Nhất Võng Khuynh Tâm

Không hiểu tại sao Fiez lại cảm thấy khẩn trương, rõ ràng lúc mình thi đấu với anh ta cũng không khẩn trương như thế, Juliano hơi nâng cằm lên, dưới phản quang của ánh sáng mặt trời làm cho khuôn mặt ấy lộ ra một loại khiêu khích đồng thời cũng là cảm giác áp bách tuyệt đối ưu thế, anh lần lượt đập và gọt bóng khiến Flavor đánh trả cực lực, đồng thời cũng làm cho tâm tình của Fiez nới lỏng đi, Juliano đánh bóng rất tinh tế, tỉ mỉ, bởi vì chỉ cần một chút sai sót cũng có thể dẫn đến thất bại.

.

Nhưng từ đầu đến cuối, Juliano vẫn bình tĩnh giống như một chiếc máy tính phân tích hướng đi của đối thủ, Flavor đánh bóng bay ra ngoài biên, Juliano giành thắng lợi ở trận này.

Trong nháy mắt Fiez như muốn từ trên ghế nhảy dựng lên, đồng thời vẻ mặt hưng phấn đó cũng đã rơi hết vào mắt Juliano. Có lẽ vì trận đấu này thắng được quả thật không dễ dàng, Fiez cao hứng giống như một đứa trẻ, chạy đến phòng nghỉ ngơi thấy Juliano trùm khăn kín mặt, ngửa đầu uống nước khoáng.

Fiez chạy đến, vỗ mạnh lên lưng Juliano một cái, khiến đối phương phải phun ra một ngụm nước, "Làm tốt lắm nha!...Ai nha, thật xin lỗi, anh có sao không?"

Đợi đến khi khăn mặt được lấy xuống, chậm rãi xoay người lại, Fiez không khỏi kêu lên, "Flavor!"

"Đúng vậy, là tôi!" Flavor đứng lên, khăn mặt từ đỉnh đầu của cậu ta tuột xuống bả vai sau đó dừng lại trên mặt đất.

"Sao cậu không nói sớm!" Fiez có chút ngường ngùng.

"Tại sao phải nói? Như vậy không phải rất thú vị hay sao?" Flavor nghiêng đầu, khóe miệng câu lên nụ cười ác ý, bởi vì ngũ quan nhu hòa nên ngược lại lại sinh ra một cảm giác trẻ con, "Nhìn dáng dấp của tôi rất giống Juliano sao?"

Fiez vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cổ áo bị người phía sau túm lại, Fiez quay đầu lại thấy khuôn mặt Juliano, "Á? Anh ở phía sau sao không lên tiếng!"

"Tôi và cậu một chút cũng không giống." Nói xong, Fiez lập tức bị cưỡng chế lôi đi khỏi phòng nghỉ.

"Juliano," Flavor cố ý nói lớn lên, "Phải cẩn thận, anh vĩnh viễn cũng không biết được ngày mai, nói không chừng sau này anh ta không chỉ nhìn mình anh nữa!"

"Ít nhất cậu không thể làm được chuyện đó!" Juliano quay đầu, ngữ khí đầy bi thương.

Fiez còn chưa kịp quay đầu lại nói câu tạm biệt với Flavor, đã bị Juliano cưỡng chế lôi ra ngoài. Lôi lôi kéo kéo, Fiez có chút tức giận, tại sao mình lại bị anh ta lôi đi như lôi chó cưng? Nếu luận về sức lực, Fiez tuyệt đối không kém hơn Juliano! Fiez giãy mạnh ra, thoát khỏi kiềm chế của Juliano.

"Anh kéo tôi làm gì!" Fiez xoay người chờ đối  phương, thỏ gấp cũng sẽ cắn người nha, "Chỉ như vậy đã lôi tôi đi, anh thật không cho người khác mặt mũi gì hết!"

Juliano sắp tiến vào trạng thái phẫn nộ, lạnh nhạt nhìn Fiez, nắm chặt tay nói, "Cho ai mặt mũi? Cậu? Hay là Flavor?

"Đương nhiên là chúng ta!" Trời ạ! Người này không phải là "Thiên tài"! Anh ta là người ngoài hành tinh!

Juliano vươn tay ra, Fiez theo bản năng lui lại, "Cậu chỉ cần nhìn tôi là được!"

"Á?" Fiez bị Juliano kéo mạnh qua, lộp bộp một cái đặt ở trên tường, đụng đến cột sống đều run rẩy cả lên, tay Juliano bóp mạnh vào hông Fiez, ép Fiez dựa sát vào người mình, Fiez cơ hồ có thể ngửi được mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi nước hoa nam tính, khí tức mạnh mẽ mà tao nhã không ngừng phát ra, hơi thở của Juliano từ từ phả lên mặt Fiez, lúc này mỗi lỗ chân lông trên người cậu cơ hồ đều mẫn cảm cả lên, Fiez chậm rãi nuốt nước miếng, đối với chuyện Juliano đột nhiên áp bách mình, cậu không biết nên ứng đối thế nào (Tức nhiên, đến mười mấy hai mươi năm sau, đây vẫn là vấn đề mà cậu đau đầu nhất) mặt Juliano hơi hơi nghiêng đến, ngay tức khắc Fiez hiểu được mục đích của Juliano là gì, mẹ nó! Người này phát điên cũng không xem rõ trường hợp, nếu để phóng viên phát hiện, tối nay hai người bọn họ nhất định sẽ lên trang đầu! Fiez nghiêng đầu qua một bên né tránh, mà Juliano cũng theo động tác của Fiez không buông tha, môi của Juliano mấy lần chạm vào chóp mũi cùng hai má của Fiez, cuối cùng đầu lưỡi Juliano mang theo một cỗ không kiên nhẫn cùng mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng Fiez, Fiez cả kinh theo bản năng lùi về sau, tiếc là sau lưng lại là vách tường không đường lui...

Cuối cùng, đầu lưỡi Juliano như ý nguyện chạm vào lưỡi Fiez, nhanh chóng quấn quanh mút vào, như là muốn khẳng định một điều gì đó, tay Fiez nắm thành quyền hướng về phía Juliano, tuy rằng cậu tin tưởng lực của một quyền này không nhỏ nhưng lại bị đối phương lấy tay trái ngăn lại, Fiez định nhân cơ hội từ phía bên trái này chạy đi, thân thể vừa mới giãy dụa, Juliano đã ép mạnh về phía trước, lúc này đầu lưỡi lại càng tiếp xúc với Fiez chặt chẽ thêm, giống như bàn thạch vững chắc cố định đầu Fiez lên vách tường.

Fiez đẩy mạnh Juliano ra, nhưng đối phương lại quyết không buông tha, lại còn đưa đầu gối xâm nhập vào giữa hai chân Fiez, nhẹ nhàng đỉnh lên trên, thẳng gốc đùi chạm vào tiểu huynh đệ của cậu, ra sức ma sát, Fiez cảm thấy nhiệt lượng toàn thân của mình đang dần dần chuyển xuống phía dưới, dục vọng sắp sửa ngẩng đầu, mà không khí dự trữ trong ngực cũng sắp tiêu hao hết, nếu còn tiếp tục kéo dài, Fiez còn chưa kịp tiến vào trận đấu kế tiếp thì đã ngộp thở mà chết...

"Chậc! Chậc! Loại chuyện này về phòng làm có phải tốt hơn không?" Ngữ điệu chín chắn không mang theo âm thanh của thiếu niên thời kì biến thanh vang lên.

Đầu lưỡi Juliano không cam lòng rời khỏi, Fiez lập tức xô Juliano qua một bên, há miệng thở phì phò...Cuối cùng cũng được cứu!

Fiez quay qua, phản ứng đầu tiên là há miệng, phản ứng thứ hai là hẳn cậu nên giết tên khốn kiếp Juliano này.

Người đứng trước mặt bọn họ có một mái tóc ngắn nhu hòa màu hạt dẻ, làn da trắng như bạch ngọc, nhẹ nhàng thu lại khóe môi, mặc dù không có biểu tình gì nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác như đang mỉm cười, cứ như vậy đứng lặng yên không tiếng động như dung hòa vào trong ánh nắng, cũng khiến cho người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại.

...Warren Toby...

"Chờ mong biểu hiện của hai người, tuy nhiên đến trận chung kết vẫn sẽ là thiên hạ của tôi và anh ta..." Toby cầm túi vợt nghiêng người đi, rõ ràng là người này đã hai mươi bảy tuổi nhưng lại xoay người giống y như trẻ con, rồi bỗng dưng quay đầu lại như muốn bổ sung gì đó, "Hai người các cậu rất xứng đôi, nhưng lại càng thích hợp hơn khi ở nơi không có người xem nha!"

Fiez đứng thẳng lưng, nhìn theo chiếc bóng trải qua trăm trận, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia.

Claude và Toby, thần thoại của giới tennis, trong năm năm này, mỗi lần đến trận chung kết mỗi giải đấu, đều là trận chung kết của bọn họ. Cũng bởi vì như thế, ngoài bọn họ ra không ai lấy được giải quán quân.

"Tuy nhiên, đến trận chung kết vẫn sẽ là thiên hạ của tôi và anh ta..." Fiez ngây ngốc lập lại câu này, "Claude cũng đã từng nói như vậy...Thật là khiến cho người ta hâm mộ nha, có thể có được một đối thủ của cuộc đời."

Ánh nắng trước mắt bỗng nhiên bị Juliano che lại, "Không có gì phải hâm mộ cả, chúng ta cũng vậy!"

"Cũng vậy cái gì?" Fiez nghiêng đầu, đột nhiên bừng tĩnh, "Á! Anh đừng lảng sang chuyện khác! Tên chết tiệt này! Chẳng những khiến tôi mất hết mặt mũi trước Flavor, hiện tại hình tượng của tôi trước Toby cũng đã tan tành rồi còn gì!"

"Vậy có muốn tôi phụ trách với cậu hay không?" Juliano đi về phía trước không thèm quay đầu lại, để một mình Fiez đứng tại chỗ tức giận muốn phát điên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui