Nhà Bên Có Sói

Đôi mắt Tần Tiểu Mạn lấp
lánh nước, tưởng chừng cứ như thế nhìn thấu trái tim Cố Lãng.

Cố Lãng từ khi còn bé đã
tự lập ra một kế hoạch hoàn hảo cho cuộc đời mình, anh rất thích cái cảm giác
có tất cả mọi thứ trong tay. Thế nhưng, giờ phút này, anh mới phát hiện, hóa
ra, cảm giác mong mỏi được người khác thật lòng yêu mình là như thế này.

Cố Lãng hít một hơi thật
sâu, nhặt quần áo rơi vãi trên sàn xe lên, chậm rãi mặc vào cho cô. Nhẹ nhàng
hôn lên khóe mắt Tiểu Mạn. Anh không muốn ở cái chỗ này lại ủy khuất bảo bối
của anh.

Tiểu Mạn choáng váng khó
chịu, hai tay bất an xoắn lấy nhau rồi lại túm lấy áo của Cố Lãng, rồi lại
không biết nói gì, khẽ kêu “Ca ca, ca ca.”

Cố Lãng đang quàng khăn
cho cô, nghe cô nhỏ giọng gọi, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô. Môi khô chậm
rãi dán vào tai cô, nói từng chữ một, “Nghe thôi là được rồi, anh chỉ nói một
lần. Anh…”

“Dạ? Cái gì?” Tần Tiểu Mạn không biết đã chọc ra đại
họa ngập trời, vô tội nghiêm mặt ngẩng đầu lền hỏi.



Cố Lãng mặt đen như bị
ngói đập vào đầu.

Mới vừa rồi tay cô ở trên
người anh sờ loạn, Cố Lãng khó khăn lắm mới nghe được lời nói cảm động kia, vô
tình bị cô kích động, mất đi sự tự chủ thường ngày nên mới mất mặt thế này đây.


Anh thề, đời này chưa bao
giờ bẽ mặt như vậy, cũng chưa từng có người con gái nào làm anh thống hận như
thế này.

Người nào đó say khướt,
thân thể mềm nhũn, khẽ khẽ cọ tay lên áo anh, cựa quậy tìm một vị trí thoải mái
nhất trong lòng anh, vòng tay ôm anh thật chặt, nhắm mắt lại ngủ, thậm chí còn
nghe thấy cả tiếng ngáy rất nhẹ…

Cố Lãng cứng người ngồi ở
ghế sau thật lâu, thật lâu. Trước ngực cảm thấy ươn ướn, anh bình tĩnh móc khăn
tay lau nước miếng nhễu trên khóe miệng Tần Tiểu Mạn, tách cánh tay đang ôm lấy
anh ra, cởi áo khoác khoác lên người cô rồi xuống xe đi lên ghế trước.

Ngón tay thon dài đặt trên volant, một lát sau lấy
điện thoại ra: “Thư ký Lưu, hoãn cuộc họp ngày mai lại cho tôi.”



“Oái!” Tần Tiểu Mạn bị Cố
Lãng ném lên giường, kêu lên một tiếng, quơ tay lấy chăn đắp lên người rồi lại
tiếp tục ngủ.

Cố Lãng nhanh chóng cởi
quần áo của mình, nhe răng cười tiến đến áp sát lên người Tiểu Mạn, đem chăn,
đem gối tất cả đều vứt xuống giường. Đêm nay nhất định phải cho cái nha đầu
chết tiệt kia nếm thử cái gọi là “Năng lực đàn ông” của anh.

“Bụng đau quá.” Không
biết tai vạ đến nơi, Tần Tiểu Mạn ôm lấy bụng, khó chịu rên hừ hừ.

Giọng nói của cô rất nhỏ,
Cố Lãng chỉ nghe loáng thoáng cô bảo đau. Đau? Anh híp mắt nhìn người dưới thân
thân thể mềm mại, trắng nõn, đau vẫn đang còn ở phía sau kìa!

Thế là Cố Lãng quên phắt
luôn cái đau kia, ngồi chồm hỗm điều chỉnh lại tư thế.

Không ngờ,

Không ngờ chính là, phát hiện trên ga trải giường có
vết máu.



Sáng sớm, Cố Lãng phiền
muộn dựa lưng trên sofa hút thuốc, vì sao, vì sao?!

Oán hận đầy bụng không
chỗ nào phát tiết, anh oán hận trừng mặt nhìn tấm lịch treo trên tường. Sao lại
nhanh như vậy, từ lần trước đến giờ đã là một tháng rồi? Thảo nào cô mấy ngày
nay tính tình khó bảo.

Kỳ kinh của Tần Tiểu Mạn
lại tới rồi. Tối hôm qua uống rượu lại bị gió lạnh thấm vào người, lúc này toàn
thân đều thấy lạnh lẽo. Bụng dưới đau nhức không thôi, cô không ngừng oán giận,
vì sao con gái lại phải chịu cái loại dằn vặt này! Không công bằng, thật không
công bằng!

