Nhật ký dụ vợ

 
 Chương 16: Trong văn phòng (H)
 
Trong văn phòng.
 

Lâm Hoàn giống như một học sinh tiểu học bị giáo viên trừng phạt nắm tay đứng ở trước bàn làm việc.
 
Bên cạnh máy tính, hai phần bữa trưa dì giúp việc mang đến cho cô, một trong số đó đã  nguội.
 
"Em đã hứa với anh những gì?"
 
"Vâng, ăn trưa cùng nhau... Xin lỗi, em chưa bao giờ đến nhà ăn, em thực sự muốn trải nghiệm nó..."
 
Lâm Hoàn lén nhìn anh, mặt anh lạnh như băng không nhìn cô.
 
Sự im lặng khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, lặng lẽ bước về phía trước, "... Anh có giận không?"
 
Triệu Triết Vũ nhìn vào đôi mắt cụp xuống rũ mi của cô, tức giận đột nhiên biến mất. Thực tế, anh không biết mình đang giận cái gì, giận cô không đi ăn cũng mình? Anh không phải không cho cô ăn, chỉ lo là không đủ dinh dưỡng. Hơn nữa, cô hoàn toàn quên anh, và cô thậm chí không gọi anh.
 
"Này, em luôn biến mất vào buổi trưa. Các đồng nghiệp sẽ thấy lạ... Hôm nay là Trần Lãng hỏi, và mời em đi, bọn em đi cùng nhau."

 
Lông mày anh nhăn lại, "Trần Lãng?"
 
"Ah, đồng nghiệp ngồi bên cạnh."

 
"Đàn ông?"
 
"... Ahh... ừ." Lâm Hoàn nhún đầu, anh sẽ không ghen chứ? "Em không quen anh ta! Thật đấy! Chỉ vì anh ta ngồi cạnh em..."
 
Triệu Triết Vũ thở dài, trong lòng thêm một tầng cáu kỉnh.
 
 "Em còn thảnh thơi vậy, em có biết mình là nhân vật chính của là tin đồn không?"
 
Anh nhìn xuống tay cô, ngón đeo nhẫn trống rỗng. Cô không đeo nhẫn khi đi làm, anh biết điều đó.
 
Có thể anh thực sự tức giận do cô không thèm quan tâm, như người ngoài. Anh có thể lý giải cô tập trung làm việc để vơi bớt buồn chán, cũng hiểu được cô không muốn bị đồng nghiệp biết được thân phận của mình.,
 
 Có lẽ diễn xuất của cô ấy thực sự tốt, tốt đến mức anh cũng phải tin. Không ai sẽ liên tưởng cô ấy là "Bà Triệu". Cô diễn vai “Không phải bà Triệu” còn đạt hơn vai “Bà Triệu”.
 
Chỉ là…
 
Làm anh hoảng hốt
 
    Lâm Hoàn chỉ đơn giản chạy đến bên cạnh anh và nắm tay áo anh: "Em xin lỗi... Em đã sai trong việc tin đồn của ông chủ công ty... Sau đó, họ hỏi, em không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói mơ hồ..."
 
“Thế này đi! Khi em đi ra ngoài, em giả vờ bị la mắng. Như vậy họ biết rằng anh ghét nhân viên nói về anh, ngay cả bạn học cấp ba của anh cũng sẽ bị giáo huấn, để mọi người sẽ không bao giờ đồn đãi về anh nữa! "
 
“Em làm anh xem thử nào.”
 
Lâm Hoàn phải nhanh chóng bước vào vở kịch, nhíu mi xụ miệng. Giống như một cái bánh bao nhỏ nhàu nát.
 
Triệu Triết Vũ gần như bật cười. Cô luôn có những ý tưởng kỳ lạ, ai bảo anh yêu  người vô tâm vô phế.
 
“Em vậy là bộ dạng bị ông chủ giáo huấn à?”
 
“Chứ không thì thế nào?”
 
 "Thế nào thì em phải có một vài giọt nước mắt."
 
Lâm Hoàn chớp mắt một lúc lâu và không nhỏ ra được nước mắt.
 
 Anh ấy đột nhiên nói: "Anh sẽ giúp em."
 
 Lâm Hoàn sững sờ, "Sao?"
 
 "Triệu tổng, ông chủ Triệu tổng, tôi sai... Này... Không, tổng giám đốc, tổng giám đốc không ổn..."
 
 Lâm Hoàn bị cố định trên chiếc ghế da, sợ hãi bởi những nụ hôn dữ dội và đôi mắt như săn lùng của anh. Trong nháy mắt cô biết anh muốn làm gì, cánh cửa không khóa và cửa sổ sát đất khiến cô phải sợ hãi cầu xin sự thương xót. Tuy nhiên, anh đưa tay để kéo cà vạt xuống, những cảm xúc và ham muốn làm trái tim cô sợ hãi, nhưng những phần riêng tư không thể kiểm soát được.
 
    Có lẽ đàn ông sẽ có tiềm tàng ý tưởng chơi trong văn phòng? Nhưng có lẽ đối với anh, mọi thứ của Lâm Hoàn đều là mơ mộng của anh. Không phải anh chưa từng thấy mỹ nữ đi tất đen mang giày cao gót,  nhưng  Lâm Hoàn hiện giờ mặc áo cao cổ có viền len lại khiến anh nổi máu.

 
    Anh cúi xuống hôn cô, giữ hai tay trên tay vịn của chiếc ghế da và không để cô chạy. Anh chàng nhỏ bé đã được dạy để bị phá vỡ bởi anh ta. Sau một vài lần, anh ta vô thức mở rộng lưỡi của mình để phục vụ cho sự trêu chọc và rên rỉ.
 
    Lâm Hoàn thấy rằng mình thực sự thay đổi, cô ôm lấy cổ anh và làm sâu thêm nụ hôn. Môi trường trong văn phòng khiến cô ngại ngùng, cô rất phấn khích đến nỗi cô phải khép chân lại sợ anh thấy cô phấn khích.
 
Anh đưa ngón tay trực tiếp vào chiếc quần nhỏ của cô và rút ra thứ chất lỏng trơn tuột.
 
    "Nó ướt sũng... cởi nó ra nhé?"
 
    Lâm Hoàn chưa bao giờ thấy một Triệu Triết Vũ như vậy. Mặc dù anh luôn che giấu bản tính của mình trên giường bằng sự ôn nhu, nhưng bây giờ, một người đàn ông lớn lên đẹp trai lại phiền toái, đứng ở bàn làm việc trong bộ quần áo chỉnh tề, nhưng giọng nói trầm thấp của anh rất lôi cuốn, lời nói, làm cho toàn thân cô mềm mại.
 
  "Cánh cửa... cánh cửa chưa khóa..."
 
    Triệu Triết Vũ cúi đầu nói vào tai của cô, "Đợi anh nhé."
 
    Anh đi đến cửa dứt khoát đóng lại và khoá trái. Anh đóng một nút trên tường, và rèm từ từ buông xuống để chặn lại ánh sáng bên ngoài. Trong thực tế, bức tường là phản chiếu và bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Mở ra càng kích thích hơn.. Nhưng anh đã cứng đến phát đau, anh không dám làm cho mình quá phấn khích, sợ rằng anh có thể làm tổn thương em bé nếu anh không thể kiểm soát được.
 
    Lâm Hoàn quan sát khi anh chầm chậm bước đến chỗ cô trong ánh sáng tối, trong khi anh đang đi, anh cởi nút áo lộ ra một đường cơ bắp rắn chắc bên trong. Từ cổ họng, đến cơ bụng mờ nhạt, đến...
 
    Đói.
 
    Lâm Hoàn nuốt nước bọt và đột nhiên cảm thấy đói.
 
    Cô muốn ăn người đàn ông này.
 
 Trong phòng tăm tối, ánh sáng len lỏi từ cửa chớp.
 
    Quần áo của cô nằm rải rác khắp sàn nhà, cô được bế lên ngồi trên đùi anh, mặ  tay anh vân vê ngực sữa của cô. Cô mo2 hồ sờ tóc anh, phía dưới cô đã ướt.
 
   Anh cảm thấy cặp mông nhỏ trên cơ thể mình vặn vẹo, quần anh ướt đẫm một mảnh nhỏ, anh lẩm bẩm: "Không thể đợi được?"
 
    Lâm Hoàn đáng thương bĩu môi nhìn anh, đôi tay nhỏ lung tung tháo thắt lưng anh.

 
Anh cười,"Em tự mình đến."
 
 Cởi bỏ trói buộc, kéo dây kéo xuống, để lộ một mảnh phình to dữ dội bên trong. Cô đỏ mặt và không dám đi thêm nữa, lại nhìn anh lần nữa.
 
 "A Triết..."
 
 Anh chịu đựng khó chịu và vẫn muốn dụ dỗ cô chủ động, "Em muốn gì? Hãy tự mình đến."
 
 Lâm Hoàn giận dữ trừng anh, kéo lớp vải mỏng ra. 
 
Dục vọng đỏ bừng nhảy ra, nảy lên. Thấy mặt cô đỏ ửng như một trái đào chín.
 
Làm anh muốn cắn lên quả mật đào ấy một cái.
 
 Triệu Triết Vũ vuốt ve bụng hơi lồi của cô và kìm nén hơi thở, "Con… có ngoan không? Em có bị nó nháo không?"
 
Cô lắc đầu và không thể chờ đợi để chủ động hôn anh. 
 
Ngọn lửa của cơ thể anh bùng lên, anh ôm chầm lấy cô và tiến vào.
 
 "Ah!" Cả hai người họ hét lên cùng một lúc.
 
Thịt mềm bên trong ướt và nóng, anh bị siết chặt. Anh không thể chịu đựng được, ôm lấy eo cô và đỉnh lên.
     
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận