Trans: Ying
Beta: Nguyệt Nguyệt
Chạm một cái rồi tách ra ngay.
Ở bên trái Sầm Ty Ty đã là Lê Hạo Vũ, như vậy, chủ nhân của cánh tay bị chạm đến kia chỉ có thể là Trì Khuynh, không còn nghi ngờ gì nữa.
Có thể là trong bóng tối anh ta cũng dựa vào hơi người để tìm phương hướng, cảm giác ấm áp cực kỳ rõ ràng, hai người đều có thể cảm nhận được, trong lòng đều hiểu, nhưng chỉ không nói gì mà tách ra.
Khi mất đi thị giác, thính lực liền trở nên cực kỳ nhanh nhạy, có người nhấc bước chân, có người đụng vào góc bàn, đều có thể nghe được, trò chơi kích thích làm người ta sợ mất hồn thế này vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Ngay lúc mọi người dần dần thích ứng với bóng tối, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, đèn thủy tinh phân bố khắp nhà ăn cùng lúc được bật, sáng như ban ngày.
Lúc sáng lúc tối làm cho người ta không kịp thích ứng, Diệp Linh Ngân theo bản năng đưa tay che trước mắt, quay đầu nhìn, hai anh em Trần Ninh Viễn và Triệu Kha Dục đang ôm chặt lấy nhau.
Quả thật như nghệ sĩ hài.
“Mọi người ơi, trên bàn có 1 bức thư!”
Lúc này mọi người đều chú ý tới, ở chỗ ngồi đối diện, trên mặt bàn có để một bức thư mời màu đen bóng, có in bốn chữ mạ vàng: Tiệc tối thành cổ.
Ở trong thư mời có để thẻ thân phận của mỗi người.
Ngay lúc này, máy phát thanh lạnh lùng vô tình lại lần nữa vang lên: “Chào mừng mọi người đến với Mê Thành Thế Giới, mời mọi người dựa trên thẻ thân phận trong vòng năm phút nữa tìm được căn phòng thuộc về riêng mình.”
“Không phải chứ? Còn chưa ăn cơm đâu đó!” Trần Ninh Viễn tranh thủ thời gian cướp lấy bánh ngọt nhét vào miệng, khẩn trương lót dạ.
Hệ thống cũng không có lo nhiều như vậy, cả tòa biệt thự đều mở máy đếm ngược thời gian, những con số không ngừng thay đổi lùi dần mang đến cảm giác thúc giục, mọi người khẩn trương chạy khỏi phòng ăn.
Muốn đi thang máy lên tầng thì phát hiện ra thang máy đã ngừng hoạt động, mọi người chỉ có thể leo cầu thang bộ đi tìm phòng riêng của mình, nhưng phòng nào cũng bị khóa cửa, mà bọn họ lại không có chìa khóa.
“Chuyện gì thế này, không cho chìa khóa làm sao vào phòng được?”
Không có chìa khóa mở cửa, 6 người chơi tập trung lại thảo luận, Lê Hạo Vũ như đã có tính toán từ trước nói: “Theo như tôi đã hỏi thăm kinh nghiệm của những người chơi trước, khẳng định là muốn chúng ta phải tự đi tìm chìa khóa mở cửa.”
“Vậy mọi người mau đi tìm thôi, phân công hợp tác.”
Biệt thự lớn như vậy, tạm thời loại trừ những phòng bị khóa lại, phạm vi tìm kiếm được thu nhỏ lại.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc đi tìm, Diệp Linh Ngân không bỏ qua một ngóc ngách nào, thấy tủ nhất định phải mở, gặp bình hoa nhất định phải nhấc, lật tung hết lên.
Đợi đến khi Triệu Kha Vũ bắt gặp cô, phát hiện cô đã vứt hết những đồ đã tìm xuống đất, hoảng sợ khủng khiếp: “Tiểu Diệp, em đang dỡ nhà à?”
Diệp Linh Ngân ôm đài băng cát sét quay đầu, chớp chớp mắt, mặt vô tội: “Trí nhớ của em không tốt, sợ quên là mình đã kiểm tra những gì luôn.”
Triệu Kha Dục cảm thấy thật sự khó tin.
Trí nhớ không tốt? Cho nên để hết những thứ có thể nhấc lên được để xuống đất? Cũng khỏe ghê.
Đại khái là tìm đã gần xong, thì Sầm Ty Ty và Trần Ninh Viễn mới ôm đến một cái rương gỗ: “Trên cái này có mật khẩu, chắc là muốn chúng ta nghĩ cách mở nó ra.”
Mật khẩu là tiếng anh, ý là bọn họ sẽ phải tìm những thông tin có liên quan đến chữ cái tiếng anh.
Lê Hạo Vũ nhặt được một tờ giấy, bên trên có in một cái miệng của trẻ con, viết: “Ngày nào bố mẹ cũng bắt mình nghe băng ghi, mình ghét kỹ năng nghe lắm, muốn giấu đài băng cát sét đi luôn.”
Là từ khóa cực kỳ rõ ràng, mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào chiếc đài trên tay Diệp Linh Ngân, nhưng mà phát hiện bên trong trống trơn, không hề có băng ghi.
“Hình như tôi nhớ là có thấy ở đâu đấy rồi.” Trì Khuynh đột nhiên mở lời, quay lại nơi vừa mới tìm qua, từ cái hộp đựng CD bên cạnh TV tìm thấy 3 cuộn băng cát sét.
“Mở cái nào đây?”
“Không biết.”
“Thế thì mở hết đi.”
Chỉ nhìn bên ngoài thôi thì không thể phân biệt được nội dung, chỉ có thể chọn bừa một cái để mở, đài băng cát sét chuyển bắt đầu hoạt động, từ bên trong phát ra một đoạn tiếng Anh.
Còn chưa kịp chú ý, tiếng con gái trong băng đài cát sét đã đọc được một đoạn dài, Triệu Kha Dục không nhịn được mà kêu lên: “Thật sự không ngờ tới, tôi đây tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà vẫn phải thi nghe tiếng Anh.”
Hơn nữa về cơ bản là chả hiểu gì, tuyệt vọng.
Những người chơi khác mặt cũng đều ngơ ngác: “Băng cát sét phát tiếng Anh, có phải là sẽ có liên quan đến mật mã không?”
Diệp Linh Ngân: “Có khả năng.”
Mọi người dựng tai lên nghe lại một lần nữa, phát hiện ra tốc độ nói rất nhanh, câu từ rất phức tạp, lại loạn hết cả lên, không chỉ muốn làm ảnh hưởng đến khả năng ghi nhớ của mọi người, còn phải ghép lại nội dung từ những câu lẻ tẻ.
Vẻ mặt Diệp Linh Ngân rất nghiêm túc, chờ đến khi nghe xong lần thứ hai, cô bình tĩnh giơ tay nói: “Đổi cái khác.”
Đổi băng ghi thứ 2, chỉ nghe 1 lần, cô lại yêu cầu đổi sang cái thứ 3.
Sau khi nghe hết băng ghi thứ 3, cô vẫn cứ không nói gì, Triệu Kha Dực thở dài: “Thế nào rồi? Có ai nghe hiểu không?”
Sầm Ty Ty: “Câu từ lẻ tẻ quá, phân tích từ từ thì được, nhưng mà quên mất nội dung trước đó là gì rồi.”
Trần Ninh Viễn: “Hay là tìm giấy bút thử xem.”
Ngay lúc mọi người còn đang thảo luận, dịch từng câu một, thì một nam một nữ đồng thanh nói.
“Tôi biết rồi, secret.”
“Là secret.”
Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh kinh ngạc nhìn về đối phương, có hơi ngạc nhiên, đều không nghĩ rằng lại còn có một người khác, cũng trong khoảng thời gian ngắn như vậy đưa ra một đáp án giống như mình.
Triệu Kha Dục đang vội muốn phá mật mã hỏi ngay: “Secret, cái gì?”
Diệp Linh Ngân quay đầu trả lời: “Secret là bí mật, mau thử một chút, cái này là 6 chữ cái.”
Lê Hạo Vũ đang ngồi xồm ôm lấy cái rương lập tức tra từng chữ, mở được khóa.
Triệu Kha Dục ngỡ ngàng: “Ôi mẹ ơi, hai người làm sao mà nghĩ ra được mật mã vậy?”
Trừ lần đầu tiên, mọi người chưa có chuẩn bị, thì mỗi cái băng sai đó đều chỉ mở có một lần, bọn họ làm sao có thể nhanh chóng nhớ được, lại còn phân tích được nội dung?
Trì Khuynh giải thích: “Tôi từng ở ngước ngoài mấy năm, cũng nghe quen tiếng anh.”
Vào trong tai anh, nghe như nghe mấy câu tiếng Trung, suy nghĩ một chút là có đáp án ngay.
Triệu Kha Dục gật đầu, lại nhìn sang Diệp Linh Ngân.
Diệp Linh Ngân khoát tay: “Em quên rồi, nói chung là chỉ biết là thế thôi.”
Mọi người:???
Quên rồi á?
Vừa nãy giành giật từng giây để báo đáp án cũng không thấy cô do dự cơ mà.
Đây là trí nhớ kém mà cô nói đây hả?
Rất là khoe khoang rồi đó, chị gái học sinh giỏi ạ!
“Xem này, trong này có 6 cái chìa khóa.”
Mỗi cái chìa khóa đều được dán tên, bọn họ tự lấy chìa khóa của chính mình, rồi về lại phòng.
Sầm Ty Ty không dám vào một mình, hỏi xem có ai đi cùng cô hay không.
Giọng nói vô tình của hệ thống lại đánh gãy sự chờ mong của cô: “Mỗi phòng đều được giấu một bí mật mà các bạn không thể nói cho người khác biết, hãy giấu thật kỹ nó, người làm lộ sẽ bị Tử Thần mang đi.
Tử Thần?
Thế không phải là, nếu như bí mật bị người khác phát hiện, chính mình sẽ Out.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, ai cũng không muốn “chết”, chỉ có thể cắn răng mà đi vào căn phòng của chính mình.
Cửa lớn đóng lại, kết thúc việc ghi hình tập mở đầu “rung động lòng người”, để lại đầy ám ảnh.
Trong phòng trống trơn, địa điểm ghi hình thật của tập 1 không phải ở đây, tổ đạo diễn cuối cùng cũng xuất hiện chào hỏi khách mời, trên bàn ăn cũng đã bày lên những món ăn hoàn toàn mới, mời mọi người ăn tối.
Trên bàn cơm, Triệu Kha Dục cầm điện thoại nói muốn add friend: “Trì Khuynh, lần trước họp mặt cậu không tới, chúng ta còn chưa có phương thức liên hệ của nhau nữa, thêm wechat cho tiện liên lạc đi.”
“Được.” Trì Khuynh đưa mã QR, mọi người lần lượt add.
Diệp Linh Ngân vẫn ngồi yên một chỗ tập trung ăn cơm, cho đến khi có một cái điện thoại được đưa đến trước mặt.
Mơ màng ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt đang cười thân thiện của Trì Khuynh: “Muốn add không?”
Mã QR cũng đã được đưa đến tận mặt, nếu từ chối thì không phải là làm xấu mặt người ta trước mặt mọi người sao, Diệp Linh Ngân nhanh chóng lôi điện thoại ra” “Xin lỗi, vừa nãy đang hơi mất tập trung.”
Quét mã thành công, trên danh sách của cô có thêm một acc bạn bè xếp xó.
Lúc riêng tư cô không thích cùng người khác nói chuyện linh tinh, trừ khi bàn đến chuyện công việc, còn lại chỉ như một add cho có thôi, lúc lưu vào danh bạ còn rất quy củ ghi cả họ tên đầy đủ Trì Khuynh
Hưởng thụ xong bữa ăn ngon, tổ tiết mục sắp xếp xe đưa bọn họ về trong nội thành, 6 người chơi ngồi chung một xe nói chuyện, vô cùng sôi nổi.
“Gần đây tôi không có việc gì, chỉ có nghỉ ngơi dưỡng sức chờ tuần sau ghi hình tập một.”
Những người thích nói chuyện thì chủ động lên tiếng, không thích nói cũng sẽ bị điểm danh: “Tiểu Diệp chắc là bận nhỉ.”
