Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

"Anh!" Cô nói với giọng kinh ngạc, sửng sốt. "Anh đang làm gì ở đây?" Cô nhìn từ anh ấy qua những cánh cửa Pháp đang thực sự mở, đưa ra tấm rèm cửa. "Có phải anh lúc nào cũng đi vào nhà người khác khi không được mời không?"
"Nhưng em đã yêu cầu tôi đến đây mà." Giọng nói của anh khiến cô nhớ về nó, trầm, mỉa mai và làm cho người khác thích thú. Cô nhớ rằng mình cũng mỉm cười. "Cảm ơn", hắn thêm vào, và duyên dáng ngồi vào ghế mà cô đã cố gắng kéo ra.
Cô đưa tay mình về phía sau. "Tôi không mời anh". Cô nói với giọng bất cần, pha giữa sự căm phẫn và sự bối rối. "Anh làm gì mà cứ lãng vãng xung quanh nhà của Bonnie vậy?".
Hắn mỉm cười. Trong ánh nến, mái tóc đen của hắn bóng lên như chất lỏng, rất mềm mại và rất đẹp đối với tóc con người. Gương mặt hắn nhợt nhạt, nhưng hoàn toàn hấp dẫn. Và đôi mắt của hắn đang nhìn vào mắt cô.
"Helen, vẻ đẹp của em là dành cho tôi, như những vỏ cây Nicean năm ấy, thật nhẹ nhàng êm á, như mùi hương của biển lan toả ........"
"Tôi nghĩ tốt hơn là bây giờ anh nên rời khỏi đây." Cô ấy không muốn nghe hắn ta nói điều gì nữa. Giọng nói của hắn khiến cô cảm thấy lạ, làm cho cô cảm thấy yếu đuối một cách lạ lùng, dạ dày cô như đang tan chảy. "Anh không nên ở đây, làm ơn". Cô với tay lấy cây nến và rời khỏi hắn, đẩy ra khỏi đầu cảm giác choáng váng đang đe doạ sẽ chế ngự cô.

Nhưng trước khi cô cầm lấy cây nến, hắn đã làm một cái gì đó bất thường. Hắn chụp lấy cánh tay đang với lấy cây nến của cô, không thô bạo mà còn dịu dàng, và cầm nó trong những ngón tay gầy yếu lạnh lẽo của hắn. Sau đó hắn trở bàn tay cô lại, cuối đầu xuống hôn lòng bàn tay cô ấy.
"Đừng...." Elena thì thầm, bối rối.
"Hãy đến với anh," Hắn nói, vài nhìn vào đôi mắt cô ấy.
"Làm ơn đừng...." Cô lại thì thầm, thế giới như đang bơi xung quanh cô. Hắn điên rồi; Hắn đang nói về cái gì vậy? Đi đâu với hắn? Nhưng cô cảm thấy rất choáng váng, rất chóng mặt.
Hắn vẫn đang đứng đỡ cô ấy, cô dựa vào hắn, cảm gián được những ngón tay lạnh lẽo của hắn đang ở trên cái nút áo đầu tiên của cái áo sơ mi ngay chỗ cổ họng cô. "Làm ơn, không..."

"Nó sẽ ổn thôi. Em sẽ thấy." Hắn đẩy cái cổ áo sơ mi của cô rộng ra, bàn tay khác của hắn ở phía sau đầu cô.
"Không." Đột nhiên sức mạnh trở lại với cô, và cô đẩy mạnh hắn ra xa, vấp ngã lên cái ghế. "Tôi đã nói là anh hãy rời khỏi đây, và ý tôi chính là như vậy. Ra khỏi đây--ngay bây giờ!"
Trong một lúc, cơn giận dữ dâng lên trong đôi mắt hắn, một mối đe doạ đen tối. Sau đó nó lắng xuống và trở nên lạnh lùng và sau đó hắn mỉm cười, một nụ cười rực rỡ thoáng qua và hắn đã bình tĩnh trở lại chỉ trong thoáng chốc.
"Anh sẽ đi, " Hắn nói. "Tạm thời thôi".
Cô lúc lắc cái đầu và nhìn hắn đi ra ngoài bằng những cánh của kiểu Pháp mà không nói tiếng nào. Khi nó được đóng lại sau lưng hắn, cô vẫn đứng trong yên lặng, cố gắng thở đều lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận