Những Năm Ấy Tôi Làm Chó Liếm FULL


Mặt Lâm Du nóng đến độ có thể chiên trứng, từ tai xuống cổ đều đỏ lựng.
Thẩm Tử Diệc muốn nhìn thử xem xem xuống dưới nữa có phải cũng đỏ ửng không.

Cơ mà cũng chỉ là nghĩ thôi, nếu không đêm hôm thế này giống như anh đang có mưu đồ gì khác ấy.
Sờ trán cậu một chút rồi lại dán trán mình lên: “Có phải là lại sốt rồi không?”
Lâm Du lắc đầu, dỏng tai lên: “Anh gọi em là gì?”
Thẩm Tử Diệc bị nhóm độc giả nhiệt tình kích thích tới mức da mặt dần trở nên dày hơn, hết sức thản nhiên nói: “Gọi cái anh nên gọi thôi.”
Rất tốt, cho sự tự giác này điểm tối đa.
Lâm Du không ngăn được ý cười, trên mặt đầy ắp vẻ thẹn thùng và ngọt ngào.
Thẩm Tử Diệc rất hài lòng với phản ứng này, câu lấy cổ cậu chòng ghẹo: “Vợ ơi, anh muốn em đăng chương mới, lời anh nói có tác dụng không?”
Đáy lòng Lâm Du rung động mãnh liệt, mấy tiếng vợ ơi này làm cho nơi nào đó trên người cậu có hơi ướt luôn.

Cơ mà bây giờ đang bị mê hoặc đến mất hồn mất vía, Thẩm Tử Diệc bảo cậu làm việc sao cậu có thể hưởng thụ chứ.
“Có tác dụng…” Cậu ngẩng đầu cọ cọ chóp mũi Thẩm Tử Diệc tìm kiếm vuốt ve an ủi, “Em nghe lời anh.”
“Thật ngoan.” Thẩm Tử Diệc ôm máy tính qua giúp cậu, để cậu làm ổ trong chăn viết truyện, chỉnh lại đèn ngủ, “Đừng viết lâu quá không tốt cho mắt.”
Lâm Du ám muội ra hiệu: “Em viết xong rồi chúng mình có thể…”
“Viết xong rồi nói.”
Lâm Du nghe lời ò một tiếng, quen tay mở xem bình luận mới trước.


Thẩm Tử Diệc liếc xéo, trong lòng vẫn thấy chíu khọ: “Bọn họ làm gì cứ gọi em là bà xã chứ?”
Anh thấy hiện giờ đổi chỗ rồi, trở thành Lâm Du bận rộn làm việc của mình, anh ngồi bên cạnh với cậu.

Chẳng qua anh không yên tĩnh nổi như Lâm Du, có thể làm ổ bên chân anh với một đĩa trái cây một cái máy chơi game, hoặc là không có gì hết cũng có thể đợi cả một buổi chiều.
Lâm Du hơi ngại ngùng, còn nghiêm túc giải thích: “Trước đây bọn họ gọi em là thái thái, em nói không phải thái thái, em là nam, sau đó…”
“Sau đó?”
“Sau đó bọn họ liền gọi là bà xã.”
“…”
Thẩm Tử Diệc chống cằm nghĩ ngợi, bọn họ làm sao biết vợ mình xinh đẹp đáng yêu chứ, lỡ đâu là một gã đàn ông cao to mét chín còn kêu ra tiếng không.

Anh cả giận nói: “Lần sau đăng tấm ảnh mãnh nam lên xem bọn họ còn gọi vậy không.”
Lâm Du chớp chớp mắt, không thể tin nổi: “Anh đang ghen hở?”
Thẩm Tử Diệc không hé răng, ánh mắt phức tạp nhìn lại cậu.
Sao anh ấy có thể thừa nhận chứ, Lâm Du chán chường đang muốn thu hồi tầm mắt thì nghe thấy một tiếng “ừm” nặng nề, không biết có phải ảo giác hay không mà dường như còn nghe được mấy phần ấm ức trong đó.
Lâm Du chu miệng lên với anh.
“Làm gì đó?”
“Sắp bắt đầu viết nè, cho em xíu năng lượng đi.”
Thẩm Tử Diệc đỡ bên gáy cậu cho thật nhiều năng lượng.

Lâm Du thở gấp, ôm cổ anh không nỡ buông tay, đôi mắt trở nên ướt át vì động tình: “Chồng ơi, hay là mình vẫn làm trước…”
“Hôm nay là thứ bảy, fans của em thấy em quay lại còn đăng thêm chương mới chắc chắn rất là vui.” Thẩm Tử Diệc làm bộ mình rất rộng lượng: “Ngày mai anh cũng ở nhà với em, không gấp chút chuyện vặt này.”
Trong lòng anh có một nút thắt, Lâm Du là vì anh mới khóa truyện, trước tiên phải giải quyết chuyện này đã, chuyện khác làm mới sung sướng được.
“Viết đi nào, anh lấy một ít trái cây cho em ăn.”
Có những chuyện phải tự mình làm mới biết, tỷ như rửa rồi cắt mấy loại trái cây rất tốn thời gian.

