Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Âm thanh của cô bị anh ngăn chặn, tay của anh mang theo cảm giác mát lạnh từ quần áo cô đi xuống phía dưới dò xét đi vào, ôn nhu bên trong mang theo một vòng cường thế.

Ôn Ngôn tránh không được sự kiềm chế của anh, đợi cho nụ hôn của anh chuyển dời đến vành tai cô, cô mới thốt ra: "Anh chắc chắn anh yêu tôi sao? Hay là chỉ muốn làm loại chuyện này? Mục Đình Sâm, nếu anh thật sự muốn ở cùng tôi, thì cho tôi thời gian để cho tôi tiếp nhận anh, tiếp nhận xuống, mà không phải luôn ép tôi làm loại chuyện này! Bây giờ tôi không có cách nào tiếp nhận ở cùng một chỗ với người hại chết bổ tôi!"

Động tác của Mục Đình Sâm bỗng nhiên cứng đờ: "Anh cho em thời gian, em có thể tiếp nhận anh sao?"

Ôn Ngôn không biết đáp án, nếu anh cho cô đủ thời gian, cô thật sự có thể tiếp nhận anh, chấp nhận chuyện đã qua sao? Cô nghĩ là một chút cô cũng không làm được, bởi vì mỗi khi nhìn thấy anh, cô đều sẽ nghĩ đến cái chết thảm oan uống của bố, thật lâu không thể tiêu tan. Người cô từng xem là quan trọng nhất lại là người hại cô không còn gì cả, làm sao có thể tiêu tan?

Sự trầm mặc của cô khiến trong lòng Mục Đình Sâm khẩn trương: "Em nói đi! Anh cho em thời gian, em có thể thử tiếp nhận sao?"

Ôn Ngôn cắn cắn môi: "Tôi không biết... tôi không biết tôi có thể làm được hay không... đừng ép tôi..."

Nếu như... nếu như cô nói thời hạn, dù là đại khái cũng tốt, cho anh một câu lời chắc chắn, anh cũng sẽ không chút do dự chờ đợi. Nhưng cô không cho bất kì thời hạn nào để anh có kiên nhẫn chờ đợi, anh sợ quãng đời còn lại không có cô, sợ bên cạnh cô có người khác, sợ cô đột nhiên biến mất, cho nên anh làm không được!

Đối với cô từ trước tới nay anh đều là cực đoan, dù là anh đã thử nghiệm dùng hết tất cả ôn nhu, chỉ cho cô, cô vẫn có thể khiến anh nổi điên không khống chế được!

Anh bỗng ôm lấy cô đi về phòng ngủ: "Không biết chính là làm không được đúng không? Làm không được cũng không sao... Đã không thể chờ mong tương lai, vậy thì chỉ có thể nhìn hiện thực đi! Anh không thể bỏ qua em, cũng không có cách nào bỏ qua em, tra tấn lẫn nhau anh cũng chấp nhận..."

Trong lòng Ôn Ngôn run sợ một hồi, đỏ mặt, cô không cách nào xem nhẹ cảm giác giờ phút này, không cách nào không chú ý đến sự tồn tại của anh...

Người đàn ông này, mãi mãi cũng chỉ có thể dùng mềm, dùng cứng cô chưa từng thắng nổi.

Anh ép buộc cô nhìn xem anh: "Muốn dây dưa cùng anh như thế này cả một đời sao? Vậy thì dây dưa đi, trừ phi anh chết di!"

Ôn Ngôn gắt gao nắm chặt ga giường dưới thân, cố gắng để cho mình bảo trì thanh tình, một khi thất thủ, thì sẽ không có đường lui: "Anh là tên khốn khiếp từ đầu đến cuối!" Âm thanh của cô mang theo nồng đậm run rẩy, Mục Đình Sâm giống như rất hài lòng với phản ứng của cô, nắm cổ tay cô đặt ở bên hông minh, đôi mắt lạnh lẽo mang theo một vòng phức tạp: "Khốn khiếp cũng được, em thích là được..."

Gò má cô đỏ lên, có chút luống cuống: "Anh đừng... không được..."

Mục Đình Sâm đưa tay bóp lấy cằm của cô, đáy mắt mang theo từng tia trêu chọc: "Cái gì không được? Hả?"

Ôn Ngôn chịu đựng thân thể khó chịu đứng dậy núp ở chân giường, dùng chăn mỏng bao lấy thần thể. Cô có chút không chịu đựng nối: "Bây giờ được rồi đi? Có thể đi chưa? Tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Mục Định Sâm đưa tay cầm chăn mỏng lôi cô đến trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, khỏe môi anh cười xấu xa: "Vừa rồi em cũng không phải nói như vậy, để anh đi, cũng phải làm anh hài lòng."

Mặt Ôn Ngôn nóng đến lợi hại, đầy anh ra, có chút ủy khuất: "Anh vô si!"

Sợ tiếp tục đùa cô sẽ khóc lên mất, Mục Đình Sâm kịp thời dừng lại, khôi phục trạng thái bình thường: "Muốn tâm sự hay không? Anh nói rõ cho em biết, em muốn thời gian, anh cho được, nguyện ý chờ, chỉ ít... cho anh chút hi vọng. Nếu như em không suy nghĩ, vậy anh sẽ cưỡng ép mang em về Mục trạch, nửa đời sau... cứ như vậy đi..."

Ôn Ngôn cũng biết, không cho anh một câu trả lời chắc chắn, anh sẽ không từ bỏ ý định. Nếu cứ như vậy bị anh mang về Mục trạch, đây không phải kết quả cô muốn, ngẫm lại thì rất đáng sợ. Nhưng trước mắt, cô cũng không muốn chọn. Cô vốn cho là rời khỏi Mục trạch đi tới thành phố này thì có thể yên lặng sông cuộc sống của mình, cho dù là nội tâm thống khổ cùng tra tấn đan xen, chỉ ít cuộc sống thanh nhàn tự tại, bây giờ, hết lần này tới lần khác anh buộc cô lựa chọn.

Cô bây giờ mới ý thức tới, lúc trước rời khỏi Mục trạch chỉ là một mực trồn tránh thôi, cô buồn bã phát hiện, hành vi lúc nãy của anh cũng không khiến cô hoàn toàn tức giận, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ cùng hối hận, điều này nói rõ, cô yêu anh, đây là sự thật không thể chối cãi.

Nếu đã không thể không chọn, vậy chỉ có thể chọn một đường xem như là đường lui với cô, cô cắn cắn môi nói: "Cho tôi thời gian."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui