Elena nhìn Bonnie và Meredith. "Mình không biết nữa", cô ấy lên tiếng. "Nhưng coi nào, cậu cũng đâu có thật sự tin....."
Bonnie kéo cô ấy lên với lòng tự trọng bị xỉ nhục."Cậu gọi mẹ mình là nguời nói dối hả? Ồ, thôi nào, Elena, đâu có mất gì khi thử nó đâu. Tại sao không chứ?"
"Mình phải làm gì đây?" Elena hồ nghi. Cô ấy thấy giống như một mưu đồ kỳ lạ, nhưng ngay lúc này thì hoảng sợ hơn.
"Nó đơn giản thôi. Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ trước khi tiến hành vào nữa đêm....”
Năm phút trước nửa đêm, Elena đúng trong phòng ăn của nhà McCulloughs, và cảm thấy mình ngu xuẩn hơn bất cứ thứ gì khác. Ở sân sau, cô có thể nghe thấy con chó Yangtze đang sửa điên cuồng, nhưng bên trong thì lại không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng tích tắc chậm chậm của đồng hồ cũ kỹ. Theo lời hướng dẫn của Bonnie, cô đặt lên cái bàn bằng gỗ cây óc chó màu đen lớn một cái đĩa, một cái ly, và một bộ đồ ăn làm bằng bạc, không nói một lời nào. Sau đó cô thắp sáng một cây nến trên giá đựng nến đặt ở giữa bàn và bố trí ình một cái ghế phía sau để ngồi.
Theo Bonnie thì, vào giữa đêm nay cô phải đẩy cái ghế lui lại và mời người chồng tương lai của cô ngồi vào đó. Khi đó ngọn nến sẽ bị thổi tắt và cô ấy sẽ nhìn thấy hình dáng một bóng ma trên ghế.
Trước đó, cô có một chút bực bội về điều này, cô không chắc là muốn thấy bất cứ hình dáng ma quỷ nào, ngay khi đó là người chồng tương lai của mình. Nhưng bây giờ nhưng điều đó dường như ngốc nghếch và chẳng làm hại ai. Khi đồng hồ bắt đầu đổ chuông, cô ngồi thẳng dậy và cầm chặt phía sau cái ghế. Bonnie nói là cô không được đi đâu cho đến khi nghi thức xong.
Ồ, thật là ngu ngốc. Có lẽ cô đã không nói những lời đó.... Nhưng sau khi đồng hồ bắt đầu rung chuông , cô nghe chính mình đang nói.
"Vào đi", cô nói một cách lúng túng căn phòng rỗng, kéo cái ghế ra. "Mời vào, mời vào…"
Ngọn nến bị tắt.
Elena nhìn chằm chằm vào khoảng tối. Cô cảm thấy gió, một cơn gió mạnh, thổi tắt ngọn nến. Nó đến từ những cánh cửa kiểu Pháp phía sau cô, và cô quay lại thật nhanh, một tay vẫn đặt trên ghế. Cô thề là những cánh cửa ấy đã đóng rồi mà.
Có cái gì đó di chuyển trong bóng tối.
Sự sợ hãi như xuyên qua Elena, vượt qua sự hiểu biết của cô và bất cứ trò chơi nào. Ôi Chúa ơi, Cô ấy đã làm gì vậy, cô ấy đã mang đến bản thân cái gì vậy? Trái tim cô đã có giao ước và cô cảm thấy mình đang bị lao xuống, không báo trước, vào trong cơn ác mộng kinh khủng nhất của mình. Nó không chỉ tối mà còn hoàn toàn yên lặng, không nghe gì, không thấy gì, và cô ấy đang rơi…
"Cho phép tôi", một giọng nói cất lên, và một ngọn lửa sáng thổi phù phù trong bóng tối.
Trong một lát ghê sợ, kinh khủng, cô nghĩ đó là Tyler , nhớ về cái bật lửa của hắn ta trong nhà thờ đổ nát trên ngọn đồi. Nhưng khi ngọn nến trên bàn đã cháy trở lại, cô thấy bàn tay với những ngón tay dài, nhợt nhạt đang cầm nó. Không phải bàn tay đỏ rắn chắc của Tyler . Lúc đó cô nghĩ đó là Stefan, và khi đôi mắt cô hướng lên gương mặt.