Lâm Du mỗi lần đều xếp thành hình hoa, vừa nhìn là hao tốn tâm tư, anh còn thích thì ăn không thích thì thôi, không ăn được mấy miếng, thật là không biết điều.
Kỹ thuật dao của Thẩm Tử Diệc thật sự không thể khen nổi, không dễ dầu gì mà cắt được một đĩa ra hình ra dạng.

Lâm Du đã khôi phục tâm trạng gõ chữ như bay.

May mà có nửa chương bản thảo, không phải viết quá lâu.
Thẩm Tử Diệc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt chăm chú như vậy của cậu, anh thấy rất mới lạ, rất xinh đẹp, rất…làm cho người ta mê đắm.
Anh không dám quấy rối, tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, xiên một miếng táo đút tới bên miệng, mắt Lâm Du không rời khỏi máy tính, cúi đầu cắn: “Cảm ơn chồng yêu!”
Thẩm Tử Diệc có hơi ngộ ra chân lý lẳng lặng bầu bạn bên người, nếu như là người mình thích thì có ra sao cũng sẽ không nhàm chán.

Anh đặt đĩa lên trên đùi, lấy một quyển sách xem, thi thoảng đút một miếng cho Lâm Du, mình ăn một miếng.


Trước kia sao anh không cảm thấy khi yên lặng ai làm việc nấy thì bầu không khí vẫn hết sức thư thái.
Lâm Du bỗng nhiên ngồi dậy duỗi lưng, Thẩm Tử Diệc liếc nhìn máy tính: “Viết xong rồi sao?”
“Dạ, hiệu đính một chút nữa là có thể đăng rồi.”
Thẩm Tử Diệc nhanh nhẹn chụp điện thoại: “Anh đi vệ sinh.”
Lâm Du vẫn như mọi khi trả lời bình luận đầu tiên, ID là ‘Các người không có vợ hay gì’.
Tên của độc giả đợt này càng ngày càng kỳ cục, có điều Lâm Du nhìn thấy sao cũng mát mắt.

Hôm nay cậu vui lắm, trả lời “Hôn hôn cục cưng”, đằng sau còn thêm một chuỗi trái tim.

Thẩm Tử Diệc trong nhà vệ sinh ôm điện thoại suýt vui đến hú lên.
Khẽ nhéo nhéo mặt xác định biểu cảm không có gì khác thường mới đi ra.

Lâm Du đã cất máy tính, đang nhìn anh muốn nói lại thôi.
Thẩm Tử Diệc vuốt tóc cậu: “Làm sao vậy? Đã làm xong hết sao?”
“Xong rồi…” 
Lâm Du hít một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. 
Nội tâm Thẩm Tử Diệc: Không phải chứ không phải chứ, em ấy sẽ không phát hiện ra chứ? Mình rớt ngựa rồi hả?
“Trong lòng em anh không hề giống với trong truyện.” Lâm Du vẫn muốn nói rõ ra, “Chồng của em là tốt nhất.”
Đương nhiên anh biết.

Thẩm Tử Diệc còn tưởng là chuyện gì nữa chứ, sáp đến cắn tai cậu: “Em cũng không giống, em có chồng thương em.”
“Anh đã xem qua truyện em viết sao?” Tước Tước nghi hoặc.


Thẩm Tử Diệc xem như có đọc thì hẳn là cũng quét mắt lướt sơ qua thôi, nếu không thì cậu sẽ ngại lắm á, giống như bị người trong hiện thực phát hiện mình bung lụa trên Weibo.
“Xem qua mấy lần.” Thẩm Tử Diệc cảm thấy câu trả lời này của anh không có vấn đề gì.

Giáo viên ngữ văn từng dạy, ‘mấy’ là hư từ, anh chẳng qua chỉ là cực kỳ hư thôi.
“Em viết…thế nào ạ?”
Thẩm Tử Diệc chỉ sợ bắt đầu bàn về vấn đề này.

Anh muốn khen một phen, sợ không cẩn thận làm lộ tẩy thật ra anh đã nghiêm túc xem những mấy lần, chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: “Quá thuần khiết, không thấy cốt truyện quan trọng, có thể là anh không đọc kỹ.”
“Không thuần khiết sẽ không thể đăng đâu.”
“Vậy em viết cho anh xem đi.”
Sự chú ý của Lâm Du hoàn toàn bị chuyển dời, mặt cũng biến vàng: “Em không biết viết…”*Mặt bé biến vàng rồi nè

“Là do anh chưa dạy em tốt sao?” Thẩm Tử Diệc nhéo cằm cậu, “Xem ra chút chuyện kia của hai chúng ta vẫn chưa đủ gợi lên cảm hứng sáng tác của em.”
Nói xong còn gật gù đắc ý, Lâm Du mỗi ngày đều quyến rũ anh, lần này nhất định ngượng đến không nói ra lời nhỉ.

Một giây sau ngón tay bị bao lấy trong sự ấm áp: “Vậy hôm nay tích lũy thêm một ít tư liệu sống cho em đi.”
Lâm Du như có như không liếc mắt đưa tình nhìn anh: “Muốn lắm rồi.”
“Em nghe lời cập nhật truyện rồi, không cho phép từ chối em nữa… Anh đã để vợ anh đói khát hai tiếng rồi đó.”
Trong dĩa còn lác đác vài quả nho và dâu, Thẩm Tử Diệc muốn để tới chỗ không cản trở thì Lâm Du ngăn anh lại, nói bằng khẩu hình: “Đút em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận