“Huấn luyện viên Lyman, mình nghĩ thế. Thầy ấy đã làm rất tốt năm trước, và thầy còn giúp giữ đội bóng đúng trật tự.” Elena chỉ vào bản phác thảo. “Được, chúng ta sẽ ngăn nó ra và làm một Phòng tra tấn kiểu thời Trung Cổ. Họ sẽ đi thẳng qua đó và vào tới Phòng của những thây ma sống...”
“Mình nghĩ là nên có cả các tu sĩ nữa,” Bonnie nói xen vào.
“Có gì cơ?” Elena hỏi, và sau đó, khi Bonnie bắt đầu gào lên “Các–tu–sĩ,” cô phẩy tay. “Được, được rồi, mình nhớ rồi. Nhưng tại sao?”
“Bởi vì họ là những người sáng tạo nên lễ Halloween. Thực đấy. Nó bắt đầu như là một trong các ngày lễ của họ, khi họ đốt những đống lửa và đặt những củ cải khắc hình những khuôn mặt để xua đuổi các linh hồn tà ác. Họ tin rằng rằng trong ngày đó, biên giới giữa sự sống và cái chết trở nên mỏng manh nhất. Và họ còn rất đáng sợ nữa Elena ạ. Họ hiến tế những người sống. Chúng mình có thể hiến tế Huấn luyện viên Lyman.”
“Thật ra, đó không phải là một ý kiến tồi đâu,” Meredith nói. “Thi hài Sống có thể trở thành vật hiến tế. Các cậu nghĩ xem, trên bệ thờ bằng đá, với một con dao và một bể máu xung quanh. Và sau đó khi các cậu đến gần, ông ấy đột nhiên bật dậy.”
“Và khiến chúng ta đứng tim,” Elena nói, nhưng cô phải công nhận nó là một ý tưởng thú vị, nhất định là sẽ rất dễ sợ. Nó khiến cô thấy hơi bệnh khi chỉ mới nghĩ về nó. Rất nhiều máu... nhưng nó thực ra chỉ là si rô Karo thôi.
Các cô khác cũng trở nên im lặng. Từ phía phòng thay đồ của con trai bên cạnh, họ có thể nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng các tủ đồ sập mạnh, và trên hết là những tiếng hò hét không rõ ràng.
“Buổi luyện tập đã kết thúc rồi,” Bonnie thì thầm. “Hẳn ngoài kia phải tối lắm rồi.”
“Phải, và các người hùng của chúng ta đang tắm rửa,” Meredith nói, nhướng một bên lông mày với Elena. “Muốn nhìn trộm không?”
“Uớc gì mình có thể,” Elena nói, nửa đùa nửa thật. Trong một lúc, một cách mơ hồ, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Trong một thoáng, cô đã ước mình có thể trông thấy Stefan, có thể ở bên anh.
“Các cậu có nghe đuợc tin gì về Vickie Bennett không?” đột nhiên cô hỏi.
“À,” Bonnie nói sau một lúc, “mình đã nghe nói bố mẹ cô ấy đang đưa cô ấy đến gặp một bác sĩ tâm lý.”
“Một bác sĩ tâm thần ư? Tại sao?”
“À thì... mình đoán họ nghĩ những điều cô ấy nói là ảo giác hay gì đó. Và mình cũng nghe nói là những cơn ác mộng của cô ấy khá là tệ.”
“Ôi,” Elena thốt lên. Âm thanh từ phòng thay đồ nam đang nhạt dần, và họ nghe thấy tiếng cửa ngoài đóng sập lại. Những ảo giác, cô nghĩ, những ảo giác và những cơn ác mộng. Vì vài lí do, cô đột nhiên nhớ tới cái đêm trong nghĩa trang, cái đêm khi Bonnie đã nhắc họ bỏ chạy khỏi thứ gì đó mà không ai nhìn thấy được.