“Chào bác Shelby,” Elena nói với người bảo vệ, vẫn đang đứng chờ kiên nhẫn. Cô ngạc nhiên khi ông nhắm một mắt lại trong một cái nháy mắt nghiêm nghị với cô. “Meredith đâu?” Cô thêm vào.
“Ở đây,” một giọng nói vang lên từ sau lưng cô, và Meredith xuất hiện với một hộp bìa cứng chứa đầy tài liệu và các mẩu giấy ghi chú trên tay. “Mình vừa đi lấy mấy thứ này từ ngăn tủ của cậu.”
“Các cháu đã có mặt đủ rồi chứ?”, ông Shelby nói. “Được rồi, giờ các cháu phải đóng và khoá chặt cửa lại, rõ không? Như thế thì mới không có ai vào được.”
Bonnie vượt lên trước, gần như đã vào trong.
“Bác có chắc không có ai ở trong này từ trước chứ ạ?” Cô nói một cách đề phòng.
Elena đẩy vào vai cô. “Nhanh lên,” cô bắt chước điệu bộ không vui. “Mình muốn về nhà đúng giờ ăn tối.”
“Không có ai ở trong đó đâu,” Ông Shelby nói, miệng giật giật dưới hàng ria. “Nhưng các cháu cứ kêu lên nếu cần bất cứ cái gì. Ta sẽ ở quanh đây thôi.”
Cánh cửa đóng lại đằng sau họ với một âm thanh kì cục.
“Làm việc thôi,” Meredith nói cam chịu và đặt cái hộp xuống sàn.
Elena gật đầu, nhìn lên xuống căn phòng lớn trống trải. Mọi năm Hội học sinh tổ chức Nhà Ma như một hình thức tăng quỹ. Elena đã ở trong ban trang trí từ hai năm trước, cùng với Bonnie và Meredith, nhưng nó khác khi trở thành chủ tịch. Cô phải có những quyết định mà sẽ ảnh hưởng tới mọi người, và cô thậm chí còn không thể dựa theo những gì đã làm trong những năm trước.
Ngôi Nhà Ma thường được tổ chức trong một nhà kho chứa gỗ, nhưng với sự bất ổn đang tăng lên trong thị trấn nên mọi người quyết định là nhà thể chất sẽ an toàn hơn. Với Elena, thế nghĩa là phải nghĩ lại toàn bộ bố cục trang trí bên trong, và còn chưa đầy ba tuần lễ nữa là đến Halloween.
“Nó phải trông thật đáng sợ,” Meredith nói một cách lặng lẽ. Và có vài sự lo âu khi phải ở trong một căn phòng lớn đóng kín, Elena nghĩ. Cô thấy mình tự động giảm âm lượng xuống.
“Hãy đo kích cỡ của nó trước,” cô nói. Họ di chuyển xuống cuối phòng, những bước chân vang lên một cách giả tạo.
“Được rồi,” Elena nói khi họ làm xong. “Quay trở lại với công việc thôi.” Cô cố rũ bỏ những lo lắng, tự nói với mình rằng thật ngớ ngẩn khi thấy không thoải mái trong phòng thể dục, với Bonnie và Meredith bên cạnh cô và toàn bộ đội bóng đang luyện tập cách đây khoảng 200 thước.
Ba người ngồi trên khán đài với bút và sổ ghi chép trên tay. Elena và Meredith nghiên cứu những phác thảo của các năm trước trong khi Bonnie ngồi cắn bút và nhìn quanh một cách đầy suy tư.
“Này, đây là phòng thể dục,” Meredith nói, phác thảo nhanh trên cuốn sổ của cô. “Và đây là nơi mọi người sẽ phải đi vào. Bây giờ chúng ta có thể có thi hài đầy máu ở phía cuối... mà tiện thể, ai sẽ đóng vai Thi hài đầy máu năm nay?”