Cô quờ tay tìm công tắc

chăn điện, phát hiện ra đã bị tắt từ lúc nào, thảo nào mà lạnh đến vậy. Nhìn ra
ngoài, trời đã sáng rồi. Vùi đầu vào chăn, cố gắng chịu đi. Cố Lãng hôm nay
hình như có cuộc họp, lúc này có lẽ đã đi ra ngoài rồi. Khát quá, cô liếm đôi
môi khô khốc, cố gắng đứng lên mà đứng không nổi.

“Ngồi dậy uống thuốc đi.”
Cố Lãng giật chăn ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, phiền muộn
trong lòng nhất thời bị quẳng sang một bên, ôn tồn dỗ dành cô, “Uống thuốc rồi
ngủ tiếp.”

“Em không uống.” Tần Tiểu
Mạn rầu rĩ đáp. Ngực nóng hầm hập, anh không đi họp ư, là vì quan tâm tới cô
sao?

“Sao không uống?” Cố Lãng
thò tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay cô, kinh ngạc thấy nhiệt độ thấp đến
dọa người, giọng nói trở nên cấp thiết, “Nghe lời, uống vào sẽ không đau nữa.”
Thuốc này là anh đã phải mặt dày tới cửa hiệu thuốc mua về đó nha.

Tần Tiểu Mạn kéo chăn che
mặt, “Không uống đâu, loại thuốc này có tác dụng phụ, nghe nói ảnh hưởng đến
khả năng sinh đẻ á!” Nói xong, mặt cô đỏ bừng. Bất giác nghĩ tới quần áo trên
người mình, sờ sờ, băng vệ sinh dán rất đúng chỗ, là anh giúp cô thay sao? Tần
Tiểu Mạn vừa đau vừa xấu hổ, mất mặt chết đi được!

Cố Lãng sửng sốt một
chút, chế nhạo nhìn cô, “Em để ý như vậy sao? Thế thì anh yên tâm rồi.”

“Liên quan gì tới anh?”
Tần Tiểu Mạn thẹn quá hóa giận, nghe khẩu khí anh như vậy! Sinh con, sinh con…
Sặc…. Trong phòng đột nhiên an tĩnh đến quái dị, hai người không hẹn đều cùng
nghĩ tới một chuyện.

“Khụ khụ, uống thuốc đi,
dựa vào người anh.” Cố Lãng đỡ cô ngồi dậy, đưa cốc nước ấm cho cô.

Tần Tiểu Mạn uống một
viên thuốc, ống tay áo ngủ rộng thùng thình nâng lên để lộ vết hôn tối hôm qua.
Cô quái dị nhìn anh một cái, do dự muốn mở miệng.

“Anh không làm gì hết.”
Cố Lãng nghiêm mặt nói. Nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm của Tiểu Mạn, trong lòng bỗng cảm

thấy khó chịu, thế nào, cô ấy không muốn?

“Được rồi,” khóe miệng Cố
Lãng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà ác, “Chớ quên tối hôm qua em nói gì.”

“Tối hôm qua?” Tần Tiểu
Mạn sợ hãi nuốt nước bọt, “Em nói gì vậy?” Đầu cô lúc này mơ mơ hồ hồ nhớ tối
qua hình như xảy ra chuyện gì đó, giờ Cố Lãng nhắc tới lại càng thêm chột dạ.
Cô trong tiềm thức thường hay nói mớ, trước ở trong ký túc xá, ban đêm thường
hay lảm nhảm khiến mọi người tỉnh dậy.

Cố Lãng ôm cô trong lòng,
cắn cắn đôi môi mềm, “Em nói…” giọng nói đột nhiên thấp xuống. Tần Tiểu Mạn
dỏng tai lên nghe vẫn không rõ lắm, “Cái gì, nói to lên.”

Đợi đến lúc nghe rõ ràng
ý tứ của anh, Tần Tiểu Mạn đã giận đến run người, “Anh nói xạo, em không bao
giờ nói như thế!”

“Tùy em, dù sao anh cũng
nhớ kỹ rồi. Đợi em khỏe lại xem anh lăn qua lăn lại em như thế nào!” Cố Lãng hù
dọa cô, nhìn miệng cô méo xệch, mây đen trong lòng tích tụ mấy ngày nay lập tức
tản ra.

“Ngủ đi.” Cố Lãng cười
cười, đứng lên vươn vai, “Ngày mai còn phải đi làm, nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngồi trong thư phòng,
chằm chằm nhìn vào đống số liệu trên màn hình máy tính Cố Lãng không cách nào
tập trung được. Trong đầu vẫn quanh quẩn giọng nói nhè nhẹ: “Em rất yêu anh!”

Rất yêu anh? Cô ấy yêu mình! Cố Lãng mừng rỡ lẩm bẩm,
ngơ ngẩn cười, rơi vào trong mắt Tần Tiểu Mạn đang núp ở cửa nhìn lén hóa thành
đặc biệt kinh khủng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận