Sự yên lặng... nhưng lẽ ra không nên im như thế.
Cô quay lại về phía đồng hồ cổ trong sự hoang mang và thấy nó đứng lại. Nhưng trước khi cô có thể xem xét nó kỹ lưỡng hơn thì cô nghe thấy giọng của Bonnie và Meredith cất lên.
Cô nhanh chóng chạy ra sảnh, cảm thấy đôi chân mình trở nên yếu đuối bất thường, kéo cổ áo và cài nút lại. Cánh cửa phía sau đang mở, có có thể thấy hai dáng người ngoài đó, đang cúi người lên một thứ gì đó trên bãi cỏ.
"Bonnie? Meredith? Có chuyện gì vậy?"
Bonnie nhìn lên khi Elena tới bên họ. Đôi mắt cô chứa đầy nước mắt. "Ôi, Elena, nó chết rồi".
Với sự sợ hãi đến lạnh người, Elena nhìn chằm chằm xuống một cái thân hình nhỏ ngay chân Bonnie. Đó là con chó Bắc Kinh, đang nằm nghiêng cứng đờ, đôi mắt mở to. "Ôi, Bonnie", cô nói.
"Nó cũng già rồi,” Bonnie đáp lại, "nhưng mình không mong nó lại ra đi nhanh như vậy. Chỉ mới đây thôi , nó còn sủa mà ".
”Mình nghĩ tốt hơn là chúng ta nên đi vào nhà”, Meredith nói, và Elena nhìn lên và gật đầu tán thành. Tối nay không phải là buổi tối để có thể ở ngoài bóng tối này. Cũng không phải là buổi để mời những thứ khác vào nhà nữa .Cô biết điều đó, mặc dù cô vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi họ quay lại vào phòng khách thì cô phát hiện cuốn nhật ký của mình đã biến mất.
Stefan ngẩng đầu lên từ một cái cổ mềm mại như nhung của con nai. Khu rừng giờ đây đầy những âm thanh của đêm đen và anh không thể chắc thứ gì đã quấy rầy anh.
Lúc anh ấy bị xao lãng, con nai đang hôn mê chợt thức tỉnh. Anh cảm thấy bắp thịt mình rung lên khi nó đang cố gắng giật cái chân phía bên dưới của nó.
Đi đi, anh ấy nghĩ, trong lúc ngồi lùi lại phía sau và phóng thích con nai. Nó hạ thấp người rồi phóng lên cao và chạy đi.
Anh đã ăn đủ rồi. Một cách khó chịu, anh liếm nhanh hai bên mép, cảm thấy những cái răng nanh rút lại vào không còn sắc bén, nhạy cảm như khi nó đang dài ra nữa. Thật là khó để biết bao nhiêu là đủ nữa. Không còn những lời đồn đãi của sự choáng váng từ chuyện xảy ra ở bên cạnh nhà thờ, nhưng anh sống trong sự sợ hãi chúng sẽ trở lại.
Anh sống trong nỗi sợ hãi rõ ràng rằng một ngày nào đó nhận thức của anh, ý nghĩ của anh sẽ quay cuồng với sự bối rối khi tìm thấy thân thể mềm nhũn của Elena trong vòng tay anh, cái cổ thanh mảnh của cô được đánh dấu bằng hai vết thương đỏ, và trái tim cô ấy im lặng mãi mãi.
Đó là những gì mà anh phải trông chờ.
Sự khát máu, với tất cả những sự kinh hãi và thoã mãn của nó, ngay cả bây giờ vẫn là một bí ẩn đối với anh. Mặc dù anh đã sống cùng nó mỗi ngày trong hàng thế kỉ qua, anh vẫn không thể hiểu được.Khi còn sống như một con người, anh đã không hoài nghi về việc bị chán ghét, ghê tởm, bởi những suy nghĩ của việc uống những dòng máu ấm áp từ một cơ thể đang thở. Đó là, liệu có phải có ai đó dùng quá nhiều từ ngữ để đề xuất với anh một việc gì đó.