Trên xe có gắn camera, lời nói và hành động của bọn họ có thể đều sẽ bị hậu kỳ cắt ghét rồi cho vào phần hậu trường, đối diện với sự nhắc đến của mọi người, Diệp Linh Ngân cũng thật thà lên tiếng: “Đúng vậy, có họp báo của nhãn hàng mới.”
Ba ngày sau là họp báo công bố sản phẩm mới của Hoắc thị mà cô làm người đại ngôn.
Sản nghiệp của Hoắc thị phát triển trên nhiều mặt, chủ yếu là làm những thương hiệu thời thượng, xa xỉ phẩm, lần này đưa ra là nước hoa mới được chú ý rất lâu từ trước.
Khung cảnh của buổi họp báo trải qua rất nhiều thiết kế điều chỉnh tỉ mỉ, trông rất sang trọng, chủ đề chính hôm nay là nhạc nước, thảm trải đi vào phủ đầy hoa hồng xanh xinh đẹp, cùng tone với khu triển lãm đang bày nước hoa, tên logo rất đặc biệt, bên dưới còn có slogan của thiết kế.
Rất nhiều phóng viên của các công ty truyền thông đều tập hợp, đèn flash nhấp nháy không thôi.
Nhân viên công tác lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần để dẫn đường và giữ trật tự, khách mời đã ngồi vào chỗ đầy đủ, MC lên sân khấu: “Xin chào tất cả mọi người, các quý bà và quý ông, chúc quý vị một buổi tối vui vẻ! Chào mừng mọi người đến với buổi họp báo công bố sản phẩm mới của Thịnh Thế, nước hoa Be Rose, tôi là Lý Diệu, là người dẫn chương trình ngày hôm nay.”
Sau lời nói đầu làm nóng không khí, MC theo tuần tự giới thiệu lãnh đạo cao cấp và những khách mời đặc biệt, lãnh đạo phụ trách mảng nước hoa của Thịnh Thế lên sân khấu đọc diễn văn, giới thiệu sản phẩm mới.
Trên màn hình lớn liên tục chiếu đi chiếu lại đoạn video quảng cáo của Diệp Linh Ngân, MC dùng sự khéo léo để dẫn dắt mọi người: “Chúng ta hãy cùng đếm ngược từ số ba nhé …..”
Trong giây phút đếm ngược 3 số đó, người đại diện mới mà mọi người ngàn trông vạn ngóng cuối cũng cũng từ từ bước lên đài bục, người con gái mặc bộ lễ phục màu xanh lam cực kỳ tao nhã quý phái, làn váy xinh đẹp còn được điểm thêm những hạt sáng, giống như một bầu trời đầy sao trong ngân hà mênh mông, lấp lánh đẹp đẽ trước mắt tất cả người nhìn.
“Chào mọi người.” Diệp Linh Ngân cầm micro chào hỏi với tất cả mọi người, MC cũng hướng dẫn mọi người cùng tương tác.
Ngũ quan của cô cực kỳ xinh đẹp, máy quay thẳng vào đôi mắt đào hoa ngập nước lấp lánh của cô, làm cho người ta chỉ cần nhìn một cái cũng không thể dời mắt ra được.
Chỉ thấy nàng tiên xinh đẹp cầm chai nước hoa lên giới thiệu những ý tưởng trong thiết kế, mà cho dù là không nói chuyện, chỉ cần đứng một chỗ đấy thôi cũng sẽ tán phát ra mị lực mà người bình thường không thể nào có được.
Hoa hồng đỏ nhiệt tình, hoa hồng xanh lãnh diễm, nước hoa Be Rose mà Diệp Linh Ngân đại diện được điều chế nốt đầu là lạnh lùng mê hoặc, nốt giữa là hương thơm ngào ngạt nhưng dịu dàng, nốt cuối là lưu hương, hương thơm mông lung kéo dài, dư vị lại quay về hương cam.
Được nhiều người xưng là “Ngu Cơ màu xanh”.
Be Rose thẳng thắn lấy luôn ý nghĩa của hoa hồng xanh làm thuyết minh, câu chuyện cảm hứng mà nhà thiết kế xây dựng cho nó được dựa trên ý tưởng “không thể”.
Câu chuyện đằng sau của Be Rose có ý nghĩa rất sâu xa, MC mời cô đến khu ký tên.
Thời khắc Diệp Linh Ngân quay người, phần lưng của bộ lễ phục được thiết kế trống không, lộ ra trước mặt công chúng, xương bả vai phía sau lưng như cánh bướm màu xanh xinh đẹp lấp lánh đang vươn đôi cánh, thoắt ẩn thoắt hiện như đang hấp dẫn cái nhìn của tất cả mọi người có mặt nơi đây.
Photographer giơ ống kính lên chụp không ngừng, nhưng chỉ có thể nhìn Diệp Linh Ngân ký tên xong, nhấc váy, dịu dàng tao nhã mà rời đi.
Diệp Linh Ngân vừa xuống sân khấu đã bị ngăn lại, Tiểu Ngư và mấy người vệ sĩ bảo vệ cô.
Phụ trách chụp ảnh hiện trường là nhiếp ảnh gia Hứa Tri Ân cũng tự giác rời khỏi hiện trường hỗn loạn, đến khu triển lãm chụp nốt mấy tấm ảnh về poster quảng cáo sản phẩm, gửi tin nhắn cho Diệp Linh Ngân, rồi đi thẳng đến phòng nghỉ ở tầng 2.
Diệp Linh Ngân vẫn mặc bộ lễ phục hổi nãy, lớp trang điểm vẫn tinh tế hoàn hảo, Hứa Tri Ân vừa gặp đã khen ngay: “Trạng thái hôm nay không tồi nhé.”
Hứa Tri Ân gửi ngay một tấm ảnh chụp trộm trên sân khấu vào điện thoại của cô, Diệp Linh Ngân bấm mở rồi nhìn vài cái, cười đầy hàm ý: “Như thế này có được tính là đi cửa sau không?”
“Quang minh chính đại.” Mắt Hứa Tri Ân trợn to, giơ máy ảnh, hờn dỗi chụp chính diện khuôn mặt cô, sau đó lại nghĩ tới một chuyện: “Chiếc xe lần trước mượn của cậu, ngày mai tớ sẽ đưa đến trả cho các cậu nhé.”
Diệp Linh Ngân cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Đạt được mục đích rồi sao?”
Hứa Tri Ân lắc đầu: “Có tiến triển, nhưng vẫn đang cố gắng, chỉ là chiếc xe thì tạm thời không cần dùng đến.”
Diệp Linh Ngân hạ mắt: “Cậu không nói tớ cũng quên mất.”
“Thật ra chỉ mới đi có một lần, là cái lần lấy từ ga ra về đó.” Cô muốn lái một chiếc xe giới hạn giống với người ta để hấp dẫn sự chú ý, sau đó nghĩ tới nghĩ lui lại thấy cũng không cần phải như thế, ngồi ở hai chiếc xe khác nhau thì làm sao có phát triển được chứ? Đương nhiên là muốn nghĩ cách để ngồi chung một xe.”
“Được rồi.” Diệp Linh Ngân nắn nắn ngón tay: “Nói chung là, có việc gì cần giúp đỡ thì cứ thẳng thắn nói với tớ.”
Hứa Tri Ân nghiêng người nằm bò trên bàn, Diệp Linh Ngân hiểu được ánh mắt của cô, dơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại: không được.
Cô sẽ không thuyết phục Hoắc Cẩn Hành đi làm người mẫu cho bất kỳ ai, đây là người của cô!
“Phì.” Hứa Tri Ân mân mê khóe môn, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng: “Yên tâm đi, biết là cậu không đồng ý đâu, nên tớ cũng vứt cái ý tưởng đó đi lâu rồi.”
Mong muốn chiếm hữu của Diệp Linh Ngân đối với Hoắc Cẩn Hành, làm bạn học cấp 3 mấy năm thì biết, từ trước đã có, bây giờ lại càng hơn thế nữa.
Phòng nghỉ của Diệp Linh Ngân chỉ là tạm thời, Hứa Tri Ân cũng không tính ở lại thêm, cầm máy ảnh lên chào tạm biệt.
“Đợi một chút.” Diệp Linh Ngân cầm chiếc hộp ở trên bàn đẩy qua: “Tặng cậu.”
Hộp ngoài đẹp đẽ, không có logo, nhưng nhìn từ trên xuống dưới có thể thấy được hộp hình vuông ở bên trong là một chai nước hoa Be Rose, Hứa Tri Ân lại mượn nguyên lời của cô: “Đây có được coi là đi cửa sau không?”
Diệp Linh Ngân chủ động cầm nó lên nhét vào trong tay cô: “Quang minh chính đại.”
Diệp Linh Ngân ngồi trên phòng nghỉ khoảng ba mươi phút, cuối cùng Tiểu Ngư cũng quay lại: “Chị Linh Ngân, bên Hoắc tổng cũng kết thúc rồi ạ.”
“Được.”
Có được tin tức vừa lòng, Diệp Linh Ngân đưa Tiểu Ngư từ lối đi an toàn xuống tầng, hai người còn đang tưởng rằng đường sẽ thông thoáng, đâu biết được có ai phát hiện ra cô, gọi tên cô rất to, ngay lập tức lôi kéo một loạt ánh mắt.
“Diệp Linh Ngân!”
“Diệp Linh Ngân ở bên kia… “
“Chị, chị đi trước đi.” Tiểu Ngư đứng chặn ở trước cửa.
Diệp Linh Ngân gật đầu, nhấc váy nhanh chân bước, đi giày cao gót đạp trên mặt sàn trơn mà đi như bay, đến chỗ rẽ, bỗng nhiên bị kéo vào trong một cái ôm cực kỳ có cảm giác an toàn và ấm áp.
Thân hình cao lớn của người đàn ông vây kín cô, lập tức cho cô một chỗ ẩn nấp tại chỗ, bảo vệ cô chạy thoát an toàn.
Rời khỏi phòng ấm áp.
Gió đêm lạnh từ bốn phía thổi tới vây lấy cô, Diệp Linh Ngân hai tay ôm vai, hắt xì một cái.
Một chiếc áo vest nam choàng qua vai, bao trùm lấy người cô, hương tuyết tùng quen thuộc xông thẳng vào sống mũi, làm người ta ngây ngất.
Cho đến khi anh hỏi: “Áo khoác đâu?”
Lời tra hỏi kiểu phụ huynh không ngoài dự đoán phá vỡ không khí nồng nàn, Diệp Linh Ngân bình tĩnh trở lại, thành thật trả lời: “Ở chỗ Tiểu Ngư rồi.”
Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Ngư, cũng không vội lấy lại áo khoác, ngược lại lại gọi xe đến đưa Tiểu Ngủ về nhà.
Đứng trước mặt Hoắc Cần Hành làm hết mọi chuyện, quay đầu giả vờ đáng thương với anh: “Tiểu Ngư không ở đây, cũng không có xe nữa, em chỉ có thể cùng anh về rồi.”
Hoắc Cẩn Hành từ trước đến giờ vẫn không có biện pháp với cô.
Mở cửa xe, Diệp Linh Ngân ngồi vào ghế sau, người đàn ông thay cô nhấc váy lên.
Lúc cúi người, anh ngửi được mùi hương Be Rose phàng phất từ trên người cô gái, không biết có phải là do họp báo công bố nước hoa hay không, dường như cả quần áo cũng có mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Đợi cô ổn định, Hoắc Cẩn Hành cũng từ sau tiến vào.
Diệp Linh Ngân cúi đầu ngửi bàn tay mình, lại nâng cánh tay lên ngửi áo vest, nước hoa nữ và nước hoa nam cùng gặp gỡ rồi hòa vào nhau, có thể là bởi đã qua một thời gian dài, không hề gay mũi, ngược lại lại có một chút cảm giác khác lạ.
Tự mình ngửi thì thôi, còn cố ý đưa đến mũi Hoắc Cẩn Hành: “Nước hoa hôm nay em dùng là của công ty anh đó.”
Không thể nghiêm túc khen một lượt hay sao?
Xe chuẩn bị chạy, đột nhiên có người gõ gõ cửa sổ, cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt được trang điểm đậm kỹ càng.
Hàn Đa Lâm cúi người cười, giọng nói như đã quen thuộc nhiều lần: “Hoắc tổng, có tiện cho tôi đi nhờ một đoạn không?”
Diệp Linh Ngân đen mặt: “Cô không có xe chắc?”
Một câu nói không hề khách khí hỏi ngược lại, Hàn Đa Lâm mới chú ý đến bên cạnh Hoắc Cẩn Hành có giấu một người, nghe ngữ khí chắc chắn là tiểu nha đầu kia.
Biết là không thể nào lên xe được, Hàn Đa Lâm cười nhạt hai tiếng, đem lời nói dối lúc nãy lại nói thêm lần nữa: “Xe của tôi có một chút vấn đề.”
“Xin lỗi nhé cô Hàn.” Diệp Linh Ngân không cho cô ta thêm một chút cơ hội nào, giọng nói kiêu ngạo từ trong xe vang lên: “Bọn tôi phải về nhà nữa, không tiện lắm đâu.”
Đối với quyết định của Diệp Linh Ngân, Hoắc Cẩn Hành không có bất kỳ dị nghị gì, có thể nói là ngầm đồng ý.
Hàn Đa Lâm không tự làm mình mất mặt nữa, đạp lên giày cao gót, kiêu sa rời đi.
Xe lại khởi động thêm lần nữa, dần rời khỏi bãi đỗ.
Người ở lại cũng không ổn lắm, cô bé xinh đẹp vừa nãy còn cười đanh đá giờ xụ mặt ngay, nghiêm túc tra hỏi: “Phụ nữ qua đường bắt chuyện, anh không biết cách từ chối hả?”
Hoắc Cẩn Hành nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cái người đang kiêu ngạo, hỏi ngược lại cô gái nhỏ một câu: “Không phải là em không cho phép anh nói?”
Vừa nãy là ai chen lời anh, không cho anh cơ hội mở miệng?
Diệp Linh Ngân vừa mở miệng muốn trả lời, một cái hắt xì đánh tan mạch suy nghĩ.
Gần đây Diệp Linh Ngân quay cảnh ngoài trời nhiều, cũng không thể lúc nào cũng có thể bên cạnh mà quan tâm đến tình hình sức khỏe của cô, Hoắc Cẩn Hành lo lắng cau mày, rút lấy khăn giấy đưa tới: “Cảm rồi?”
“Hơi lạnh một chút.” Diệp Linh Ngân day day cái mũi đã đỏ bừng, nhận lấy tờ khăn giấy mềm mại từ một bên đưa tới, nhẹ nhàng lau mũi.
“Cứ toàn quên không mặc áo khoác.” Người dạy dỗ và bị dạy dỗ bỗng bị đổi chỗ.
“Em còn có một cách.” Cô nhanh trí suy nghĩ, cắt đứt giọng nói nghiêm túc của Hoắc Cẩn Hành, trực tiếp nhào vào lòng anh ôm chặt lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực ấm áp: “Như thế này là ấm rồi.”
Khoảnh khắc mùi hương ngào ngạt ập đến, hô hấp của Hoắc Cần Hành như bị đông cứng.
Tiểu yêu tinh được mọi người gọi là báu vật thế gian thân thể mềm mại biết bao, dựa vào người anh dường như không xương, mái tóc dài rơi xuống ngón tay anh, từng sợi tóc mềm mại như đang tranh giành trước sau liên tiếp đến gần, như đang muốn hỏi thăm anh.
Ghế sau không bật đèn, đường nhìn lúc mờ lúc tỏ, không thể nhìn kỹ, chỉ có đường nét hình bóng lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
Không khí như ngưng đọng, điều hòa ấm trong xe theo đó mà nóng lên, nóng đến thiêu đốt người.
Trong lòng anh có một sợi dây như đang níu anh lại, nói với anh rằng, đây là cô bé mà anh nuôi lớn, không thể buông thả cô, không thể để cô cứ chìm đắm thêm nữa.
Hầu kết Hoắc Cẩn Hành khẽ động, giữ chắc cánh tay cô, động tác có dừng lại trong khoảng 2 giây, rồi chậm chậm đẩy người ra, dùng giọng nói không hề có chút khác thường bảo lái xe tăng thêm nhiệt độ trên xe.
Cả đường không hề có một câu nói nào.
Người đàn ông ngồi nghiêm túc, mắt nhìn về phía trước, thật ra khóe mắt vẫn liếc qua nhiều lần
Cô gái nhỏ ngồi cạnh anh bình thường ríu rít nói chuyện hôm nay lại yên lặng đến lạ, hoặc là do hành động từ chối của anh ban nãy.
Nhưng anh chỉ có thể kìm chế xung động muốn dỗ dành người ta, nếu không thì Diệp Linh Ngân càng không thể bỏ cái ý nghĩ kia đi được.
Diệp Linh Ngân không hề mở miệng, giữ im lặng, trong lòng lại âm thầm tĩnh toán kế sách tiếp theo.
Hoắc Cẩn Hành vẫn đối xử tốt với cô như trước đây, chưa hề thay đổi, nhưng thời điểm có sự tiếp xúc cơ thể thân mật lại muốn giữ khoảng cách, thế là như nào?
Cách tấn công Hoắc Cẩn Hành không giống với nước ấm nấu ếch, nếu đã không thể từ từ tấn công, thì cô không thể không thêm một liều thuốc mạnh hơn, bắt buộc phải có sự thay đổi!
Về tới Lan Đình Thủy Tạ, hai người ai về phòng người nấy.
Hoắc Cẩn Hành mới vào phòng đã đứng bất động ở cửa, không được bao lâu, chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của người ở phòng bên cạnh: “Anh, anh qua lấy áo vest của anh này.”
Lúc này đáng lẽ ra không nên bước vào phòng cô thêm lần nào nữa, nhưng lúc nãy trên xe đã từ chối cô một lần, nếu đến cả một cái áo khoác thôi cũng không thèm đi lấy về, cô gái nhỏ chắc chắn sẽ giận anh.
Hoắc Cẩn Hành thở dài một hơi, đẩy cửa ra.
Phòng của Diệp Linh Ngân là ngay sát cạnh phòng anh, đi vài bước là tới.
Gõ cửa bước vào, Diệp Linh Ngân mặc bộ đồ giống hôm đi thử đồ ngồi bên mép giường, trên tay ôm chiếc áo vest nam.
Hoắc Cẩn Hành đưa tay về phía cô, nhưng Diệp Linh Ngân không đưa cho anh: “Anh, giúp em một việc được không?”
“Ừ?” Từ bao giờ lại dùng từ “giúp” để nói chuyện với anh?
Đôi chân trắng nõn mịn màng từ trong vạt váy dài duỗi ra, đi dép lê vào, Diệp Linh Ngân ôm lấy áo của anh đứng dậy, đột nhiên quay lưng lại, ngón tay với ra phía sau: “Đai bị buộc thắt mất rồi, em không nhìn thấy được, giúp em gỡ nó ra với.”
Phát hiện ra ý đồ của cô, Hoắc Cẩn Hành xoa mày, dừng một giây: “Anh gọi người tới giúp em gỡ.”
Ngay thời khắc anh quay người đi, mu bàn tay đột nhiên bị một luồng nhiệt ấm nóng bao phủ, mùi hương độc đáo đặc biệt của nước hoa Be Rose cũng theo đó mà xông tới.
Diệp Linh Ngân đang nắm lấy ngón tay anh, dần dần nắm chặt cùng đốt xương to lớn của anh chen chúc một chỗ.
“Hoắc Cẩn Hành.” Người con gái xinh đẹp ngẩng đầu nhìn anh, đôi mi vừa dài vừa dày có hơi lay động, mùi hương nốt cuối của Be Rose đang dần dần phát tán trong không khí, làm con người ta mê man quyến luyến.
Cô tiến lên một bước, mũi chân đè lên mặt giày của anh, bàn tay mềm mại đặt lên vai anh, hai mắt ngập tràn ý cười, đôi môi đỏ tươi óng ánh no đủ hơi hé mở, kiễng chân lên áp sát bên tai anh, nhẹ nhàng thổi ra một hơi: “Cũng không phải là bảo anh giúp em cởi ra, anh sợ gì chứ?”.