Tác giả: Xiha Bảo Bối
Thể loại: Ngôn Tình
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 17
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
"Có ai nói với bạn, lúc tức giận khuôn mặt của bạn đáng yêu đến thế nào không? Lông mày nhíu lại, mắt trừng thật to, lại còn nghiến răng, bặm miện nữa. Hơi thở dồn dập, cánh mũi phập phồng, đương nhiên là phải thở rồi, không thở chắc chết! học sinh kiêu ngạo nọ, không hiểu sao lại rất thích vẻ đáng yêu của cô nữ sinh lúc tức giận đó."
(Phần I: Cách gặp mặt đặc biệt)
"Không có em, thế giới này lạnh lẽo vô cùng, bầu trời như một màn không trống rỗng.
Đó là lúc tan học, tôi ngồi gần cửa sổ phòng học, mắt nhìn mơ màng ngôi trường trung học Thừa Nguyên bên ngoài. Lúc sáng đi học, thời tiết rất đẹp, nhưng đến trưa bỗng có một cơn mưa ập đến.
Trong phòng học lúc này thật ồn ào, các học sinh nam đang đuổi bắt sau phòng học, thỉnh thoảng ồ lên cười thích thú. Tôi ngồi một mình, buồn bã nghĩ ngợi, từng hạt mưa rơi vào tấm cửa kính trước mặt, phát ra âm thanh rào rào.
"Y Nghiên, bạn có thư." Bỗng nhiên có một giọng nói phá tan nỗi buồn trầm tư của tôi, tiếp đó là một thứ gì đó quăng lên bàn học.
Sao mình lại có thư nhỉ? Tôi nghi ngờ quay đầu lại. Ngoài bảng thành tích học tập cô giáo gởi về nhà ra, từ trước đến giờ ở trường trung học Thừa Nguyên này, tôi chưa bao giờ nhận được thư, chắc chắn là có ai đó gửi nhầm rồi?
Tôi thờ ơ cầm bức thư lên, mặt sau của nó đầy tem hoa màu xanh, ngoài bìa còn có dấu nước mưa bị ướt. Góc trái mặt trứơc phong bì ghi một địa chỉ rất lạ, chữ viết bằng mực xanh...
"...Trường trung học newak... USA", không đọc được tên ngừơi gửi.
(Bức thư vô danh)
Tình yêu đẹp như thế lại phải chịu thử thách đầy khốc liệt, cho dù đến cuối cùng chúng tôi đều kiên trì không chùn bước, lấy niềm đau trước đây đổi lấy niềm hạnh phúc mãi mãi.
Tôi chạy trong vô định giữa buổi sáng sớm của Thủ Nhĩ. Không suy nghĩ, không ý thức, nhưng trong lòng như có lửa đốt.
Có người đang gọi tôi phía sau, là giọng của con trai. Vừa nghĩ đến Kỹ Trung, tôi liền hét toáng lên, đến lúc người đó nắm chặt lấy vai tôi, lắc thật mạnh, hét như ra lệnh: "Y Nghiên, đừng hét nữa, cậu tỉnh lại đi! Là mình đây!"
Tôi vẫn cứ hét, hét mãi không dừng, muốn hét cho sự đè nén trong lòng tôi được thoát ra ngoài. Người đó nhéo tai, tôi mới bình tỉnh, hồi tâm trở lại, nhìn ra ánh mắt lo lắng của Thái Hi: "Y Nghiên, cậu phải bình tĩnh lại, những việc xảy ra rồi sẽ qua thôi."
Tác giả : Xiha Bảo Bối
Thể loại: Ngôn Tình
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 17
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
"Có ai nói với bạn, lúc tức giận khuôn mặt của bạn đáng yêu đến thế nào không? Lông mày nhíu lại, mắt trừng thật to, lại còn nghiến răng, bặm miện nữa. Hơi thở dồn dập, cánh mũi phập phồng, đương nhiên là phải thở rồi, không thở chắc chết!... Cậu học sinh kiêu ngạo nọ, không hiểu sao lại rất thích vẻ đáng yêu của cô nữ sinh lúc tức giận đó."
(Phần I: Cách gặp mặt đặc biệt)
"Không có em, thế giới này lạnh lẽo vô cùng, bầu trời như một màn không trống rỗng.
Đó là lúc tan học, tôi ngồi gần cửa sổ phòng học, mắt nhìn mơ màng ngôi trường trung học Thừa Nguyên bên ngoài. Lúc sáng đi học, thời tiết rất đẹp, nhưng đến trưa bỗng có một cơn mưa ập đến.
Trong phòng học lúc này thật ồn ào, các học sinh nam đang đuổi bắt sau phòng học, thỉnh thoảng ồ lên cười thích thú. Tôi ngồi một mình, buồn bã nghĩ ngợi, từng hạt mưa rơi vào tấm cửa kính trước mặt, phát ra âm thanh rào rào.
"Y Nghiên, bạn có thư." Bỗng nhiên có một giọng nói phá tan nỗi buồn trầm tư của tôi, tiếp đó là một thứ gì đó quăng lên bàn học.
Sao mình lại có thư nhỉ? Tôi nghi ngờ quay đầu lại. Ngoài bảng thành tích học tập cô giáo gởi về nhà ra, từ trước đến giờ ở trường trung học Thừa Nguyên này, tôi chưa bao giờ nhận được thư, chắc chắn là có ai đó gửi nhầm rồi?
Tôi thờ ơ cầm bức thư lên, mặt sau của nó đầy tem hoa màu xanh, ngoài bìa còn có dấu nước mưa bị ướt. Góc trái mặt trứơc phong bì ghi một địa chỉ rất lạ, chữ viết bằng mực xanh...
"...Trường trung học newak... USA", không đọc được tên ngừơi gửi.
(Bức thư vô danh)
Tình yêu đẹp như thế lại phải chịu thử thách đầy khốc liệt, cho dù đến cuối cùng chúng tôi đều kiên trì không chùn bước, lấy niềm đau trước đây đổi lấy niềm hạnh phúc mãi mãi.
Tôi chạy trong vô định giữa buổi sáng sớm của Thủ Nhĩ. Không suy nghĩ, không ý thức, nhưng trong lòng như có lửa đốt.
Có người đang gọi tôi phía sau, là giọng của con trai. Vừa nghĩ đến Kỹ Trung, tôi liền hét toáng lên, đến lúc người đó nắm chặt lấy vai tôi, lắc thật mạnh, hét như ra lệnh: "Y Nghiên, đừng hét nữa, cậu tỉnh lại đi! Là mình đây!"
Tôi vẫn cứ hét, hét mãi không dừng, muốn hét cho sự đè nén trong lòng tôi được thoát ra ngoài. Người đó nhéo tai, tôi mới bình tỉnh, hồi tâm trở lại, nhìn ra ánh mắt lo lắng của Thái Hi: "Y Nghiên, cậu phải bình tĩnh lại, những việc xảy ra rồi sẽ qua thôi."