Diệp Tri Hạ cả ngày ngoại trừ phân tích tính cách và tâm lý nhân vật, lại nói mấy câu với Thẩm Thức, thì không làm gì khác.
Tưởng Ngạn vừa mới quay xong một cảnh thấy không khí giữa hai người có chút kỳ lạ liền chậm rãi tới gần Diệp Tri Hạ, muốn dò hỏi.
“Tri Hạ, có chuyện gì vậy? Có phải tên Thẩm Thức kia lại làm gì cô không?”
“Anh Tưởng, tôi không sao….Chỉ là lần đầu tiên làm việc trong đoàn phim… cho nên không quen lắm mà thôi...”
Thẩm Thức đứng sau lưng Diệp Tri Hạ, nghe thấy lời này, bàn tay cầm bình nước ngừng lại trong không trung một lát, mới chậm rãi uống mấy hớp.
Tưởng Ngạn liếc mắt nhìn Thẩm Thức, biết hắn có thể nghe thấy, liền tiếp tục hỏi: “Cô có thích kịch bản này không?”
“Ừ! Rất thích, lúc trước khi còn học cấp 3 tôi đã từng gặp được một người như vậy… chỉ là anh ấy dường như đã quên mất tôi!”
Diệp Tri Hạ đưa mắt nhìn Tưởng Ngạn, trong giọng nói có chút chờ mong, lại có chút bi thương, khóe miệng nở ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.
Thẩm Thức đứng sau lưng anh ta, hai hàng lông mày nhíu chặt lại sau đó chậm rãi nhắm mắt, khe khẽ thở dài, rồi xoay người đi vào phòng nghỉ trên xe của mình.
Tưởng Ngạn thấy thế, giơ tay vỗ vỗ vai Diệp Tri Hạ, thấp giọng an ủi cô vài câu, rồi cũng quay về phòng xe của mình.
Bóng đêm dần dần buông xuống, chỉ có một ánh trăng sáng ngời treo trên cao, soi bóng hai người trên lầu.
Tưởng Ngạn nhìn Thẩm Thức trước mặt, xoay xoay ly rượu trong tay hắn, không khỏi nhíu mày.
“Cậu làm gì vậy? Gặp lại cô ấy mà còn tỏ thái độ như vậy, làm sao cậu có thể ở bên cạnh cô ấy được!”
“Tưởng Ngạn, cô ấy không phải là không nhớ ra tôi… mà là cô ấy nhận lầm người!”
“... Ý của cậu là... Cô ấy cho rằng người đó… Là tôi?”
Thẩm Thức không đáp, chỉ là uống rượu của mình, còn trực tiếp cầm luôn cả chai.
Tưởng Ngạn một lần nữa giật lấy chai rượu, trầm giọng nói: “Thẩm Thức! Cậu thích cô ấy lâu như vậy, cũng đã đứng từ xa quá lâu rồi, bây giờ có cơ hội đến gần lại biến thành bộ dạng này hay sao?!”
Thẩm Thức đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn chính bản thân mình trên tấm bảng thật to ở tòa nhà cao tầng đối diện, trầm tư thật lâu, mới chậm rãi xoay người, sau lưng ánh trăng bao phủ lên người, rất giống ánh đèn spotlight duy nhất của đêm nay.
“Đương nhiên là không phải, lúc này... Tôi chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, chỉ vì để chinh phục một mình cô ấy!”
Ngày hôm sau, Diệp Tri Hạ vẫn đến phim trường như bình thường, nhưng không nhìn thấy Thẩm Thức.
“Cô Diệp, cô đến rồi à...Hôm nay anh Thẩm có lịch thu một tiết mục, cho nên đã xin nghỉ, cô xem có thể nhân thời gian này mà sắp xếp cảnh tiếp theo hay không?”
“Đương nhiên là có thể!”
Diệp Tri Hạ thừa lúc Ngu Lạc Lạc gọi điện thoại, ngồi trong phòng xe của cô ta đọc kịch bản.
————
Mặt trời ấm áp mùa hè dễ khiến cho người ta buồn ngủ, cho nên vừa hết tiết thứ hai, thầy Lạc đã cất giọng cao vút truyền khắp cả trường trên nền nhạc quen thuộc từ loa phóng thanh.
Chỉ một lát sau tất cả các học sinh đã tụ tập trên sân thể dục, bắt đầu bài tập thể dục giữa giờ.
Diệp Thời đứng ở bên phải phía sau Thẩm Hạ Thâm, vị trí này khiến cho Thẩm Hạ Thâm muốn nhìn trộm Diệp Thời một cái cũng là ngớ ngẩn.
Thẩm Hạ Thâm đứng ở dưới ánh nắng chói chang, không giống các bạn học khác oán trách nhà trường sắp xếp không hợp lý, hắn chỉ tập trung hai mắt nhìn về phía trước nghe tiếng nhạc miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Cho đến khi động tác thứ sáu của bài tập thể dục giữa giờ diễn ra, phải xoay người ra sau, lúc hắn nhìn về bên phải phía sau mới mở mắt, nắm giữ được hình bóng Diệp Thời mặc đồng phục hơi rộng kia.
Diệp Thời cũng đang nghiêm túc tập thể dục giữa giờ, cho nên không hề chú ý đến chuyện mình đã trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
————
“Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng bên lầu lại ngắm ngắm em.”
Diệp Tri Hạ đọc đến chỗ này lại không tự giác mở miệng thì thầm.
“Cái gì?”
Ngu Lạc Lạc vừa mới ngắt điện thoại, nghe thấy tiếng cô thì thầm, liền mở miệng hỏi.
“Không có gì, cô đã rảnh rỗi chưa? Tôi nói với cô một chút về tâm lý của nhân vật Diệp Thời trong cảnh này!”
“Được!”
Diệp Tri Hạ nhìn kịch bản, trong tay ngón trỏ lại không tự chủ được vỗ vào cánh mũi, giống như đang tự hỏi cần phải miêu tả như thế nào.
“Thật ra thì cảnh này quan trọng nhất chính là Thẩm Hạ Thâm, Diệp Thời chỉ có tác dụng làm một "đích ngắm", chính bởi vì là cô ấy, cho nên Thẩm Hạ Thâm mới có chút sai lầm trong động tác, chỉ là vì liếc nhìn cô ấy một cái, nhưng cô ấy thì lại không biết gì vẫn tập thể dục giữa giờ như bình thường. Cô... Có hiểu không Lạc Lạc?”
Ngu Lạc Lạc nhìn Diệp Tri Hạ, gật đầu, cười nói: “Chị Hạ, chị thật là lợi hại đấy, mỗi một người ở trong kịch bản đều được chị phân tích một cách rõ ràng như vậy!”
“Nhân vật trong kịch bản cũng là người có tình cảm đầy đủ, khoảnh khắc khi biên tập hạ bút xuống, tôi tin rằng … bọn họ cũng đang tồn tại ở một thế giới song song nào đó!”
Diệp Tri Hạ nhìn Ngu Lạc Lạc, nói một cách cực kỳ kiên định.
||||| Truyện đề cử: Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao |||||
Buổi chiều Thẩm Thức mới vội vàng chạy đến nơi, cho dù hắn đeo một bộ kính râm kín mít, Diệp Tri Hạ vẫn nhận ra sự mệt mỏi trong đáy mắt hắn.
Nhưng sau khi đạo diễn Cố hô một câu “Action”, ánh mắt Thẩm Thức chỉ trong tích tắc là có ánh sáng, hắn đứng trên sân thể dục, ánh mặt trời bao phủ khắp người, bộ đồng phục cấp III rộng thùng thình khó mà che giấu được dáng người cao ráo của hắn.
Khoảnh khắc này, Diệp Tri Hạ cảm thấy hắn đứng ở nơi đó, chính là thiếu niên dịu dàng mà kiên định Thẩm Hạ Thâm chôn sâu tình yêu trong đáy lòng mà kịch bản đã viết!
“Tôi không muốn hái ánh trăng, tôi muốn anh ấy vĩnh viễn ở trên bầu trời cao....” Một hồi tiếng chuông điện thoại cất lên, Diệp Tri Hạ vội vàng bắt máy, đồng thời cũng xin lỗi đạo diễn Cố, thấy không ảnh hưởng đến việc quay phim cô mới cầm điện thoại đi nhanh ra khỏi phim trường.
“Alo? Tiểu Dữu, có chuyện gì vậy?”
“Hạ Hạ, bây giờ mày đang ở phim trường à?”
“Đúng rồi!”
“Mày cũng to gan quá nhỉ, dám phát tin tức xấu ở ngay trước mắt Thẩm Thức?”
“Cái gì? Gần đây tao đâu có viết gì...”
“Mày mau lên Weibo nhìn xem đi!”
Diệp Tri Hạ lập tức nói được rồi liền click mở Weibo, tìm kiếm tên Thẩm Thức.
Mới vừa click mở bảng hot search, đã nhìn thấy một mẫu tin đứng ở vị trí thứ tư “Thẩm Thức đánh bài ở sân bay, các fans đến đón cực kỳ mất kiên nhẫn”.
Cô không tự chủ được liếm môi dưới, rồi mới chậm rãi click mở hot search kia, lập tức nhìn thấy một đoạn clip: Thẩm Thức được trợ lý che chắn ở phía sau, một đám người bao vây bọn họ kín kẽ, giống như đang ép bọn họ vào một góc.
Nhưng điều khiến cho Diệp Tri Hạ tức giận nhất là, bất kỳ trợ lý có khuyên can như thế nào thì những người kia cũng chỉ biết đưa điện thoại lên nhắm vào Thẩm Thức phía sau mà chụp lén chụp để. Thẩm Thức lúc này không đeo mắt kính, vẻ mệt mỏi hiện rõ, vừa nhìn là thấy ngay.
Diệp Tri Hạ chậm rãi kéo xuống bên dưới, đọc từng câu bình luận, càng đọc cô càng cảm thấy đau đớn.
Cô dựa vào bức tường ở bên ngoài phim trường, cũng không biết mình đã đọc bao lâu. Cho đến khi đôi mắt đau xót không thể chịu đựng nổi, cô mới chậm rãi ngồi xuống ôm lấy hai đầu gối của mình, yên lặng nhìn Thẩm Thức có chút bất lực trong đoạn clip trên màn hình.
“Thì ra … hắn cũng không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ!”