Nhà Bên Có Sói

Tiểu Mạn đến chỗ này là
đã vi phạm điều kiện tiên quyết trong thoả thuận của họ.

Mỗi tối thứ năm, thứ sáu,
tầm chín giờ rưỡi, Cố Lãng lại theo lệ đi “Vận động”. Tần Tiểu Mạn phải ở nhà
để bảo lãnh khoảng thời gian này cho anh ta.

Tại sao Tần Tiểu Mạn thà
chết cũng không khuất phục lại có thể đồng ý như vậy? Là do, Cố Lãng uy hiếp,
nếu như không đồng ý, sẽ cuốn gói ra khỏi nhà để anh ta mỗi ngày đểu có thể tự
do mang nữ nhân về nhà, chính là tự ủy khuất chính bản thân mình thôi.

Nhìn Cố Lãng từ từ tới
gần, Tiểu Mạn lui dần về phía sau, chuẩn bị căn đường chạy trốn. Tại anh ta làm
hại cô mất tiền thưởng, có thù không báo không phải nữ tử! Huống hồ, cô cũng
không muốn làm bao cát để Trần Thần kia nghĩ càn nghĩ xiên.

“Cố, ngươi quá đáng!”
Trần Thật tức giận giậm chân, vung tay xông của chạy xuống dưới lầu.

Oái, Tiểu Mạn ai oán nhìn

Trần Thần, âm thầm cảm thán, trù cho hắn ngã xuống cầu thang chết. Tiểu Mạn
thấy Cố Lãng càng lúc càng gần, vội vã xoay người, túm lấy cửa đóng sập lại bỏ
chạy.

“Phanh” Của đụng vào chân
Cố Lãng, bắn ngược trở lại, bàn tay thon dài, mạnh mẽ, chuẩn xác túm lấy cổ tay
Tiểu Mạn.

“A, đau!” Tiểu Mạn kêu
lên.

“Muốn trốn?” Cố Lãng
nghiến răng nghiến lợi.

Quay về phòng trọ, nữ
nhân mà Cố Lãng mang về oán hận trừng mắt nhìn Tiểu Mạn, không tình nguyện mặc
quần áo rời đi. Trước khi đi còn khẽ cọ nhẹ móng tay sơn xanh đỏ lên xương quai
xanh khêu gợi của Cố Lãng, lướt qua vai rồi vòng ra sau lưng, kiều mị nói:
“Lãng, mai gặp nha.”

Tiểu Mạn toàn thân nổi da
gà còn chưa kịp hết chấn động đã bị Cố Lãng kéo qua phòng khách, ngồi lên ghế
sofa, đem nàng nằm sấp trên đùi.

“Đét! Đét!”

“Đau quá!” Tiểu Mạn vừa
đau vừa xấu hổ, cô đã 24 tuổi rồi mà còn bị người ta đánh đòn.

Cố Lãng chuyện hôm qua
vẫn còn chưa nguôi giận, hôm nay lại bị cô chơi cho một vố lại càng sinh khi
thêm. Bàn tay đặt trên mông cô đột nhiên chuyển sang vuốt ve.

Tiểu Mạn thấy không thích
hợp, nhân lúc anh ta không chú ý, giãy giụa đứng lên, lui vào góc phòng, mở to
mắt cảnh giác nhìn anh ta, “Anh muốn làm cái gì?”


Cố Lãng nhìn bộ dạng
hoảng sợ của cô, tâm tình thoáng cái lại tốt lên, cười vô tội: “Yêu em!”

Tiểu Mạn mặc trắng bệch…
Biết rằng anh ta về khoản này nhu cầu rất cao, không nghĩ rằng anh lại phát rồ
đến mức này, đến cả em gái nhà bên cùng nhau lớn lên mà cũng không tha.

Cô biết, Cố Lãng cùng một
lúc không chỉ có một nữ nhân. Trái tim Tiểu Mạn yếu đuối thoáng chút lạnh lẽo.
Cho tới nay, không phải cô với anh hoàn toàn có chút cảm giác không trong sáng,
nhưng những cảm xúc đó đều được cô cẩn thật giấu kín. Dù sao, Cố Lãng phù hợp
với mọi tiêu chuẩn của nữ sinh, mà Tẩn Tiểu Mạn cô chính là thuộc loại sắc nữ
hư vinh. Tuy rằng, cô cùng anh bị so sánh rất khổ sở, thế nhưng, cảm giác cùng
tan học về nhà, hưởng thụ ánh mắt ước ao của nữ sinh khác khiến cô có cảm giác
rất tự hào.

“Anh, em mách cha mẹ
anh!” Tần Tiểu Mạn không chút lo lắng uy hiếp.

Cố Lãng lại càng tiến gần
hơn, hai tay khóa chặt lấy cô, vây chặt cô vào góc phòng. Quấn quấn lấy một lọn
tóc cô, “Quấy nhiễu chuyện tốt của anh rồi, cũng phải bồi thường một chút,
không phải sao? Tiểu Mạn, nhìn em ngượng ngùng như vậy, em không phải cỡ C3 đấy
chứ?” Anh nói, hơi nóng phả vào mặt Tiểu Mạn, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt,
“Để ca ca giúp em, thế nào?”


Toàn thân Tiểu Mạn vô
dụng mềm nhũn ra, khẽ nhếch miệng ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi môi căng mọng, hồng
nhuận, phảng phất mùi hương hoa quả, không biết sẽ có vị như thế nào? Chằm chằm
nhìn Tiểu Mạn, Cố Lăng dĩ nhiên nảy sinh ý nghĩ đen tối trong đầu, rồi lại nghĩ
tới cô ở trên giường anh quằn quại, hạ thân bắt đầu nóng bừng.

Sửng sốt, Tiểu Mạn hoàn
hồn, nổi giận mắng: “Đừng coi thường người khác! Em vậy nhưng cũng thân kinh
bách chiến. Anh đừng có ngạo mạn!”

“Ừm?” Cố Lãng cười chế
nhạo, biểu thị rõ ràng ý tứ: Em gạt người.

Tần Tiểu Mạn hừ lạnh, cao
ngạo hếch cằm nhìn hắn.

Cố Lãng buông cô ra, khom
lưng với lấy hộp giấy trên bàn uống nước, chùi chùi tay, nói: “Em đi gội đầu
đi, bẩn chết đi được”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận