Điều gì mang mình tới cho Stefan. Khi thức dậy sáng nay, mình đã nghĩ một cách hoang mang, “Mình sẽ làm gì đây nếu như mọi thứ đều không có thật? Như chưa từng xảy ra hoặc nếu anh ấy đã đổi ý?” Và dì Judith rất lo lắng khi vào bữa sáng mình không chịu ăn gì cả. Nhưng sau đó khi đến trường mình đã gặp anh ở hành lang gần văn phòng, và bọn mình chỉ đứng nhìn nhau. Và mình biết, ngay trước khi quay đi, anh đã cười và hơi nhăn mặt. Mình cũng hiểu anh ấy làm thế là đúng, tốt hơn là không dính lấy nhau ở một hành lang công cộng, trừ phi là bọn mình muốn cho các cô thư kí một câu chuyện li kì.
Bọn mình nhất định sẽ ở bên nhau. Bây giờ mình phải tìm cách để giải thích tất cả chuyện này với Jean – Claude. Ha ha.
Điều mình không hiểu là tại sao Stefan không có vẻ hạnh phúc như mình. Khi bọn mình ở bên nhau mình có thể nhận thấy những gì anh ấy đang cảm nhận, và mình biết anh ấy muốn mình, quan tâm mình đến mức nào. Gần như có một sự khao khát mãnh liệt bên trong anh khi anh ấy hôn mình, như thể anh ấy muốn hút toàn bộ linh hồn ra khỏi cơ thể mình. Như một cái hố đen vậy.
Vẫn ngày 7 tháng 10, khoảng 2h chiều
Gián đoạn một chút bởi vì cô Halpern đã tóm được mình. Cô thậm chí bắt đầu định đọc to lên những gì mình đã viết, nhưng sau đó mình nghĩ những chuyện đó đã làm mờ cả kính của cô và cô dừng lại. Cô ấy không hài lòng. Mình quá hạnh phúc để quan tâm đến những điều thứ yếu như là bị rớt môn lượng giác.
Stefan và mình đã ăn trưa cùng nhau, hoặc ít nhất là bọn mình đã trốn ra một góc sân bóng và ngồi xuống với bữa trưa của mình. Anh ấy không thèm mang theo gì cả và thành ra dĩ nhiên là mình cũng không thể ăn gì nữa. Bọn mình không chạm vào nhau nhiều, bọn mình không, nhưng bọn mình đã nói chuyện và nhìn nhau rất nhiều. Mình muốn chạm vào anh. Nhiều hơn tất cả những anh chàng mình đã từng cặp. Và mình biết anh cũng muốn thế, nhưng anh đã kiềm chế lại. Đó chính là điều mình không thể hiểu được, tại sao anh ấy lại đấu tranh với nó, tại sao anh ấy lại kiềm chế. Hôm qua trong phòng anh mình đã tìm thấy bằng chứng lạc quan rằng anh đã quan sát mình ngay từ đầu. Mình nhớ đã kể cho bạn ngày thứ hai ở trường như thế nào và mình cùng Bonnie và Meredith đã ra nghĩa địa phải không? Đúng đấy, hôm qua trong phòng Stefan mình đã tìm thấy sợi ruy băng màu vàng mơ mà mình đeo ngày hôm đó. Mình nhớ nó đã tuột khỏi tay khi mình bỏ chạy, và anh ấy hẳn đã nhặt nó lên và cất giữ nó. Mình chưa nói với anh là mình đã biết rồi, bởi vì anh nhất định là muốn giữ nó như một bí mật, nhưng điều đó chẳng phải đã cho thấy là anh thích mình sao?
Mình sẽ nói cho bạn một vài người không thấy hài lòng nữa. Caroline. Rõ ràng là mỗi ngày cô ta đều kéo anh vào phòng chụp ảnh vào bữa trưa, và khi anh không xuất hiện hôm nay, cô ta đã đi lùng khắp nơi cho đến khi cô ta tìm thấy bọn mình. Tội nghiệp Stefan, anh đã hoàn toàn quên mất cô ta, và anh ngạc nhiên khi cô ta bỏ đi - một cách khó chịu tối xầm trong đôi mắt xanh, mình thêm vào – anh kể ình cái cách cô ta bám dính lấy anh trong tuần học đầu tiên. Cô ta nói cô ta để ý thấy anh không thực sự ăn gì vào bữa trưa và cô ta cũng không vì đang trong đợt ăn kiêng, và tại sao họ không đi đến một nơi nào khác yên tĩnh và thư giãn? Anh không nói xấu cô ta (mình nghĩ là do ý kiến của anh về đạo đức, một quý ông thì không làm thế), và anh nói chẳng có gì xảy ra giữa họ cả. Và với Caroline, mình nghĩ bị bỏ quên còn tồi tệ hơn là anh ném đá vào cô ta.