Nhật ký dụ vợ

 
Chương 15: Nói chuyện phiếm
 
Edit: Gluhwein
 

Không được làm mình mệt, không được ăn cơm hộp, không được tăng ca, không được uống trà sữa hay cà phê, không được xem máy tính quá lâu, không được mang vật nặng, không được đi giày cao gót, cái này không được cái kia cũng không được… Triệu Triết Vũ liệt kê ra một đống việc bị cấm “Không được”, Lâm Hoàn chỉ có thể gật đầu như bổ củi, ngoan ngoãn đồng ý hết thảy. Thật là thảm, cô không chỉ bị bắt làm “Giao dịch thể xác” một cách đơn giản mà còn phải chấp nhận một danh sách dài các hiệp ước bất bình đẳng.
 
“Nhưng mà em cũng có một yêu cầu!”
 
“Anh còn chưa nói xong. Không được ăn ở nhà ăn vì không đủ dinh dưỡng. Anh sẽ bảo dì làm cơm trưa rồi mang tới đây, em tới văn phòng của anh rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm. Ngoài ra, không được dùng lò vi sóng. Cách xa lò vi sóng trong phòng trà nước ít nhất 5 mét…”
 
“Không được!” Cô che cái miệng đang lải nha lải nhải của anh lại: “Em không thể cùng ăn cơm trưa với anh được.”
 
Triệu Triết Vũ nhíu mày: “Vì sao?”
 
“Em chỉ có một yêu cầu, không được cho người trong công ty anh biết em là… là vợ của anh. Ngoài ra, em không thể nhận quá nhiều đặc quyền.”
 
Anh càng nhíu chặt lông mày hơn. 
 
“Đương nhiên nếu anh muốn đi cửa sau… thật ra có thể giải thích một chút. Nhưng nếu những người làm việc chung với em biết thân phận của em thì chẳng phải là sẽ rất xấu hổ hay sao…” Lâm Hoàn dựa vào ngực anh mà vẽ vòng tròn.

 

Anh cười khẽ: “Vậy chỉ có thể xem bản lĩnh của bà Triệu rồi.”
 
“Mọi người chú ý một chút. Đây là Lâm Hoàn, thực tập sinh mới tới bộ phận của chúng ta. Về sau, ờm… làm chân chạy việc cho mọi người. Cô ấy là người học việc chỗ mọi người, học tập học tập.”
 
“Chào mọi người, em là Lâm Hoàn. Hi vọng sau này được mọi người giúp đỡ nhiều hơn, có chuyện gì thì cũng đều có thể giao cho em đi làm!”
 
Trong lòng Trưởng phòng rối rắm, bà cô à, sếp lớn đã đặc biệt ra lệnh là không được làm cô mệt, đây không phải là muốn làm hỏng cái cần câu cơm của tôi sao?
 
Ở đại học Lâm Hoàn học chuyên ngành quảng cáo nên Triệu Triết Vũ đưa cô tới phòng kế hoạch làm trợ lý, cô chỉ cần in tài liệu, viết biên bản cuộc họp, làm mấy việc linh tinh nhàn nhã. Kết quả, một thực tập sinh danh không chính ngôn không thuận như vậy nhanh chóng bị đồng nghiệp trong bộ phận coi thường, nhưng Lâm Hoàn là ai ——
 
Cô nhanh chóng được mọi người yêu quý nhờ kể lại mấy chuyện phiếm về sếp lớn Triệu hồi còn học cao trung trong thời gian nghỉ ngơi trà nước.
 
“Thật không? Tổng giám đốc Triệu thực sự trốn học đi quán net á?”
 
“Thật! Chị biết anh ấy trốn đi như thế nào không, anh ấy úp ngược cái thùng rác to tướng rồi leo lên trên, dùng nó để trèo tường đi ra khỏi trường học!”
 
“Ha ha ha ha ha ha không phải chứ??”
 
Mọi người đều chỉ nghĩ cô là kẻ tép riu dựa vào quan hệ với ông chủ để vào đây làm việc lấy ít kinh nghiệm, không có tài cán gì, trưởng phòng cũng chỉ bảo cô làm việc vặt linh tinh, tính tình cô lại hiền hoà, không có tính uy hiếp với mọi người, vì vậy dần dần trở nên thân thiện với cô.
 
Thật ra ở công ty cũng coi như vui vẻ, cô chưa bao giờ là người có thể an tâm ở nhà làm phu nhân nhà giàu, mọi thứ mới mẻ ở nơi làm việc đều khiến cô hưng phấn, cho dù chỉ có thể ở bên cạnh biết thêm một vài điều cũng được. Nếu không kể tới việc mỗi buổi trưa đều phải lén lút đi tới văn phòng của sếp lớn và khi tan tầm vội vã chui vào trong xe của sếp trong lo lắng đề phòng.
 
“Tiểu Hoàn, tại sao từ trước đều nay đều không nhìn thấy em vào buổi trưa thế?”

 
Cuối cùng có một ngày Trần Lãng ngồi bên cạnh sinh ra nghi hoặc.
 
“A… Nhà em rất gần công ty, buổi trưa em… đều về nhà.”
 
“Nhà gần rất sướng nha. Aiii, thật ra thức ăn của nhà ăn trong công ty cũng khá ngon, thỉnh thoảng em cũng có thể tới thử một chút, còn có thể cùng mọi người nâng cao tình cảm. Nếu không, chẳng phải là lãng phí xuất ăn trong thẻ cơm của em sao?”
 
Lâm Hoàn mở to hai mắt: “Còn có phụ phí ăn uống trong thẻ cơm ạ?”
 
“Đúng rồi! Em không biết à? Khi em vào làm việc mà không ai nói cho em biết hả?”
 
Ơ, tên quỷ keo kiệt Triệu Triết Vũ này, còn không thèm phát một cái thẻ cơm cho cô, nhân tiện còn cắt xén luôn cả phụ phí ăn uống của cô, đây là muốn hoàn toàn chặt đứt con đường đi ăn ở nhà ăn của cô sao?
 
Lâm Hoàn đành phải gãi gãi đầu: “Hôm nay em không mang thẻ cơm.”
 
“Không sao, anh quẹt thẻ giúp em. Phụ phí ăn uống của công ty khá tốt, đủ để mời em.”
 
Đúng lúc cô đang rất tò mò về nhà ăn trong công ty, cô muốn nhìn xem Triệu tư bản có bóc lột ngược đãi công nhân hay không… Vì thế buổi trưa cô đi theo đồng nghiệp trong bộ phận.
 
Nhà ăn không lớn nhưng được trang trí gọn gàng, giá cả thì vô cùng ưu đãi so với cơm hộp. Lâm Hoàn gọi ba món ăn một món canh mất 13 nhân dân tệ, mùi vị không tồi, cảm giác ăn ngon hơn nhà ăn trong trường đại học của cô.
 

Lâm Hoàn đang nhai một cách thích thú thì đồng nghiệp phía đối diện nói một câu khiến cô suýt chút nữa bị nghẹn: “Mấy người nghe tin gì chưa, tổng giám đốc Triệu kết hôn rồi đấy.”
 
“Tôi biết! Ảnh bìa trên dòng thời gian của tổng giám đốc Triệu là hai chiếc nhẫn! Hôm đó tôi vô tình nhìn thấy, trời ạ, đúng là ăn phải một miệng cẩu lương…”
 
Lâm Hoàn nghẹn một miếng khoai tây trong cổ họng. Triệu Triết Vũ để ảnh bìa là ảnh nhẫn cưới của hai người bọn họ á? Sao cô lại không phát hiện ra nhỉ…
 
“Hình như tổng giám đốc Triệu mới hai sáu, hai bảy tuổi đúng không? Trời đất, tôi vẫn còn độc thân đây.”
 
Chậc chậc, người ta tuổi còn trẻ đã thành công gây dựng sự nghiệp, tương lai đầy hứa hẹn, hiện tại tình yêu cũng được mùa… “Này, Tiểu Hoàn, hình như vợ của cậu ấy là bạn học hồi cao trung hả? Em có quen không?”
 
“Hả?” Lâm Hoàn đang nhìn trang cá nhân của Triệu Triết Vũ thì ngẩng đầu lên khỏi màn hình di động: “Ừ, hình như là thế? Là học cùng cao trung…”
 
Thật là, lại còn là ảnh hai người bọn họ tay nắm tay, trên ngón áp út là hai chiếc nhẫn một đen một trắng. Anh chụp khi nào nhỉ? Cô không nhớ nổi, cũng không ngờ Triệu Triết Vũ sẽ làm chuyện lén lút khoe ân ái này nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào lạ thường.
 
Người bên cạnh chọc chọc cánh tay cô: “Này, em có ảnh chụp không? Quả là thần bí nha, một tháng trước tổng giám đốc Triệu không đi làm, có phải là đi hưởng tuần trăng mật với vợ không vậy?”
 
“Ơ, em, em cũng không rõ nữa…..Bọn họ không làm hôn lễ, em cũng chưa thấy qua…”
 
“Hả, tổng giám đốc Triệu kết hôn mà không làm hôn lễ à? Việc này kỳ lạ quá nhỉ?” 
 
“Đúng vậy, chẳng lẽ là kết hôn kiểu đi du lịch* à?”
 
*kết hôn kiểu đi du lịch: là một cách cưới phổ biến của nhiều cặp đôi khi kết hợp việc kết hôn và đi du lịch.
 
Lâm Hoàn vừa cắn đũa vừa nhỏ giọng nói thầm một câu: “Nói không chừng chưa kết hôn nhưng đã có thai rồi.”
 

Mọi người trên bàn lập tức bùng nổ: “Đúng đúng!” 
 
“Có khả năng lắm! Hơn một tháng, nói không chừng là cùng đi dưỡng thai đấy…”
 
“Chẹp, tổng giám đốc Triệu vẫn là tuổi trẻ…”
 
Lâm Hoàn đỡ trán, vì sao cô có thể ung dung nói chuyện phiếm về mình như người không liên quan nhỉ?
 
“Khụ!”
 
Đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, mấy người trên bàn giật nảy mình, giương mắt nhìn lên mới phát hiện là vai chính trong câu chuyện phiếm, sếp lớn Triệu, vẻ mặt âm u đứng cách đó không xa…
 
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó vội vàng cúi đầu ăn cơm.
 
“Lâm Hoàn, cô đến văn phòng của tôi.”
 
Xong rồi, bị sếp lớn điểm danh. Lâm Hoàn nhắm mắt, mất hết hy vọng mà ngoan ngoãn buông bát đũa xuống rồi đi theo, trước khi đi còn nhận được vô số ánh mắt thương hại “Chúc may mắn” của mọi người.
 
( * Khi Lâm Hoàn đi làm ở công ty sẽ có một sự cố nhỏ trở thành cầu nối đâm thủng nội tâm mâu thuẫn của hai người.
 
(* Chương sau sẽ là một chương ngoại truyện nhân dịp Tết Âm Lịch, chúc mọi người Tết Âm Lịch vui vẻ, năm mới vui vẻ thuận lợi! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤
 
Nội dung trong ngoại truyện là chuyện ngọt ngào hàng ngày khi hai người ăn tết, nếu mọi người muốn đọc hoặc là muốn ném một ít điểm thưởng để cổ vũ thì có thể mua nó, nó không ảnh hưởng tới cốt truyện đâu nha.)
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận