Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Lãnh Dạ chửi đổng một hồi, bỗng chuyển giọng, cẩn thận hỏi:
- Thần Kiếm tiền bối, người tin rằng chúng ta trong sạch sao?
Lục Dương lộ vẻ không nín được cười, nói:
- Tới thời điểm này còn nghi ngờ ta sao?
Dừng một chút lão lại tiếp:
- Việc ta tin hay không đều không quan trọng, bây giờ...quan trọng nhất là các ngươi phải xuất ra chứng cớ chứng minh bản thân trong sạch, nếu không Long Hồn sẽ không buông tha các ngươi.
Gật gật đầu, Lãnh Dạ lại hướng Mười Một hỏi:
- Này, ngươi có biết là ai giả mạo ngươi không?
Mười Một liếc hắn một cái, rồi quay lại hỏi Lục Dương:
- Bây giờ chỉ có Long Hồng đuổi bắt chúng ta sao?
Lục Dương gật đầu đáp:
- Dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài, cấp trên không hi vọng để người khác biết. Hiện chỉ có nội bộ Long Hồn và một số nhân vật cấp cao biết rõ sự việc, nhiệm vụ đuổi bắt các ngươi tự nhiên là giao cho Long Hồn.
Lãnh Dạ thở phào một hơi, nói:
- Còn may, nếu bị truy nã toàn quốc thì chúng ta đi nửa bước cũng khó nữa là.
- Ngươi nói đúng!
Lục Dương cười khổ nói:
- Bây giờ cấp trên đang thảo luận việc truy nã các ngươi nên tiến hành thế nào, nghe nói có người đề nghị bọn ngươi là phần tử cực kỳ nguy hiểm, đề nghị truyền thông tin phát lệnh truy nã trên toàn quốc, nếu phương án này thật sự được thi hành thì thật sự biến thành truy nã trên quy mô toàn quốc.
Lãnh Dã hít một hơi lãnh khí, hiện giờ còn may là chỉ có nội bộ Long Hồn biết chuyện, dù sao thì một tổ chức tiến hành truy bắt so với một quốc gia thì hoàn toàn bất đồng. Mặc dù Long Hồn là tổ chức có mạnh nhất của Long Quốc, nhưng dù sao nhân số cũng không nhiều lắm, phạm vi tìm kiếm cũng có hạn. Nhưng một toàn quốc tiến hành truy nã trên quy mô lớn thì lại khác, việc này đồng nghĩa với cảnh sát trên toàn quốc đều truy bắt ngươi. Đến lúc đó thì thật sự là nửa bước cũng khó đi. Bị bắt là việc nhỏ, nhưng bọn hắn không có chứng cớ chứng minh mình trong sạch, lại không thể đi ra ngoài thu thập chứng cớ, đó mới là trăm miệng cũng khó cãi.
Bất quá nếu suy nghĩ kỹ lại, loại tình huống này rất có khả năng xảy ra. Long Hồn dù sao cũng là một tổ chức, mỗi ngày đều có truyện trọng yếu phải xử lý, không có khả năng dồn toàn bộ lực lượng vào việc đuổi bắt ba người. Giết gà lại phải dùng dao mổ trâu sao? Nhưng Lục Dương lại nói là việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết. Một khi để cho người ngoài biết Long Hồn bị người ta công kích dám chắc khiến sẽ có giông bão nổi lên a, mà ảnh hưởng trên quốc tế lại càng nghiêm trọng, không thể không cẩn thận. Cho nên biện pháp tốt nhất là ba người đều nằm trong danh sách mười người nguy hiểm, không việc ác gì không làm, tiến hành truy nã trên toàn quốc. Chỉ cần thấy kẻ tình nghi, thì báo cáo lại để Long Hồn phái người bắt về quy án, như vậy vừa tiết kiệm nhân lực, lại không để người ngoài biết chuyện này cùng Long Hồn có quan hệ. Lãnh Dạ nghĩ rằng nếu là do bản thân quyết định, cũng sẽ chọn phương án này. Nếu không chỉ dùng nhân lực ít ỏ của Long Hồn, tiến hành truy nã ba tên tội phạm trên toàn quốc thì thật sự là rất khó khăn.
Long Hồn khi mới thành lập chỉ là một tổ chức hỗn tạp được tập trung lại, mãi cho đến đệ nhị Phó Tọa nhậm chức mới chia thành năm tổ Long, Phượng, Hổ, Lang, Báo. Long là tổ có chiến đấu lực cực mạnh, Võ Học tổ, bọn họ chuyên nghiên cứu các loại võ học cổ đã thất truyền của Long Quốc, Võ Học tổ chỉ chuyên phụ trách các vấn đề cơ mật liên quan đến an nguy quốc ga cũng như của Long Hồn. Phượng tổ là tổ thần bí nhất, Dị Năng tổ, đồng thời cũng là tổ có nhân số ít nhất. Nhưng không thể phủ nhận một điều, Dị Năng tổ là tổ có công kích lực mạnh nhất. Nhiệm vụ của Dị Năng tổ và Võ Học tổ không khác nhau mấy, chuyên phụ trách những nhiệm vụ cơ mật hạng nhất, ví dụ như canh giữ nơi Cửu Vĩ Hồ trầm miên (ngủ say). Năng lực cụ thể Hổ tổ không nắm rõ, nhân số cũng không biết, chỉ biết người trong Hổ tổ là những người hiện đang làm việc trong quân đội. Thân phận của người trong Lang tổ cũng rất thần bí, bọn họ đều là thành viên chính thức của Long Hồn, nhưng bên ngoài lại là những người trong xã hội đen, trong đó không ít người là nhân vật thành danh đã lâu. Lãnh Dạ cũng có chút giống với những người này, nhưng Lãnh Dạ không phải là thành viên của Long Hồn, hắn còn chưa có thực lực để có thể trở thành người của Long Hồn. Phải biết rằng, khi cùng Mười Một sơ ngộ thì Lãnh Dạ có thể miễn cưỡng bình thủ với Mười Một, thực lực như vậy cũng không đáng để Lang tổ để vào mắt, có thể thấy lực lượng chính thức của Long Hồn thật sự rất mạnh. Báo tổ là tổ có thân phận công khai hóa, bọn họ bên ngoài có một danh phận công khai, là những người thuộc công ty vệ sĩ Trung Hải nổi danh. Mọi người đều biết vệ sĩ của Trung Hải đều là những vệ sĩ riêng cho những đại nhân vật, những người lãnh đạo của Long Quốc, nhưng không ai biết được thân phận chân chính của họ là người thuộc một trong năm tổ của Long Hồn, Báo tổ.
Lần này thành viên "Băng" của Dị Năng tổ phản bội tổ chức, mở cửa căn cứ dẫn theo một đám cao thủ không rõ thân phận công kích những chiến hữu ngày trước của mình, khiến cho Dị Năng tổ tổn thất thảm trọng. Tin tức này làm cho mọi người thuộc Long Hồn đều nổi giận. Ngay trong ngày sự việc phát sinh, người hiện đứng đầu Long Hồn đã khẩn cấp triệu tập tổ trưởng của năm tổ tiến hành hội nghị cả đêm. Ngay trong đêm đó, năm tổ cùng đồng thời phát ra lệnh truy nã, liên thủ bày ra thiên la địa võng truy đuổi Băng cùng với hai người cùng mất tích với Băng là Lãnh Dạ và Vịt Bầu, tất cả ba người. Nhưng đã sáu ngày trôi qua, ba người tựa như biến mất khỏi thế gian, vô luận huy động bao nhiêu người thủy chung cũng không tìm được nửa điểm tin tức về bọn họ, khiến cho Long Hồn vô kế khả thi, oán hận bên trong Long Hồn càng ngày càng nghiêm trọng.
Long Hồn dù sao cũng không tổ chức bình thường, công việc bọn họ xử lý đều là những đại án mà người bình thường không có khả năng xử lý, không thể huy động toàn bộ lực lượng để truy bắt ba phản đồ mà hoãn vô thời hạn các vụ án khác được. Cho nên các lãnh đạo cấp cao của Long Quốc sau mấy ngày tranh luận kịch liệt, nội dung cũng là xoay quanh vấn đề có nên có nên hay không nên công bố ra ngoài ba người này là phần tử nguy hiểm, tiến hành truy nã trên toàn quốc hay không. Chỉ là thân phận của Mười Một thật sự quá mẫn cảm, nhất là hắn từng cùng Trần gia đối nghị, Trần gia dụng hình hắn phát lệnh truy sát khắp nơi, việc sau này hắn gia nhập Long Hồn thật sự không thể công khai. Hơn nữa Lãnh Dạ từng làm việc ở trong quân đội,, đối với thân phận đặc thù của hai người này, nếu không có lý do tốt thì không thể tiến hành truy nã cả nước. Như vậy có thể làm cho kẻ hữu tâm nhận ra được nhược điểm, sẽ gây ra không ít phiền toái. Cũng vì nguyên nhân này mà kịch liệt tranh luận suốt một ngày, thủy chung vẫn mỗi người một ý, không thể đưa ra được quyết định cuối cùng.
Lãnh Dạ dùng sức vò vò đầu nói:
- Bây giờ làm sao đây? Tình hình thế này thì thật sự không thể tiếp tục ở Long Quốc được rồi. Mẹ nó, đây là quyết bức ta lên Lương Sơn mà, nhất định bức ta phải phản quốc mới thôi sao?
- Lãnh Dạ!
Lục Dương trầm sắc mặt nói, lớn tiếng mắng:
- Nói chuyện cần cẩn thận một chút, trước mặt ta không được nói những lời như thế.
Lãnh Dạ lộ vẻ đau khổ nói:
- Thần Kiếm tiền bối, người cũng phải hiểu cho ta chứ? Bây giờ đi ra ngoài là chết, mà không ra cũng chết, chết ta không sợ, nhưng chết một cách không rõ ràng như vậy ngươi có cam chịu không. Mẹ nó, đã chết còn mang theo cái tội danh phản quốc trên lưng, nghĩ đến lại thật là tức chết đi. Này, Sở Nguyên, ta nói rồi, ngươi đừng có cả ngày giơ ra cái bộ mặt thối nát đó ra, làm gì mà cứ như mọi người đều thiếu nợ ngươi thế? Ngươi cũng phải nghĩ biện pháp gì đi.
Mười Một liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp nói ra một chữ đơn giản:
- Tra xét.
- Tra xét?
Lãnh Dạ cười lạnh nói:
- Tra như thế nào? Chúng ta bây giờ cả người hãm hại chúng ta là ai, mục đích là gì cũng không rõ. Huống hồ còn bị cả truy nã trên toàn quốc, đi ra ngoài nửa bước cũng khó khăn, ngươi nói điều tra như thế nào đây? Dựa vào cái gì để điều tra đây?
Mười Một chậm rãi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói:
- Ta biết là ai!
Hai mắt Lục Dương cùng Lãnh Dạ đồng thờ sáng lên, đồng thanh hỏi:
- Ai?
Vịt Bầu mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng cũng không phải là ngu ngốc, nghe qua liền hiểu được đại khái mọi chuyện. Hơn nữa nghe được ba người sẽ sớm bị truy nã trên toàn quốc thì biết sự tình rất nghiêm trọng, cho nên từ đầu tới cuối không có nói tiếng nào. Mặc dù là rất khẩn trương, như cũng đã quyết định chủ ý, đi theo Mười Một cho đến cùng, oanh oanh liệt liệt mà chết còn hơn là chết một cách oan khuất. Huống hồ sự tình đến nước này thì hắn cũng không có cách lựa chọn nào khác. Bọn họ ba người họ đã cùng ở trên một con thuyền, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Mười Một quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- Người giả mạo ta, chính là người bắt đi Hoàng Hậu.
Lãnh Dạ cả kinh nói:
- Đại Quyển?
Mười Một lắc đầu nói:
- Đại Quyển chỉ là người được thuê mà thôi.
Lãnh Dạ nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Mẹ nó, dù sao thì Đại Quyển cũng không thể không có chút liên quan.
Dừng một chút lại hỏi:
- Ngươi sao biết rằng người bắt đi Hoàng Hậu là kẻ giả mạo ngươi tấn công căn cứ?
Mười Một nhìn Lục Dương, không trả lời mà lại hỏi:
- Sư phụ, đệ đệ của người hiện giờ ở đâu?
Lục Dương hừ một tiếng nói:
- Ta cũng không biết súc sinh này đã đi đâu, hắn từ sau khi hại giao ta cho Mardy thì cũng mất tích, ngoại trừ lần trước tấn công căn cứ bị ta nhận ra thì không có thấy hắn lần nào nữa.
Mười Một gật gật đầu nói:
- Ngươi lần này tìm chúng ta trước Long Hồn, là muốn chúng ta trước tiên trốn đi?
Lục Dương lộ ra nét cười, nói:
- Ta không có nói như vậy, mà nhìn bộ dáng ngươi thì chắc là không nghe lời ta.
Mười Một khẽ "ừm" một tiếng nói:
- Công kích mới là cách phòng ngự tốt nhất.
Mười Một nói những lời này thực rất rõ ràng, thay vì bị động phòng thủ thì không bằng trước tiên chủ động công kích. Ngăn không cho Long Hồn tróc nã bọn họ trước. Vậy mới có thể rảnh tay tìm ra kẻ đứng trong bóng tối gây ra chuyện này, chứng minh bọn họ trong sạch. Nếu không thì gây chuyện cùng Ma Quỷ và Long Hồn, tương lai trên thế giới này không có chỗ cho bọn họ dung thân nữa rồi.
Lục Dương gật gật đầu hỏi:
- Ngươi định làm như thế nào?
Mười Một nói:
- Người tốt nhất là không nên tham dự vào việc này.
Lục Dương thở dài nói:
- Ngươi nói đúng, mặc dù người là đồ đẹ duy nhất của ta, ta cũng tin tưởng các ngươi vô tội, nhưng dù ta cũng là người của Long Hồn. Lần này phá lệ thông tri cho các ngươi là đã vi phạm nguyên tắc của ta rồi. Ài.... Sở Nguyên, ngươi cố gắng tự chăm sóc bản thân.
Lục Dương nói xong liền mở cửa xe đi xuống, mới vừa đi được hai bước bỗng nhiên lại dừng lại nói:
- Được rồi, đừng tìm gặp những bằng hữu của ngươi, bọn họ đều bị người của chúng ta giám thị. Yên tâm, sẽ không gây điều gì bất lợi cho bọn họ đâu.
Nói xong cũng không hề quay đầu lại, biến mất trong màn đêm.
Xa xa, ẩn ước truyền lại tiếng ngâm của Lục Dương:
Lão phu liễu phát thiểu niên cuồng,
Tả khiêu hoàng,
Hữu kình thương.
Cẩm mạo điêu cừu,
Thiên kỵ quyển bình cương.
Dục báo khuynh thành tùy thái thủ,
Thân xạ hổ,
Khán tôn lang.
Tửu hàm hung đảm thượng khai trương,
Tấn vi sương,
Hựu hà phương!
Trì tiết vân trung, hà nhật khiển Phùng Đường?
Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt,
Tây bắc vọng,
Xạ thiên lang.
(Đây lài bài từ Giang thành tử - Mật châu xuất liệp của Tô Thức thời Bắc Tống.
Giang thành tử - Đi săn ở Mật Châu
Lão già ta đây bột phát thói ngông cuồng như thời tuổi trẻ
Tay trái dắt chó vàng
Tay phải giơ chim ưng xanh
Mũ gấm áo lông cừu
Ngàn quân kỵ cuốn ra sườn núi phẳng
Vì báo đáp toàn thành đi theo quan thái thú (1)
Nên tự tay bắn hổ
Học theo chàng Tôn (2).
Rượu vui gan dạ thêm hăng hái
Tóc mai điểm sương
Nào hề chi!
Cầm tiết (cờ tiết - ấn tín) đến Vân Trung,
Biết ngày nào mới sai Phùng Đường? (3)
Thời kéo giây cung như vành trăng tròn
Vọng về Tây bắc
Bắn sao Thiên Lang (4).
Chú thích: Tham khảo ở thivien.net.
(1) Tô Thức từng làm quan Thái thú.
(2) Tôn lang là Tôn Quyền thời Tam Quốc, có lần cưỡi ngựa bắn hổ, ngựa bị hổ cắn. Tôn Quyền cầm kích đâm, hổ phải chạy.
(3) Thời Văn Đế nhà Hán, Ngụy Thượng làm quan Thái thú đất Vân Trung, đánh thắng quân Hung Nô. Khi báo công về triều, đếm thiếu 6 đầu giặc, nhà vua liền bắt tội Ngụy Thượng. Phùng Đường can ngăn, nhà vua bèn sai Phùng Đường cầm cờ tiết đến Vân Trung tha Ngụy Thượng. Lúc này Tô Thức có ý mong triều đình cũng tin dùng mình như Ngụy Thượng ngày trước.
(4) Sao Thiên Lang chủ việc xâm lược. Lúc này nước Liêu ở Tây Bắc Trung Quốc bắt nhà Tống cắt một khoảng đất rộng cho Liêu. Câu này tác giả có thể ám chỉ nước Liêu chăng?
Dịch thơ: hieusol
Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng
Giắt chó vàng
Khiển ưng xanh
Mũ gấm áo cừu
Ngàn quân phóng non bằng
Báo tạ chúng thành theo thái thú
Tự bắn hổ
Học Tôn lang.
Rượu vui gan bốc dạ thêm hăng
Tóc pha sương
Ấy chuyện thường!
Sứ đến Vân Trung
Ngày nào phái Phùng Đường?
Giương cung căng tựa vầng nguyệt mãn
Vọng Tây bắc
Bắn sao Lang! )
Bên trong tràng ngập hào khí, nhưng lại ẩn ẩn trong đó chút thê lương.
Mười Một bỗng hỏi:
- Đây là thơ gì?
Lãnh Dạ sửng sốt một chút, rồi đáp:
- Là bài "Giang Thành Tử - Mật châu xuất liệp" của Tô Thức.
Mười Một nhíu mày một chút, nhưng lại không nói gì.
Lãnh Dạ tựa như không phát hiện sự khác thường của Mười Một, nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mười Một nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ nói:
- Trước tiên gặp hai người.
- Ai?
Mười Một móc tai nghe ra nói:
- Cuồng Triều.
Từ trong tai nghe vang ra tiếng của Cuồng Triều:
- Ừm, tất cả đều nghe hết rồi. Xem ra công tác bảo mật của Long Quốc rất tốt, ta ngay cả một chút tin tức cũng không thu được.
Lãnh Dạ cũng đã đeo tai nghe lên, cười nói:
- Nếu để ngươi thu được chút tin tức, không phải càng khó bắt được chúng ta sao? Mà ngươi cũng nên cẩn thận một chút, bọn họ không tìm thấy ba người chúng ta, có thể dùng ngươi để khai đao đó.
- Yên tâm đi, ta tự có cách.
Dừng một chút lại hỏi:
- Sở Nguyên, ngươi muốn Hầu Tử tham gia cùng ngươi?
- Ừm.
Mười Một khẽ gật đầu.
Lãnh Dạ nhíu mày nói:
- Thần Kiếm tiền bối không phải vừa mới cảnh cáo ngươi không nên đi tìm các bằng hữu của ngươi sao. Ta nghĩ Walter có lẽ cũng bị bọn họ giám thị rồi. Trước không nói chúng ta là sao để qua mắt được bọn họ mà mang người đi, cho dù có thể, ngươi tưởng bọn họ đột nhiên biến mất không phải tự công khai rằng chúng ta còn đang ở thủ đô sao?
Mười Một lắc đầu nói:
- Không, người chúng ta phải mang đi, chúng ta có thể cần đến hắn. Mà Hầu Tử cũng đã đến lúc phải trở về.
- Này này, chờ một chútt
Lãnh Dạ xua xua tay nói:
- Chúng ta chỉ cần tra ra tổ chức hãm hại chúng ta là được, còn lại giao cho Long Hồn giải quyết là được rồi mà. Ngươi cũng biết tính cách Hầu Tử như thế nào rồi, việc để cho hắn tham gia ngươi nên xem xét lại, chẳng lẽ ngươi muốn tự tìm bọn chúng báo thù sao?
Mười Một lạnh lùng nói:
- Ngươi cười ta sao, ta cần gì phải xuất toàn lực đối phó với Đại Quyển.
Lãnh Dạ thở dài nói:
- Ta không phải xem thường ngươi, lần này ngay cả Long Hồn cũng thất bại. Bọn họ dám công kích Long Hồn, khẳng định có thực lực, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người chúng ta có thể làm nên chuyện gì? Không những không thể chứng minh bản thân trong sạch, mà thậm chí còn mất mạng nữa đó.
Mười Một lạnh lùng hỏi:
- Ngươi sợ?
Lãnh Dạ lắc đầu, muốn nói gì đó sau lại thôi, nửa ngày sau mới cắn răng nói:
- Mẹ kiếp, thò đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, ta sợ cái quái gì chứ, liều thì cứ liều thôi. Cái cục tức này, nếu không tận miệng nhổ ra không chịu được, ta nuốt không trôi. Nói đi, ngươi có kế hoạch gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui