Nhận Sai Nam Thần Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Edit: Minh An


Beta: E. Coli

Đại hội thể thao diễn ra vào mùa thu mỗi năm luôn đi cùng mấy sự kiện lớn.

Khảo sát giữa kỳ.

Quốc khánh.

Họp phụ huynh.

Điều đó làm các học sinh cứ vui sướng, đau khổ, vui sướng, đau khổ, đau khổ, đau khổ,... luân phiên không ngừng. Tiếp đó các bạn còn phải đối diện với kỳ thi cuối kỳ một cách vô cùng áp lực sau khi thầy cô trao đổi về kết quả thi giữa kỳ của mình với ba mẹ.

Vừa trải qua Tết Trung Thu trong tâm trạng vừa vui sướng vừa đau khổ, vào tiết tự học buổi sáng, có rất nhiều bạn học sinh quên đi cơn buồn ngủ, điên cuồng làm bù bài tập.

Nếu tốc độ tay nhanh thì nhất định có thể nộp bài cho lớp phó học tập trước khi vào lớp.

Bạn ngồi ở hàng phía sau kêu gào.

"Rõ ràng chỉ nghỉ có vài ngày, vì sao lại giao lượng bài tập như của cả kỳ luôn vậy?"

Học sinh ham học chăm chỉ như Kiều Nam Gia lại không như vậy.

Cô đưa bài tập đã làm xong cho lớp phó, vừa uống sữa đậu nành vừa chuẩn bị bài văn của mình, hưởng thụ thời gian nhàn nhã.

Những tiếng oán giận hết đợt này đến đợt khác trong lớp đột nhiên im bặt. Tất cả cùng cúi đầu xuống làm bộ như đang học.

Không biết các thầy cô đã họp xong từ lúc nào, cô Trần - chủ nhiệm lớp đứng ngoài cửa kính, ánh mắt sắc như dao nhìn từng cử chỉ hành động của các bạn học sinh.

Cả lớp vô cùng yên tĩnh.

Chuông vào lớp reo lên.

Các thầy cô đi họp để thống nhất các hoạt động sau đó. Đáng ra bài thi khảo sát được diễn ra vào trước quốc khánh, nhưng bây giờ nó lại bị dời lịch. Tuần sau sẽ diễn ra đại hội thể thao, sau đó các bạn học sinh sẽ bắt đầu khảo sát.

"Như này là không muốn chúng mình yên tâm đi chơi rồi!" Lúc ăn cơm trưa Thư Ấu tức giận nói, "Thế này là xong đời. Tớ nói quốc khánh muốn được đi biển chơi, ba mẹ tớ mà biết quốc khánh xong khảo sát thì chắc chắn sẽ không cho tớ đi! Tức chết tớ rồi!"

Kiều Nam Gia bình tĩnh ăn cơm với thịt nướng.


"Này, Kiều Nam Gia, sao cậu lại không nói chuyện với tớ mà để tớ độc thoại một mình. Cậu có ý gì đấy?"

Vẻ mặt Kiều Nam Gia chân thành: "Nếu cậu sợ khảo sát, tớ có thể hy sinh kỳ nghỉ của mình để giúp cậu ôn tập."

Thư Ấu: "... Thôi cậu cứ im đi!"

Hai người đang nói thì nghe được mấy bạn nữ ở bàn ăn sau lưng nhỏ giọng kích động nói với nhau.

"Trời ơi trời ơi, đó là Bách Nhiên hả?"

"Còn có Chu Ngôn Quân á!"

Đội bóng rổ của trường rất được hoan nghênh. Năm trước lại có hai học sinh mới là Bách Nhiên cùng Chu Ngôn Quân gia nhập làm đội đã nổi tiếng càng trở nên nổi tiếng hơn, nổi tiếng đến mức việc vào ban hậu cần của đội trở thành miếng bánh thơm ngon mà ai cũng muốn tranh giành.

Hiếm khi hai người cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn. Vì thế nơi đây trở nên ồn ào ngay lập tức.

Đột nhiên Thư Ấu kích động đánh lưng Kiều Nam Gia: "Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!"

Kiều Nam Gia bị bàn tay nặng ngàn cân như bùa của cô bạn đập sau lưng, thiếu chút nữa sặc nước canh tảo với trứng, không thở được.

Thư Ấu vô cùng hưng phấn: "Cậu ấy tới rồi cậu ấy tới rồi! Hai người bọn họ đi tới chỗ chúng ta!"

Dáng người của Bách Nhiên và Chu Ngôn Quân rất cao lớn. Cả hai mặc đồng phục mùa thu màu lam, tư thế này của họ làm đĩa thức ăn hai người đang bưng trên tay cứ như là sơn hào hải vị vậy.

Cổ họng Kiều Nam Gia khó chịu một lúc: "Khụ khụ khụ......"

Thư Ấu sửng sốt một chút, thấy mặt Kiều Nam Gia đỏ bừng, nước mắt đầy hốc mắt. Thư Ấu nói: "Tớ không nghĩ là cậu sẽ kích động đến như vậy!"

Kiều Nam Gia: "......"

Hai người càng đến gần thì mấy bạn nữ xung quanh lại càng tem tém lại hơn. Ăn cơm giống y như các tiểu thư khuê các, cứ nhặt từng hạt lên ăn, trông vô cùng đẹp mắt.

Nhưng ánh mắt đều là trộm ngắm hai người, chờ mong bọn họ ngồi gần chỗ mình.

Lúc này.

Chu Ngôn Quân bưng đĩa thức ăn nhìn đông nhìn tây muốn tìm vị trí yên lặng một chút.

Mặt Bách Nhiên không có biểu cảm gì, ánh mắt như muốn giết người.


Nếu không phải cậu không thể bỏ cơm, nếu không phải quán ăn cách trường học một cái phố đang đóng cửa, nếu không phải gần đây cậu vừa bị đau dạ dày, nếu không phải sáng nay cậu chưa ăn bữa sáng thì cũng sẽ không nghe theo Chu Ngôn Quân đến một nơi náo nhiệt như nhà ăn để ăn.

Chu Ngôn Quân không hề cảm nhận được sự bực bội của Bách Nhiên.

Cậu bưng thức ăn, cười tủm tỉm nói: "Cho mày trải nghiệm cuộc sống của học sinh bình thường."

Nói rồi đột nhiên Chu Ngôn Quân chớp chớp mắt, cậu sờ mặt mình một chút sau đó sờ thấy một cọng râu.

Bách Nhiên: "?"

Chu Ngôn Quân lộ vẻ xấu hổ: "Gần đây đang theo đuổi một em gái xinh đẹp, phiền chết tao rồi."

"......"

Bách Nhiên làm lơ hành vi thiểu năng trí tuệ của cậu, lập tức đi qua Chu Ngôn Quân đang dựa lưng vào góc tường, mấy bạn nữ xung quanh tức khắc an tĩnh lại.

Ở bàn ăn gần lối đi nhỏ có hai bạn nữ đang ngồi, một người đang an tĩnh cúi đầu ăn cơm, một người thì che đi khuôn mặt đỏ bừng không dám thốt ra tiếng.

Ánh mắt Bách Nhiên hờ hững liếc mắt qua một cái, bỗng nhiên dừng lại một chút.

Bạn nữ đang ăn cơm thịt nướng vô cùng ngon lành có khuôn mặt hơi quen thuộc.

Chu Ngôn Quân cũng lại gần, đặt đĩa đồ ăn xuống. Hai người bọn họ vừa lúc ngồi đối diện với Kiều Nam Gia cùng Thư Ấu.

Chu Ngôn Quân "A" một tiếng, mỉm cười rồi chào hỏi Thư Ấu: "Cậu là bạn lần trước ra ngoài liên hoan cùng đội bóng rổ và đội cổ vũ hả?"

Đột nhiên Kiều Nam Gia sửng sốt.

"Từ lúc nào mà cậu..." cướp được vị trí trong đội cổ vũ???

Cô còn chưa nói xong thì đã bị Thư Ấu dùng sức nhéo đùi một cái, Kiều Nam Gia đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh.

Với khát vọng sống mãnh liệt nên Kiều Nam Gia vội vàng ăn một ngụm cơm lấp kín miệng, làm bộ như chưa có việc gì xảy ra.

Huống chi cô còn nhìn thấy rõ ràng Bách Nhiên ngồi ở phía đối diện.

Kiều Nam Gia còn nhớ rõ ngày ấy mình xấu hổ như thế nào. Tuy Bách Nhiên là người được mọi người vô cùng yêu quý, đối phương chắc đã sớm không nhớ rõ mình nhưng cô vẫn cố gắng ăn cơm nhanh hơn để sớm chuồn đi.


Kiều Nam Gia nhìn lướt qua, thấy Bách Nhiên với vẻ mặt không coi ai ra gì đang ngồi ăn cơm. Hẳn là Bách Nhiên rất kén ăn, cậu đang cau mày chọn rau cần bỏ ra, cũng bỏ cả thịt mỡ ra ngoài.

Kiều Nam Gia suy nghĩ trăm lần cũng không giải thích được.

" Nếu không yêu thích rau cần với thịt mỡ thì sao lại lấy cần tây xào thịt?"

Thật ra món này là Chu Ngôn Quân lấy hộ Bách Nhiên.

Bách Nhiên không thích xếp hàng, cũng chán ghét chen chúc trong đám đông.

Chu Ngôn Quân đến chỗ phát rau xào lấy hai phần cơm giống nhau. Cậu nghĩ Bách Nhiên cũng có thể ăn cái này.

Đáng tiếc Chu Ngôn Quân đã xem nhẹ trình độ kén ăn của Bách Nhiên.

Bách Nhiên chỉ ăn một chút cơm tẻ còn bỏ hết thức ăn sang một bên. Thật ra Kiều Nam Gia có chút hâm mộ. Cô thích ăn rau ở chỗ phát rau xào trên tầng hai, rau ở đó ăn vô cùng ngon. Nhưng mà người xếp hàng lấy rau quá nhiều, trừ khi là học sinh có tiết cuối là tiết thể dục tan học sớm còn đâu nếu xếp hàng cũng không lấy được.

Hâm mộ thật đó!

Kiều Nam Gia nhớ rõ mình đã từng ăn gà hầm nấm, đầu cá băm ớt, cà tím giã tỏi ở chỗ đó. Ăn một lần là phải lên Weibo cảm nhận một lần.

Đáng tiếc, mỗi tuần chỉ có một cơ hội để đăng bài cảm nhận đó.

Bách Nhiên ngồi ở chỗ mình, bỗng nhiên nhớ ra mình đã gặp bạn nữ đang ăn cơm thịt nướng kia ở đâu. Ngày thường cậu mặt lạnh không kiên nhẫn giao tiếp, hiếm khi cậu có thể nhớ kỹ mặt người nào, nhưng cô lại là ngoại lệ.

Giác quan của cậu nhạy bén có thể cảm nhận được thỉnh thoảng đối phương lén nhìn mình một cái.

Quả nhiên, ai cũng có thể nói dối nhưng tấm vé cầm trong tay lại không thể nói dối.

Chu Ngôn Quân cầm đĩa đồ ăn ngồi đối diện Thư Ấu cùng nói chuyện, Kiều Nam Gia có thể thấy Thư Ấu cười vô cùng vui vẻ, vẻ mặt tươi tắn như một đóa hoa cúc rung rinh trong gió.

Kiều Nam Gia: "......"

Chu Ngôn Quân vô cùng tự nhiên trao đổi phương thức liên hệ cùng Thư Ấu. Cậu sợ cô bé đáng yêu ngồi bên cạnh cảm thấy tủi thân nên hữu nghị vươn cành ô liu cho Kiều Nam Gia.

"Chúng ta cũng trao đổi......"

"À, không cần đâu." Kiều Nam Gia vô cùng dứt khoát từ chối.

Chu Ngôn Quân cho rằng mình nghe nhầm, đờ ra nắm di động hai giây rồi hỏi lại một lần nữa.

"Thật sự không cần đâu." Nói rồi Kiều Nam Gia bưng đĩa đồ ăn lên khách sáo gật đầu.

Cô đứng lên, đi tới chỗ để thùng rác.

Chu Ngôn Quân: "?"

Thư Ấu thành công lấy được phương thức liên hệ, khuôn mặt đỏ bừng tạm biệt với Chu Ngôn Quân, sau đó cũng bưng đĩa đồ ăn đuổi theo Kiều Nam Gia.


Chỉ còn lại Chu Ngôn Quân ngồi im trên ghế hoài nghi nhân sinh.

"Trông tao dọa người vậy hả? Bách Nhiên, có phải gần đây tao xấu đi rồi?"

Mặt Bách Nhiên vô cảm nói ra sự thật: "Mày cho rằng tên mày là nhân dân tệ sao?"

Chu Ngôn Quân: "......."

Cậu buồn bực sờ sờ mặt, vuốt vuốt bỗng nhiên sờ thấy một cọng râu trên mặt.

Suýt chút nữa Chu Ngôn Quân phát điên.

"Sao lắm râu thế này! Này, Bách Nhiên mày từ từ đã, tao còn chưa ăn được hai miếng!"

Đương nhiên Bách Nhiên sẽ không chờ cậu.

Ngoài miệng Chu Ngôn Quân ồn ào nhưng dưới chân bước không ngừng, bưng đồ chạy theo.

......

Suốt đường đi mặt Thư Ấu đỏ bừng, âm thanh run lên vì hưng phấn, chỉ thiếu chút nữa là dán cái điện thoại lên mặt Kiều Nam Gia.

"Cậu có thấy không? Thấy không? Tớ có phương thức liên hệ của Chu Ngôn Quân rồi!"

Kiều Nam Gia vô cùng bình tĩnh: "Chúc mừng cậu."

"Trời ơi, ngồi gần nhìn Bách Nhiên thật đẹp trai nha! Không được không được, tớ phải giữ bình tĩnh."

Thư Ấu nói rồi vỗ vỗ bả vai Kiều Nam Gia: "Cơ hội đưa tới cửa cậu cũng không cần. Mấy bạn nữ khác mà biết được thì ghen tị chết với cậu."

Kiều Nam Gia tỏ vẻ không quá hứng thú.

Thêm mấy ngày nữa chính là đại hội thể thao. Tuy rằng một người như Bách Ngạn các tế bào vận động không quá phát triển nhưng vẫn báo danh tham gia để đủ quân số.

Năm vừa rồi, hạng mục 400 mét, 800 mét đều có tên cậu ấy.

Kiều Nam Gia rất muốn đi cổ vũ cho cậu ấy.

Một người không thích vận động như cô lại bắt đầu chờ mong đại hội thể thao này.

Tác giả có lời muốn nói:

Bách Nhiên: Từ lúc ăn cơm cậu đã bắt đầu trộm ngắm tôi, tôi làm sao còn có thể không rõ cậu thích ai được?

Kiều Nam Gia: ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận