Nhà Bên Có Sói

Trước đây, khi Tiểu Mạn
đi nhà trẻ, Cố Lãng đã học lớp ba, hàng ngày đeo một chiếc cặp to tướng tới
trường.

Chiều muộn mùa hè, thiếu
đi cái khô nóng giữa trưa, gió mát hiu hiu thổi, Tiểu Mạn ngồi trong phòng học
cầm bút màu chăm chỉ vẽ tranh.

Tiểu bằng hữu ngồi bên
cạnh, len lén ngẩng đầu nhìn cô giáo, khẽ kéo kéo vạt áo Tần Tiểu Mạn, chỉ chỉ
ra ngoài cửa sổ, “Ca ca tới đón bạn rồi kìa.”

Tần Tiểu Mạn vui vẻ quay
đầu lại, thấy Cố Lãng đứng ở góc hành lang, liền giơ bức tranh trong tay lên
cho anh nhìn. Mỉm cười ngọt ngào lộ ra chút đắc ý, lại do thiếu mất một chiếc
răng cửa, nhìn trông cực kỳ ngu!

Cố Lãng khoát khoát tay,
chỉ chỉ vào cô giáo đang ngồi trên bục giảng. Tiểu Mạn lại cúi đầu xuống, cầm
bút tiếp tục vẽ, có điều cũng đã bị phân tâm rồi, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu
nhìn ra ngoài của sổ.

Thấy có người đi vào

trong lớp, cô giáo ngẩng đầu lên đang định cảnh cáo lúc thấy tiểu bằng hữu đứng
ở cửa lại bình tĩnh lại, coi như không có việc gì.

Cố Lãng khoanh tay lễ
phép chào cô giáo rồi bước tới ngồi cạnh Tiểu Mạn.

“Ca ca, vì sao anh không
học?” Tiểu Mạn thấy anh đến sớm, vội vàng hỏi. Vì sao lại tan học sớm như thế?
Hay là anh trốn học rồi? Lúc đó trong mắt Tiểu Mạn, trốn học là mắc lỗi to kinh
khủng.

Cố Lãng móc khăn tay ra
lau màu nước lem trên mặt Tiểu Mạn, nhẹ giọng nói, “Hôm nay tổng vệ sinh, xong
sớm được về sớm.”

“Dạ.” thỏa mãn lòng hiếu
kỳ, Tiểu Mạn lại chuyên tâm tiếp tục tác phẩm của mình. Lần này cô nhất định
phải có phiếu bé ngoan, như vậy mẹ sẽ mua kem cho ăn.

“Em vẽ cái gì vậy?” Cố
Lãng nhìn chằm chằm bức vẽ cái gì đó béo béo tròn tròn, nửa ngày cũng không
hiểu là cái gì.

“Đá quý!” Tần Tiểu Mạn
không ngẩng đầu lên, mặt dính sát xuống bức vẽ, chóp mũi lại dính thêm một vệt
màu.

“Đá quý?” Cố Lãng tỉ mỉ
nghiên cứu, “Sao lại còn có chân? Lại cả râu nữa.”

Tiểu Mạn chăm chú nhìn
tác phẩm của mình, khẳng định quyết liệt, “Chính là đá quý mà tối hôm trước anh
dẫn em ra ngoài chơi thấy rất nhiều đó.”

Cái này thì Cố Lãng hiểu
rồi, cô muốn nói là đom đóm.

Tan học, cô giáo vỗ vỗ
tay, “Được rồi, ai vẽ xong đem nộp cho cô là có thể về!”


Tần Tiểu Mạn cũng chen
với các bạn tới trước bục giảng nộp tranh.

“Cô ơi, tranh con vẽ thế
nào?”

“Của con nữa?”

“Còn có của con.”

Trên đường về nhà, Tiểu
Mạn thấp thỏm không yên, “Ca ca, anh nói xem cô giáo có cho em phiếu bé ngoan
không?”

Cố Lãng nhớ lại bức tranh
lộn xộn toàn một màu xanh lục, rất có đạo đức tiếp tục im lặng. Nắm tay dắt cô
tới cửa hàng bán kem, cúi đầu hỏi, “Em muốn ăn cái nào?”

Tiểu Mạn hai mắt tỏa
sáng, kiễng ngón chân nhìn vào bên trong tủ lạnh, chọn một que kem vị hoa quả.
Cố Lãng nhìn cô, lấy một chiếc vị chocolate cho mình rồi trả tiền.

Tiểu Mạn thèm thuồng nhìn
chocolate trên tay Cố Lãng. Muốn ăn quá đi, aizzz, làm người lớn thật tốt, mỗi
tháng đều có tiền tiêu vặt. Cúi đầu cắn que kem trên tay, oa, lạnh quá, ngọt
quá.

“Cái này cho em.” Cố Lãng

đưa que kem của mình cho cô.

Tiểu Mạn nghiêng đầu, “Ca
ca, vì sao anh không ăn?”

“Ngọt lắm!”

Tiểu Mạn ăn liền một lúc
hai cái kem, thỏa mãn xoa xoa cái bụng nhỏ rồi cùng Cố Lãng về nhà. Nhớ tới hôm
trước nhìn đom đóm lập lòe bay lượn trước mắt đẹp đẽ vô cùng, Tiểu Mạn cảm
thán, “A, có thể ngồi trên đó bay thì thật là tốt.”

“Truyện cổ tích.” Cố Lãng
chằm chằm nhìn mấy con côn trùng đang bay loạn này, có gì đẹp đâu, chỉ tổ đau
mắt.

Tiểu Mạn liếm liếm ngón
tay dính toàn nước kem, thật là ngọt, ngẩng đầu lên đáp, “Một nghìn lẻ một
đêm.”

Cố Lãng không nói gì nhìn cô, “Nha đầu, đây không phải
là vấn đề đối đáp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận