Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

Mình phân vân tại sao Stefan không ăn trưa. Nó lạ lùng với một cầu thủ bóng đá.
Uh-oh. Thầy Tanner vừa đi ngang qua và mình vội đè mấy tờ ghi chép lên quyển nhật kí kịp lúc. Bonnie đang cười khúc khích đằng sau quyển sách lịch sử của cô ấy, mình có thể thấy vai cô rung lên. Và Stefan, ngồi phía trước mình, trông như thể anh sắp bật khỏi ghế ngồi bất kì phút nào. Matt trao ình cái nhìn kiểu “cậu mất trí rồi” và Caroline thì gườm gườm. mình thì đang ra vẻ rất, rất ngây thơ, tay viết trong khi mắt dán chặt vào thầy Tanner phía trước. Vậy nên nếu mấy dòng này có hơi lộn xộn, và nghiêng ngả, bạn sẽ hiểu tại sao.
Tháng rồi, mình không còn là chính mình nữa. Mình không thể nghĩ được rõ ràng hay tập trung vào bất cứ thứ gì trừ Stefan. Có rất nhiều việc mình chưa hoàn thành khiến mình phát sợ. Mình phải phụ trách phần trang trí cho Ngôi nhà Ma và chưa chuẩn bị được gì cả. bây giờ mình chỉ còn chính xác ba tuần rưỡi nữa để tổ chức xong nó – và mình thì chỉ muốn ở bên Stefan.
Mình có thể xin rút khỏi Ban tổ chức. Nhưng như thế sẽ dồn hết lên Bonnie và Meredith. Và mình còn nhớ những gì Matt đã nói khi mình yêu cầu anh ấy rủ Stefan tới buổi dạ hội: “Em muốn mọi người và mọi thứ phải xoay quanh Elena Gilbert.”

Điều đó không đúng. Hay ít nhất nếu là như thế trong quá khứ, thì mình sẽ không để nó như thế nữa. Mình muốn – ờ, thế này nghe cực kì ngôc nghếch, nhưng mình muốn mình sáng giá trước Stefan. Mình biết anh sẽ không để các anh chàng khác trong đội chịu phiền phức chỉ để thoả mãn bản thân. Mình muốn anh tự hào về mình.
Mình muốn anh yêu mình nhiều như mình yêu anh.
“Nhanh lên!” Bonnie gọi từ cửa phòng thể dục. Bên cạnh cô là người bảo vệ của trường, ông Shelby, đang đứng chờ.
Elena liếc nhìn lần cuối những thân hình phía xa trên sân bóng rồi miễn cưỡng băng qua mặt đường tới chỗ Bonnie.

“Mình chỉ muốn nói cho Stefan biết nơi mình sẽ đi,” cô nói. Sau một tuần ở bên Stefan, cô vẫn cảm thấy một sự hồi hộp hào hứng khi chỉ mới gọi tên anh. Mỗi tối trong tuần, anh đều ghé qua nhà cô, xuất hiện trước cửa khi gần đến lúc hoàng hôn, tay đút trong túi áo, mặc chiếc áo khoác với cổ áo dựng lên. Họ thường đi dạo lúc chạng vạng, hay ngồi trên hiên, nói chuyện. Mặc dù chả có gì đặc biệt để nói đến nhưng Elena biết đó là cách Stefan đảm bảo họ không ở riêng một mình với nhau. Từ sau đêm dạ hội, anh luôn đảm bảo về việc đó.
Bảo vệ thanh danh cho cô, Elena nghĩ một cách thất vọng, và với một sự đau nhói, bởi vì cô biết trong trái tim cô có thứ còn quan trọng hơn thế rất nhiều.
“Anh ấy có thể sống sót mà không có cậu một tối,” Bonnie nói một cách tàn nhẫn. “Nếu cậu đến nói chuyện với anh ta cậu sẽ không bao giờ dứt ra được nữa, mình còn phải về nhà cho đúng giờ ăn tối.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận