TÂM TRẠNG TIẾT ĐOAN NGỌ
– – 0 – –
Hôm nay là tiết Đoan Ngọ rồi nè nhưng mà tôi cảm thấy năng lượng của mình bị tụt thê thảm lắm. Này nhé:
Tối qua tôi nằm mơ thấy ác mộng, đáng sợ lắm cơ. Cơn ác mộng này không phải lần đầu tiên gặp, nhưng là lần thứ mấy gặp phải thì tôi không nhớ. Chẳng qua cảm thấy nó rất kinh khủng, tôi chả muốn gặp lại nó nữa đâu.
Thường nói học Phật mà học đúng thì sẽ không gặp ác mộng nữa. Nói vậy tôi học chưa đúng rồi, 5 loại bệnh 1 loại cũng chưa từng trị khỏi.
Hòa thượng Tuyên Hóa nói, người học Phật lòng không sợ hãi. Nhưng ở trong giấc mộng đó quá chân thật, thật đến độ tôi chẳng phân biệt được thật giả, tôi sợ lắm, tôi chưa làm được, chưa y giáo phụng hành được.
Hòa thượng Giác Khang nói, muốn đắc quả phải giữ cho kỹ năm giới. Mà tôi tự kiểm điểm bản thân, phát hiện 1 giới tôi cũng chả giữ trọn.
Hòa thượng Tịnh Không nói, cơ bản của thiện là hiếu thảo, cái này tôi cũng chưa làm được luôn.
Tự dưng cảm thấy mình thất bại quá, tôi lại bại bởi chính tôi của ngày hôm qua. Tôi lại to tiếng khi nổi giận, lại phiền não khi gặp chướng ngại.
Hỷ nộ ái ố, tham sân si mạn nghi, tất cả đều phải buông bỏ.
Cống cao ngã mạn, khinh khi người khác, xa hoa lãng phí, phóng túng vô độ đều là bệnh độc, cũng phải buông bỏ.
Nhẫn nhục, khiêm tốn, tiết kiệm mới là phẩm hạnh chân chính.
Tất cả tôi đều biết, nhưng tôi lại chưa làm được vì tôi chưa hiểu rõ, chưa buông được bản ngã.
Hành trung đạo thật khó, nhưng khó tôi vẫn muốn cố gắng đi cho kỳ được.
Sau đó tỉnh lại thì năng lượng tụt trầm trọng luôn.
Nhưng đó cũng không ảnh hưởng tới vấn đề tôi ăn sáng bằng 2/3 cái bánh bá trạng kiểu Quảng Đông do mấy bà cô gói. Đương nhiên, năm nay dọn nhà rồi nên tôi không có nhắc mấy cô là bánh của tôi chỉ có nếp và đậu, bởi thế nó không có đặc biệt như mọi năm mà giống như mấy cái bánh khác thôi à.
Hôm qua, buổi trưa dượng út lấy mấy cái bánh bá trạng kiểu Phúc Kiến qua cho, tối cậu mợ út qua chơi, cậu mợ vừa về thì cô ba mang bánh qua đưa đó. Nếu không phải họ tới tặng bánh tôi cũng không nhớ ra tiết Đoan Ngọ tới rồi. Hằng năm mấy cô gói bánh đều chuẩn bị từ sớm bởi thế tôi hay dặn trước lắm.
Cũng có thể do hôm qua ngủ trưa nhiều dẫn đến tối ngủ trễ mà sáng nay lại dậy quá sớm, thiếu ngủ nên người cứ lờ đờ.
Ngủ dậy một giấc tôi phát hiện mình lại mơ nữa rồi. Giấc mơ này không tính ác mộng nhưng cũng chả đẹp đẽ gì cho cam. Chẳng qua là năng lượng lên lại một chút xíu xìu xiu, không trầm trọng như ban sáng nữa, nhưng cũng chẳng quá cao.
Rõ ràng thời tiết hôm nay tương đối mát mẻ, vì sao lại thế nhỉ?
Dù sao thì, vẫn chúc mọi người tiết Đoan Ngọ vui vẻ. Hãy cứ là mình, hãy thư giãn tại Bookwaves, chìm đắm trong những bộ truyện khiến các bạn cảm thấy hứng thú, chớ bị tôi ảnh hưởng nha.