãng nhìn đôi mắt cô
trong suốt, trong lòng có chút phiền muộn, cô hừ một tiếng rồi rời đi. Tiểu Mạn
cố gắng quay người lại, cứng nhắc trở về chỗ ngồi. Cố Lãng kia, anh ta cố ý!
Nhìn xem đồng nghiệp khả ái của cô nhãn cầu đã sớm bốc hỏa hừng hực rồi.

Đón nhận ánh mắt oán hận
của Trần Thần, Tiểu Mạn ai oán nghĩ, người mình sắp bị ánh mắt đố kị của hắn
đục vô số lỗ thủng rồi.

“Này, Trần Thần, không phải như ngươi nghĩ đâu!”

***

Chạng vạng, nhà trọ của
Cố Lãng.

Nữ nhân bị kích thích,
thân thể nóng bừng, hơi thở gấp gáp, Cố Lãng lại không cảm thấy gì là hăng hái,
động đậy muốn rời đi. Nữ nhân ủy khuất ưm một tiếng, hai chân thon dài, trắng
nõn chủ động quấn lấy thắt lưng anh.

“Cạch”, cửa bị mở ra.
Thấy trên sofa một đôi nam nữ bất chính, Tần Tiểu Mạn thản nhiên nói với Trần
Thần, sắc mặt trắng bệch nói: “Thấy chưa, ta không lừa ngươi.”

Cố
Lãng sắc mặt nháy mắt đen kịt, vội mặc thêm quần áo, vẫn để nửa thân trên trần,
hướng về phía Tiểu Mạn, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ai cho em tới?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận