Nhận Sai Nam Thần Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Edit: Minh An


Beta: E. Coli

Ngày 28 tháng chín.

Thứ sáu.

Trời nắng. Gió hiu hiu thổi.

Hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra đại hội thể thao của trường trung học phổ thông Nhất Trung.

Trải qua khoảng thời gian tuyển người, sắp xếp danh sách, thời gian thi đấu bận rộn, cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi. Mấy hôm trước trời âm u với những cơn mưa nhỏ, nhưng ông trời không phụ lòng người. Hôm nay, trời trong xanh như thay một tấm kính mới.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng xuống nhóm học sinh đứng trên sân thể dục. Ai cũng đều ủ rũ cụp đuôi, liên tục thở ngắn than dài, không có sức lực.

Trên sân khấu có học sinh cầm microphone dùng giọng nói cao vút để cổ vũ cho các bạn học sinh khác.

"Hãy chào đón các bạn học sinh lớp 12-1 đang tiến vào chuẩn bị thi đấu! Các bạn mang trong mình sức sống thanh xuân trào dâng tràn trề..."

Bạn học bên cạnh đau khổ lẩm bẩm: "Ông trời ơi, tại sao không thể vào thẳng chủ đề vậy?"

Kiều Nam Gia đứng phơi nắng, cô hơi hơi nheo mắt trước cái nắng chói chang.

Gương mặt trắng nõn của cô phiếm hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Điện thoại đột nhiên thông báo nam thần đã đăng một bài mới trên Weibo. Kiều Nam Gia phục hồi tinh thần, hưng phấn nhấp vào xem, chỉ thấy một chữ rõ ràng, ngắn gọn, dứt khoát.

[Phiền.]

Trùng hợp lớp 11-3 đang đứng ở góc sân thể dục nên Kiều Nam Gia có thể thấy rõ bóng dáng của Bách Ngạn.

Cậu hơi mỉm cười, khuôn mặt ôn hòa, nhìn qua chẳng ai biết rằng trong lòng cậu đang bực bội.

Nếu cô nhớ không nhầm thì Bách Ngạn đăng ký chạy 800 mét.

Một tay Kiều Nam Gia che lại ánh mặt trời chói chang, một tay để lại bình luận. Nghĩ nghĩ, cô lấy hết can đảm bình luận ở phía dưới: "Cố lên nha! Hôm nay tớ sẽ chăm chú xem cậu thi đấu!"

......

Bách Nhiên đang ngồi trên ghế của phòng thay quần áo của trường.


Cậu mặc quần đùi và một chiếc áo thể thao rộng thùng thình trên người. Lúc này, Bách Nhiên đang cúi đầu buộc dây giày thể thao màu trắng.

Cậu cũng là một trong số các học sinh tham gia cuộc thi. Có thể nói là Bách Nhiên vô cùng xuất sắc ở môn điền kinh, hôm nay cậu tham gia thi đấu chạy 100 mét cùng 800 mét, còn chạy tiếp sức nữa.

"Thằng nhóc này mày hiếu thắng thât đó!"

Chu Ngôn Quân vừa mặc quần áo, vừa nháy nháy mắt nói đùa: "Chạy 100 mét xong lại chạy 800 mét mà không sợ mệt chết à?"

Bách Nhiên ngồi trên ghế không để ý đến thằng bạn mình đang trêu chọc.

"Tinh!"

Điện thoại trong cặp của cậu rung lên một tiếng. Bách Nhiên buộc xong dây giày rồi mở điện thoại ra. Cậu rũ mắt, khuôn mặt tuấn tú vô cảm nhìn nội dung trên màn hình. Sau khi đọc xong lông mày hơi giãn ra.

Chu Ngôn Quân nổi lên lòng hiếu kỳ, không khỏi tò mò bước tới: "Ai đấy? Ai nhắn tin cho mày thế?"

Bách Nhiên bấm nút tắt nguồn, màn hình điện thoại đen sì ngay lập tức, chỉ còn hình ảnh phản chiếu gương mặt ngốc nghếch của Chu Ngôn Quân.

Bách Nhiên: "Mày quản được à?"

Chu Ngôn Quân: "......"

Chắc cậu bị mắc hội chứng Stockholm* mới có thể coi con người vô tình vô nghĩa vô sỉ vô cớ này là bạn mình!

*hội chứng Stockholm: Một người trải qua hội chứng Stockholm bắt đầu gắn bó với kẻ bắt giữ và có thể trải qua cảm giác yêu thương, đồng cảm hoặc mong muốn bảo vệ kẻ bắt giữ.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Chu Ngôn Quân vẫn mặt dày tiến lên.

"Mày cho tao xem một cái."

"Chỉ liếc mắt một cái thôi!"

"Ba Nhiên yêu dấu ~"

"Cút."

***

Hơn một nửa bạn trong lớp đều báo danh tham dự, cô Trần cũng khuyến khích các bạn tham gia để lấy thành tích.

Còn mấy bạn học sinh giống như Kiều Nam Gia không tham gia bất cứ nội dung gì thì tình nguyện tham gia vào đội hậu cần. Cô phải ghi chép về thành tích của các vận động viên, còn phải giúp đỡ họ nữa.


Nhưng có một số bạn lại thích sai bảo người khác.

Trong khi mấy bạn khác đang tập trung tụm năm tụm ba ngồi chỗ mát chơi điện thoại, thì Kiều Nam Gia thật thà, chăm chỉ giúp đỡ mấy bạn tham gia đại hội thể thao.

"Kiều Nam Gia lấy giúp tớ chút nước."

"Kiều Nam Gia, biển số của tớ đâu?"

"Kiều Nam Gia......"

Cả buổi sáng Kiều Nam Gia bận đến chân không chạm đất. Lúc thì đi khiêng nước, lúc thì đi lấy biển số cho các bạn rồi lúc lại chạy đi tìm các bạn đến để điểm danh, vô cùng đói bụng.

Bị phơi nắng nên cô vô cùng mỏi mệt, Kiều Nam Gia liền ngồi xổm trên mặt cỏ. Bên cạnh cô còn khoảng nửa thùng nước, còn có mấy túi Snickers.

Phần thi chạy 100 mét đã kết thúc. Kiều Nam Gia sợ tí nữa không đủ nước để bổ sung thể lực cho các bạn mới chạy nên không định lấy Snickers để lót bụng.

Lúc này.

Kiều Nam Gia thấy có người đi tới.

Bách Ngạn mặc quần áo thể dục có tinh thần hơn rất nhiều so với ngày thường. Cậu tươi cười như tắm mình trong gió xuân. Chỉ nhìn cậu thôi cũng làm người ta không tự giác thả lỏng ra.

Nháy mắt Kiều Nam Gia quên đi mỏi mệt, vội vàng đứng dậy.

Cô đứng dậy quá nhanh nên trong nháy mắt đại não trống rỗng, tay chân tê dại, cứ như trước mắt hiện lên ánh sáng chói sáng làm đôi mắt cô đau nhức.

Trong tiếng tri hô của mọi người xung quanh, suýt chút nữa Kiều Nam Gia ngã quỵ trên mặt đất.

... Giây tiếp theo cổ áo cô bị túm chặt, ai đó xách cô như xách một chú gà con.

Chu Ngôn Quân cùng Bách Nhiên đang đi qua bãi cỏ chuẩn bị đến chỗ thi chạy 800 mét thì đột nhiên hai người thấy một cô gái đứng thẳng dậy xong lại nghiêng nghiêng ngả ngả suýt ngã trúng người Bách Nhiên.

Mắt thấy cô sắp đụng vào người mình, Bách Nhiên một tay đút túi quần, mặt không chút thay đổi dùng một tay xách cổ áo cô, cho đối phương hai giây để tự hồi hồn rồi mới buông tay ra.

Kiều Nam Gia hốt hoảng thanh tỉnh được vài phần. Trước mắt cô có một đống ngôi sao lập lòe phát sáng dần lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Chu Ngôn Quân.

"Ơ, đây không phải bạn của Thư Ấu hay sao?"

Cậu cười ha hả nói: "Cậu không ăn bữa sáng nên mới bị tụt huyết áp khi đứng dậy nhanh hả?"


Bách Nhiên không hiểu sao bạn mình lại hiểu rõ mấy bệnh vặt của các bạn nữ như vậy.

Chu Ngôn Quân nói thẳng: "Sao thế? Tao là bạn dì của chị em phụ nữ đấy, có vấn đề gì sao?"

Thấy được động tĩnh, Bách Ngạn cũng qua đó. Cậu nhận ra Kiều Nam Gia, nhẹ giọng hỏi: "Là bạn học Kiều đúng không? Cậu có khỏe không? Có cần tớ mang đi phòng y tế không?"

Đã mất mặt như vậy rồi lại còn bị nam thần nhìn thấy, mặt Kiều Nam Gia hơi đỏ.

May là thời tiết đang nóng, đỏ mặt cũng là bình thường.

Cô vội vàng xua tay, đầu óc chợt lóe ra gì đó mà lấy nước khoáng ra đưa cho Bách Ngạn, cố gắng nói ra hai chữ: "Cố lên!"

Bách Ngạn đột nhiên được tặng cho chai nước hoảng hốt chốc lát rồi cong cong khóe miệng: "Cảm ơn cậu."

Sợ người khác nhìn ra tình cảm nhỏ bé của mình, Kiều Nam Gia lại lấy thêm hai chai nước khoáng đưa cho Chu Ngôn Quân, cúi đầu không dám nhìn thẳng hai người bọn họ.

"Cảm ơn bạn học Bách! Các cậu cũng cố lên nhé!"

Bách Ngạn cười nhìn cô vẫy vẫy tay rồi rời đi.

Đang nói thì có người đứng sau gọi tên Kiều Nam Gia.

"Kiều Nam Gia! Lấy đồ cho tôi!"

Người gọi Kiều Nam Gia chính là Vu Lan – lớp phó thể dục của lớp. Cậu cao to, ngũ quan sắc bén, lại tham gia đội bóng rổ của trường nên được rất nhiều cô gái mến mộ.

Ngày thường cậu thích trêu chọc mấy bạn nữ trong lớp, người như Kiều Nam Gia tính cách tốt lại học tập giỏi, lớn lên xinh đẹp như vậy càng là đối tượng làm cậu muốn trêu chọc hơn.

Hôm nay gần một nửa việc sai vặt Kiều Nam Gia đều là do cậu gọi.

Vu Lan biết Kiều Nam Gia ngồi chờ ở bãi cỏ phía đông nên to tiếng gọi.

Gọi cô xong nhất định cậu có thể nhìn thấy Kiều Nam Gia chạy tới, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn mình nói hai chữ "Vất vả rồi".

Vu Lan xoay người, ánh mắt nhìn qua Kiều Nam Gia...

Phía sau cô có hai người.

Đội trưởng đội bóng rổ Bách Nhiên cùng phó đội trưởng Chu Ngôn Quân. Một khuôn mặt vô cảm cùng một khuôn mặt cười như không cười đang đứng cạnh nhau.

Nhất là Bách Nhiên. Cậu chỉ bình tĩnh liếc nhìn cậu một cái nhưng làm cậu lập tức nhớ đến sự hung ác của Bách Nhiên khi huấn luyện.

Mồ hôi lạnh của Vu Lan chảy ròng ròng.

Chu Ngôn Quân cười tủm tỉm hỏi: "Mày không có tay à mà bắt nạt một cô gái nhỏ như thế?"

Vu Lan như quả bóng hơi bị chọc thủng nhanh chóng xì hơi

Đâu còn vẻ kiêu ngạo nữa, thanh âm của Vu Lan đột nhiên trầm xuống: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà."


Bách Nhiên từ trước đến nay đều không quan tâm mọi việc xung quanh nên không hứng thú với việc đang xảy ra.

Cậu dẫn đầu đi qua, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người rồi rời đi.

Không còn ánh mắt lạnh giá cùng áp lực cực mạnh từ Bách Nhiên, Vu Lan thở phào nhẹ nhõm. Vì muốn lấy lại mặt mũi cậu cố tỏ ra cứng rắn nói: "Nhưng mà không phải các cậu cũng vì muốn mấy bạn nữ vây quanh mình nên mới đi chơi bóng rổ sao?"

Ở trong lòng Vu Lan thì loại người như Bách Nhiên vì tăng độ nổi tiếng nên mới tham gia đội bóng rổ.

Trong lòng Vu Lan đã sớm không phục, lại ỷ đang có nhiều người đang đứng xung quanh đây mới nói như vậy.

Bách Nhiên rời đi đúng lúc đi qua Vu Lan. Nghe vậy, bước chân cậu dừng lại một chút, đứng tại chỗ.

Giọng nói lạnh lùng của Bách Nhiên vang lên.

"Cậu lau sạch phòng thay quần áo của đội bóng rổ."

"Cái gì?"

Bách Nhiên quay mặt lại, con mắt đào hoa lạnh lùng, đầy sự trào phúng: "Cậu cũng có thể chọn không làm."

"Không không không không có!"

Đội bóng rổ có phương thức xử lý của riêng mình.

Nếu không lau sạch phòng thay quần áo của đội bóng rổ vậy mỗi ngày đều phải squat. Vu Lan không muốn rời khỏi đội bóng rổ nên chỉ đành xui xẻo nhận lệnh.

Mặt Bách Nhiên vô cảm thu hồi ánh mắt.

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà? Vất vả cho cậu rồi."

Rõ ràng Bách Nhiên nói chuyện không mang theo chút giọng điệu móc mỉa nào nhưng Vu Lan cảm thấy như Bách Nhiên đang đánh vào mặt mình.

"......"

Mặt Vu Lan đen lại.

Bóng dáng cao gầy của Bách Nhiên đã đi xa. Chu Ngôn Quân nói hẹn gặp lại với Kiều Nam Gia rồi cũng vội vội vàng vàng đi theo sau.

Chỉ để lại Kiều Nam Gia đứng im tại chỗ.

Nhìn thấy hết thảy sự việc, bỗng nhiên Kiều Nam Gia cảm thấy Bách Nhiên cũng không ngang ngược, vô lý, hung dữ như trong lời đồn.

Tác giả có lời muốn nói:

Bách Nhiên: Để đưa nước cho tôi cậu cũng tốn khá nhiều công để nghĩ rồi🙂

Kiều Nam Gia: ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận