“Tôi kêu hai người cút đi, không nghe thấy sao?”
Bị Quý Tiết ôm vào trong ngực, giọng nói Hà Nhạc Nhạc lạnh như băng miệt thị.
Rất buồn cười.
cô nghĩ chỉ cần rời khỏi nhà trọ thì sẽ thoát khỏi ác mộng.
cô nghĩ chỉ cần không còn hợp đồng cô sẽ không phải làm đồ chơi dưới thân bọn họ nữa.
cô nghĩ cho dù có gặp lại, cô cũng chỉ là một người xa lạ không tên không tuổi đối với bọn họ mà thôi.
Kết quả thì sao?
“Nhạc Nhạc?” Tần Chi Tu chìa tay muốn lau đi nước mắt còn vươn lại trên mặt cô, Hà Nhạc Nhạc lại nghiêng đầu, không nhìn hắn.
một chút kinh hoảng xẹt qua đôi mắt xinh đẹp của hắn, “Nhạc Nhạc, anh…”
Quý Tiết buông cánh tay ra, cúi đầu nhìn cô, “Ngoan, đừng tức giận.” Nhìn thấy cô trong tiềm thức cũng không đành lòng thương tổn hắn, biết được mình cũng có chút trọng lượng trong lòng cô, trái tim Quý Tiết dần bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút ngọt ngào.
“A…” Hà Nhạc Nhạc cười lạnh một tiếng, đẩy cánh tay Quý Tiết ra xuống giường, yên lặng lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, tiếng nước vòi sen truyền ra.
Sau một lúc lâu, Hà Nhạc Nhạc tóc ướt sũng thay quần áo đi ra, đôi mắt khẽ nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, tóc ẩm ướt dán lên quần áo trong suốt, ẩn ẩn lộ ra màu da hồng hào.
“Hai người không đi đúng không? Vậy tôi đi.” Hà Nhạc Nhạc cầm lấy balo đi về phía cửa phòng.
“Nhạc Nhạc!”
“Nhạc Nhạc!”
Tần Chi Tu tới trước Quý Tiết bước lên bắt được tay cô, trong mắt đều là vẻ đau lòng.
“Em…”
Hà Nhạc Nhạc đẩy tay Tần Chi Tu ra, vẫn không nhìn hắn, “... Thực xin lỗi, mong anh để chìa khoá phòng của tôi lại.”
Cả người Tần Chi Tu run lên, không thốt nên lời.
Quý Tiết cầm cánh tay Hà Nhạc Nhạc, có chút áy náy nhìn Tần Chi Tu, “Đừng tức giận, em cắn anh tiếp đi.”
Hà Nhạc Nhạc nhắm hai mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt đỏ bừng sau khi khóc rống làm trái tim của hai nam nhân đau đớn.
Vừa nãy cô ở trong phòng tắm…
“anh trả thù đủ chưa?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.
“anh…”
“Hy vọng trước khi tôi trở về các người đã rời khỏi đây.” nói xong, Hà Nhạc Nhạc tránh khỏi tay Quý Tiết mở cửa ra ngoài, để lại hai nam nhân không biết phải làm gì.
“Vừa nãy mình nên ngăn cản hai người đúng không?” Tần Chi Tu nghĩ lại… hai người họ lúc nãy.
Quý Tiết xấu hổ nhìn Tần Chi Tu, hắn cũng không nghĩ tới cô sẽ tức giận như thế, thậm chí giận chó đánh mèo lên Tần Chi Tu. “Mình đi xin lỗi cô ấy, cậu đừng đi ra.”
Ngẩng đầu nhìn căn biệt thự nhỏ ba tầng trước mắt, Hà Nhạc Nhạc cũng không biết vì sao bản thân lại đi đến đây. Hơi cười khổ, cô biết đi đâu bây giờ?
“cô gái nhỏ, cô tìm ai?” một phụ nữ tóc hoa râm mặt mũi hiền lành vừa vặn đi ra thấy Hà Nhạc Nhạc đứng ở ngoài cửa, liền thân thiết hỏi một câu.
“Dạ, không, con, con đi ngang qua thôi, ngại quá.” Hà Nhạc Nhạc hơi khom người, vội vàng chạy đi.
“Nhạc Nhạc!”
Nghe thấy tiếng kêu của Quý Tiết, sắc mặt Hà Nhạc Nhạc lạnh đi, chân bước nhanh hơn.
Sau khi hai người trẻ tuổi một trước một sau chạy qua mặt người phụ nữ, bà nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra.
“Con trai, hôm nay có về nhà hay không?”
“Hôm nay có khả năng ── ”
“Đúng rồi, con có biết một cô gái nhỏ tên Nhạc Nhạc không? cô ấy vừa nãy đứng ở trước cửa giống như đang tìm con đó.”
“cô ấy tìm con? Vì sao? Con lập tức về. Mẹ, mẹ đừng dọa cô ấy đó!”
“... Mẹ con là bà lão yêu quái hay sao hả? A? Tôi khổ cực nuôi dưỡng con trai ba mươi năm, từ năm mười tám tuổi con trai trưởng thành, người làm mẹ như tôi mới thoải mái được một chút, bây giờ muốn con trai trả thời thanh xuân lại cho tôi thì làm sao được chứ, kết quả thì sao? A? Nhiều năm như thế cũng chưa đem được một cô gái nào về nhà?”
“... Mẹ, cô ấy không có ở bên cạnh mẹ chứ?”
“đang ở bên cạnh mẹ đó? Ở bên cạnh mẹ càng phải nói! Đến nằm mơ mẹ cũng thấy con gái nhà người ta lớn bụng tìm tới cửa muốn con chịu trách nhiệm! Con còn cười! Bà già ta đã sắp xuống mồ rồi, con nếu như còn không sinh cháu gái cho ta, mẹ đưa con đi Thái Lan được rồi đó!”
“Mẹ, con cúp máy trước, đang lái xe.”
Vừa tắt điện thoại, Lê Dĩ Quyền liền nhấn ga chạy đi.
Vui Vẻ tìm hắn? Có chuyện gì sao?
Lê Dĩ Quyền vừa lái xe vừa do dự có nên tìm Nhậm Linh Vũ hỏi số điện thoại di dộng của Vui Vẻ hay không, dù sao tính cách của mẹ anh…
Từng Hương Nghi còn không biết mình đã bị con liệt vào phần tử khủng bố, vừa nghe thấy con mình với cô gái kia quen biết nhau, còn rất nóng lòng, quả thực tâm trạng bà vui như tết, mắt phượng xinh đẹp chuyển vòng vòng, cầm chắc túi xách trên tay bước nhanh về phía Hà Nhạc Nhạc vừa biến mất.
“Được rồi.” Quý Tiết ngăn Hà Nhạc Nhạc lại, vặn thân thể của cô qua, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô ôn nhu dỗ dành, “Chúng ta đi về ăn cơm tối đi? Tần tiểu tử buổi sáng còn có chương trình nữa.”
“…” Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, không nói một lời.
“Đừng như vậy, cùng lắm trở về anh chịu đòn nhận tội để em tra tấn nha?”
“Quý tiên sinh, tôi rất muốn biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Rốt cuộc tôi đã làm gì, để anh cho rằng có thể dùng loại giọng điệu như thế này nói chuyện với tôi? Để cho anh cảm thấy, sau khi tôi rời khỏi nhà trọ rồi vẫn có thể đùa bỡn cơ thể của tôi, để anh coi đó là chuyện bình thường như thế?”
“…”
“Mặc kệ tôi đã làm gì để cho anh hiểu lầm, tôi xin lỗi. Nhưng bây giờ tôi nói rõ ràng cho anh biết ── anh, Quý Tiết, ở chỗ này của tôi…” Hà Nhạc Nhạc chỉ vào trái tim của mình, “... không là gì cả. anh ở trước mắt tôi mỗi một giây đều lãng phí sinh mệnh của tôi ── ”
“Em nói dối!”
“Xin anh buông ra, đụng chạm của anh làm cho tôi ghê tởm!”
“Câm mồm!” Quý Tiết hít sâu một hơi, “Thực xin lỗi, anh biết bây giờ em đang tức giận, cũng biết anhlàm sai rất nhiều chuyện. anh… anh đang học cách yêu em như thế nào, dù sao em cũng phải cho anhthời gian chứ!”
“... Chỉ vì anh nghĩ, mà tôi phải nhận sao, bởi vì anh muốn, mà tôi phải cho sao. Quý tiên sinh, tôi hỏi anh ba chữ ── dựa vào đâu?”
“anh…”
“Dựa vào việc anh là Quý tổng của Mâu Tư hả? Dựa vào việc bộ dáng anh đẹp trai, công phu trêngiường tốt hay sao? Hay là dựa vào việc anh luôn miệng nói yêu tôi? Quý Tiết, nghe nè: yêu tôi, anhkhông xứng!”
Từng Hương Nghi rất muốn vỗ tay.