Những Năm Ấy Tôi Làm Chó Liếm FULL


Dạo này Lâm Du bị kẹt ý tưởng.
Cậu và Thẩm Tử Diệc gắn bó như keo sơn, nhưng mà hai người trong truyện vẫn không có tiến triển gì.

Trước đó đều đã báo trước là truyện ngược nặng, bây giờ đã không bắt được cảm xúc nữa.
Ngày tháng nhàn hạ, Thẩm Tử Diệc càng ngày càng thương cậu, cậu cũng hết tư liệu để viết truyện.
Bây giờ Thẩm Tử Diệc cuối tuần rất ít khi tới công ty, có việc thì cũng làm ở phòng sách.

Còn dọn một chỗ cho Lâm Du, mỗi người chiếm một bên bàn, một người làm việc một người sáng tác, mệt thì duỗi lưng nhìn nhau cười, càng ngày càng giống như những cặp tình nhân bình thường.
“A phiền thật đó!”
Lâm Du bùng nổ đập bàn phím mấy cái, hờn dỗi đẩy máy tính sang một bên.

Gần đây Thẩm Tử Diệc mới phát hiện ra là Lâm Du cũng sẽ có một chút cáu kỉnh, còn khướt mới giống bé thú cưng ngoan ngoãn nghe lời của trước kia, cậu cũng biết ầm ĩ biết bướng bỉnh.
Là vợ yêu hoạt bát sinh động, vui buồn giận thích đều sẽ muốn thể hiện ra trước mặt anh. 
Thẩm Tử Diệc tạm buông công việc xuống, một tay chống đầu nhìn cậu: “Sao thế?”
Lâm Du bĩu môi: “Em viết không ra.”
“Chồng ơi, anh có thể ngược em một chút không?”
Nói xong còn sợ Thẩm Tử Diệc sẽ thật sự đối xử không tốt với cậu, giơ ngón tay so một chút, “Chỉ ngược chút xíu thôi là được, một xíu như này nè~”
Thẩm Tử Diệc nhìn cậu một hồi mới từ tốn nói: “Em không yêu anh, ở cùng anh chỉ là vì tư liệu viết truyện.”
Có câu nói thế nào nhỉ, hàm nghĩa sâu xa của viết truyện bá tổng là đầu tiên phải tìm một vị sếp tổng bá đạo đã.
“Đương nhiên không phải! Chỉ là…” Mắt Lâm Du cũng trợn tròn, miệng cũng tròn vo, nhào lên người anh ăn vạ, “Nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt mà…”
Cậu vẫn còn hơi sợ đùa như thế này có thể sẽ làm cho Thẩm Tử Diệc không vui hay không.

May mà người kia không cho cậu cơ hội nghĩ nhiều, Thẩm Tử Diệc khẽ cắn môi dưới của cậu: “Viết không ra thì đừng viết nữa, làm ảnh hưởng đến tâm trạng lại không đáng.”
Tuy rằng anh cũng rất mong đợi vào hướng đi kế tiếp… Ngày làm việc còn dễ nói, cuối tuần bọn họ dính với nhau, Thẩm Tử Diệc muốn đu truyện chỉ có thể nửa đêm bò dậy lén đọc.
Nhất là coi kỹ “Lời tác giả muốn nói” dưới cuối chương.

Cái này giống như là lời ước nguyện, Lâm Du muốn ăn cái gì, dạo này nhìn thấy thích cái gì.

Thẩm Tử Diệc cảm giác như là cậu đang ám chỉ mình, mặc dù Lâm Du không hề biết chồng yêu lại là một độc giả trung thành của cậu.

Không thể biểu hiện quá rõ, nhưng chỉ cần là thứ Lâm Du từng viết, không quá mấy ngày sau Thẩm Tử Diệc sẽ bịa đủ mọi lý do để tặng cậu.

Lâm Du viết cái gì là có cái đó, tất thảy đều là cây bút thần Mã Lương bản chậm hơn.
“Không được nha, nhiều người đang đợi như vậy đó.”
Lâm Du ôm máy tính qua chỉ cho anh xem, Thẩm Tử Diệc nhìn thấy ID của mình.
“Anh xem người này nè, dạo gần đây người em quen mắt nhất là bạn này.

Luôn thưởng cho em, mỗi lần đều bình luận cổ vũ em, thật là ấm áp.”
Thẩm Tử Diệc gật gật đầu: “Vừa thấy là một người lịch thiệp.”
Lâm Du phì cười: “Các người không có vợ hay gì… cái tên này lịch thiệp chỗ nào?”
“Một quý ông có linh hồn thú vị.”
“Ể, không phải anh ghét nhất là có độc giả gọi em là vợ sao?”
“… Ặc…” Thẩm Tử Diệc hắng giọng, làm bộ dạng rất có lí lẽ, “Người thật lòng đối tốt với em thì anh cũng thích.”
Lâm Du vừa nghe thế này càng không có chút kiêng dè chia sẻ với Thẩm Tử Diệc, “Chồng ơi anh biết không, em từng vào trang chủ của bạn này xem á, chỉ chú ý một tác giả là em, lưu một bộ truyện của em, đây chính là chân ái đó!”
Thẩm Tử Diệc thưởng thức biểu cảm phấn chấn mang theo đắc ý của Lâm Du, trong lòng ấm áp, thì ra cảm giác mình bỏ ra được người ta nhìn thấy là như thế này.
Anh rất vui nhưng không thể thể hiện ra, sợ Lâm Du nhìn ra điều gì khác thường, chỉ có thể trầm giọng: “Còn khen người khác nữa thì anh sẽ giận đó.”
“Thôi mà thôi mà, ai cũng không tốt bằng chồng em.” 
Lâm Du ôm mặt anh chụt một cái thật mạnh, Thẩm Tử Diệc quyết định lát nữa lại tặng thưởng thêm cho cậu.
Buổi chiều Lâm Du đem một cái ghế đẩu ngồi trong phòng khách xem đủ thể loại phim ngược máu chó.

Cậu có tấm lòng mềm yếu, năng lực cộng hưởng mạnh, kịch bản xàm cỡ nào cũng đều có thể tự tìm ra điểm ngược rồi xem đến mắt nhòe lệ.
Thẩm Tử Diệc làm việc xong thì thấy Lâm Du dựa vào bên ghế sofa, vừa thút thít vừa gõ chữ lộc cộc, “Em có cảm hứng rồi…”
“…”
Thẩm Tử Diệc không nỡ quấy rầy cậu, mãi đến tận đêm khuya Lâm Du mới vừa lòng thỏa ý gập máy tính lại, “Viết được mấy chương rồi, ngược xong cái này là có thể rải đường.”
Thẩm Tử Diệc vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh cùng cậu, đợi tới sắp ngủ gục, nghe cậu nói mới lười nhác nói: “Rải đường không bằng rải chút thịt đi.

Bây giờ độc giả đều thích đọc mà, à đâu, anh nghe trợ lý của anh nói đó… cậu ta nói có H xem mới đã.”
Anh rất muốn biết Lâm Du với gương mặt xinh đẹp này sẽ làm ra món mặn có hương vị gì.


Khi viết sẽ mang biểu tình ra sao, là dấn thân vào hay là cực kỳ bình tĩnh?
Dựa theo tinh thần tình cảm chân thật khi cậu viết ngược, khi viết cái kia chắc không phải là sẽ viết rồi viết nữa lại thèm khát đâu nhỉ?
Mặt Lâm Du nóng rần lên: “Đáng ghét, anh chỉ biết cười em…”
“Không có mà.” Thẩm Tử Diệc nghiêm túc nói: “Lần trước anh có nói muốn xem em viết rồi, em còn bảo anh tích lũy tư liệu cho em, quên rồi sao?”
Nhớ tới công cuộc mãnh liệt lần trước, lỗ tai của Lâm Du sắp bốc khói.

Trước giờ cậu đều nghe lời, sợ rằng Thẩm Tử Diệc sẽ vì cậu mà lộ ra một tí nỗi thất vọng gì, theo bản năng gật đầu: “Được rồi, em…suy nghĩ một chút.”
“Ngoan lắm,” Thẩm Tử Diệc hôn cậu một cái, “Anh đi mở nước, chúng ta cùng tắm.”
Trong khi ở nhà tắm thì điện thoại nhận được nhắc nhở, là Lâm Du mời hẹn đi ăn cơm, hỏi anh khi nào có thời gian.
Lâm Du không có ý gì khác, cậu chỉ nghĩ rằng bạn đọc này thưởng quá là nhiều, lại chẳng có chức năng hoàn trả, lỡ như đối phương là một cô bé còn nhỏ tuổi thì sao? Cho nên cậu định quy đổi thành tiền gặp mặt trực tiếp trả lại, còn phải cảm ơn người ta cho tới giờ vẫn luôn ủng hộ mình.
Thẩm Tử Diệc còn đang đắm chìm trong niềm hân hoan mà Lâm Du đã đồng ý viết thịt cho anh, trong phút chốc đã vui buồn lẫn lộn.
Lâm Du gõ chữ cả một buổi, mệt não mỏi tay, lười biếng nằm trong bồn tắm không muốn nhấc cánh tay lên.
Thẩm Tử Diệc giúp cậu tắm rửa, chà rửa tới khu vực bé chym nhỏ.

Nơi đó từ trước tới nay chỉ cần Thẩm Tử Diệc đụng tới là Lâm Du theo bản năng dâng lên tay anh.
Thẩm Tử Diệc cũng hơi có cảm giác, đang định chơi uyên ương hí thủy thì chợt nghe Lâm Du thở dài.
Trước lúc ấy ấy mà người yêu lại thở dài, đây quả thật là nhục nhã quá đỗi.

Thẩm Tử Diệc nhanh chóng phản tỉnh, dạo này anh biểu hiện vẫn rất ổn mà.
“Sao lại không trả lời tin của em chứ, trước đây bạn này đều trả lời trong vài giây.” Lâm Du hơi ưu tư mà nhìn Thẩm Tử Diệc, “Anh nói không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Hay là em hỏi quá mạo muội, có phải là mất lịch sự không ha?”
Lông mày của Thẩm Tử Diệc sắp dựng đứng lên: “… Em nhất định phải bàn về người đàn ông khác khi làm với anh sao?”
“Sao lại nghĩ như vậy, chắc chắn không phải là con trai đâu.” Lâm Du ôm anh, vốn là động tác an ủi, muốn ôm một chút rồi buông ra, nhưng mà cảm giác ôm ấp trong nước rất khác lạ.

Cậu chạm phải liền không muốn buông, cứ dán luôn lên người Thẩm Tử Diệc.
“Anh nghĩ lại xem con trai thích xem loại tiểu thuyết này được bao nhiêu người? Còn lấy kiểu ID thế này nữa, chắc chắn là nữ sinh đáng yêu rồi.

Em đoán là còn đi học hoặc là mới vào đời, không hiểu cách xài tiền.


Em muốn đi trả lại cho cổ, nếu không thì trong lòng em cũng không yên.”
Em mới là nữ sinh, cả nhà em đều là nữ sinh.
Thẩm Tử Diệc tiếp tục tra hỏi: “Con gái mà có thể làm em ngày nhớ đêm mong như thế hả?”
Lâm Du hỏi ngược lại: “Em đã cong thành nhang muỗi rồi anh còn lo cái gì?”
“Thôi vậy,” Lâm Du cúi đầu, “Cô ấy không trả lời thì chắc là không muốn gặp rồi.”
Thẩm Tử Diệc thấy dáng vẻ này lại đau lòng: “Anh…anh ta không gặp em, em… thất vọng sao?”
“Dạ.”
Ài… thôi được.
Bảo Thẩm Tử Diệc chủ động rớt ngựa là chuyện không có khả năng, cho nên anh quyết định tìm người đi thay mình.

Nhưng mà người này không dễ tìm, vì để đảm bảo có thể giao lưu trôi chảy với Lâm Du cần phải đọc truyện này và tất cả lịch sử trò chuyện của bọn họ, còn phải biết được tường tận đầu đuôi cả sự việc này.
Anh đường đường là sếp tổng bá đạo là độc giả trung thành của vợ cưng không nói, còn sợ lòi đuôi mà tìm thế thân.

Thẩm Tử Diệc nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một người sẽ không chế nhạo anh, bởi vì không dám.
“Trờ về đọc thuộc lòng ba lần, làm xong chuyện này, việc cậu lười biếng trốn trong giờ làm tôi sẽ không truy cứu.”
Trợ lý nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi không có trốn việc.”
“Trong thời gian làm việc cậu lái xe của tôi tới nhà ba mẹ bạn gái.”
Trợ lý khựng lại, cúi người cái roẹt: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Tới ngày hẹn, Lâm Du mặc đồ hết sức năng động, nhìn chú chó to bám sau lưng không cắt đuôi được, không đành đoạn nói: “Thật sự không cần đi theo em đâu mà, nào có chuyện bạn trên mạng gặp nhau còn mang theo người nhà chứ.”
“Sợ em gặp phải ông chú kỳ quặc.”
Thẩm Tử Diệc ở nhà ngồi không yên, lỡ đâu trợ lý xảy ra sai sót gì, anh ở bên cạnh còn có thể cứu vãn.
Lâm Du muốn đặt một nhà hàng tốt một chút, lại cảm thấy vẫn tùy ý một chút thì tốt hơn, cuối cùng hẹn ở McDonald.

Tới khi gặp mặt trợ lý không ngờ Thẩm Tử Diệc cũng sẽ đi theo, hiển nhiên là quá muốn thể hiện tốt hơn, nhưng mà cậu chàng lại căng thẳng, kỹ thuật diễn phô trương lại như cố ý.
“Anh… đây là chị dâu? Ôi mẹ ôi, thật sự là kim ốc tàng kiều, chị dâu vừa đẹp người lại có tài nữa… Trùng hợp ghê trùng hợp ghê, trái đất thật nhỏ nha.

Haha, tác giả mà em đu truyện lại là chị dâu của em.”
Vẻ mặt Thẩm Tử Diệc như nhìn đồ đần, Lâm Du lịch sự gật đầu: “Không ngờ lần gặp mặt đầu tiên lại thế này, thật trùng hợp quá.”
Lúng túng nói vài câu, trợ lý không có tâm trạng, lời khen cũng giống như học thuộc lòng.

Lâm Du cảm thấy không thích hợp nhưng cũng không nghĩ nhiều, cấp dưới ở trước mặt Thẩm Tử Diệc cũng khó tránh khỏi sẽ căng thẳng chứ.
“Mạo muội mời anh ra thật ra là muốn…”
Lâm Du cũng không nhiều lời, đưa ra một tấm thẻ: “Cảm ơn ý tốt của anh, cầm đi làm chuyện khác có ý nghĩa hơn đi.”
Thẩm Tử Diệc chung quy vẫn không có mặt dày đến độ cho trợ lý xem lịch sử trò chuyện của hai người, cũng không nói kỹ, chỉ là bảo anh về đọc truyện.


Đột ngột nhảy ra chuyện này, trợ lý cũng thộn mặt ra: “Chị dâu… em không dám lấy đâu.”
Ba người đàn ông trông không tầm thường cùng nhau ngồi ăn gà rán, bầu không khí lại quỷ dị như vậy dẫn tới mấy bàn bên cạnh đều lao xao ngó nghiêng.
Thẩm Tử Diệc như ngồi trên bàn chông từ lâu, cau mày nói: “Cho cậu thì cứ nhận, lấy xong thì đi về làm việc của cậu đi.”
Trợ lý cất thẻ vào túi. 
Cừ ghê, cậu này cho cậu kia tiền, cậu kia không nhận, anh chàng này khuyên nhận đi, cậu kia không dám không nhận.

Mấy người hóng hớt đều nhìn tới ngẩn ngơ.
Ông chủ cũng đã lên tiếng, trợ lý chuẩn bị chuồn, Lâm Du bỗng dưng gọi anh lại: “Tôi không nên hỏi nhiều, nhưng mà trước kia tôi nghe nói anh với bạn gái đã tính tới chuyện cưới gả rồi đó, xem loại tiểu thuyết này…là do nguyên nhân gì?”
Tính cách Lâm Du mềm yếu, nhưng mà cậu gặp phải vấn đề kiểu này khó tránh hơi có tí xúc động.

Cậu cũng là đến giờ mới nhớ tới, một người đàn ông đã có vợ chưa cưới lại say mê truyện tình trai đến mức độ này, không phải rất kỳ lạ sao.
Trợ lý chớp chớp mắt, hiểu ra Lâm Du có ý gì.

Chuyện này nếu như anh không nói rõ thì đó là tội lớn cỡ nào.
Mấy ngày trước Thẩm Tử Diệc còn nói kế hoạch năm sau là cho Lâm Du tới công ty làm.

Nếu như Lâm Du có thành kiến gì với anh, sau này cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng gặp, anh đừng mong sống nữa.
“Tôi vẫn một lòng son sắt với bạn gái!” Nói xong lại cảm thấy giờ này không có sức thuyết phục gì, trợ lý đưa mắt nhìn Thẩm Tử Diệc cầu cứu viện, “Anh… em, anh biết mà…”
Trợ lý hoảng loạn còn có thể thông cảm được, sao cả Thẩm Tử Diệc cũng trốn trốn tránh tránh?
Lâm Du hồ nghi quan sát Thẩm Tử Diệc, lại nhìn trợ lý, hai người liếc mắt nhìn nhau, cậu đột nhiên vỡ lẽ.

Cậu đưa cằm chỉ chỉ Thẩm Tử Diệc đang vùi đầu gặm hamburger, nháy mắt với trợ lý.
Người nào trợ lý cũng không đắc tội nổi, không hó hé một chữ.

Nhưng mà trên gương mặt cuống quýt của anh đã hiên ngang viết nên dòng chữ “Cậu nhìn xem hai chúng tôi ai mới là gay.”
Lâm Du hiểu được: “Anh về trước đi.”
Trợ lý trốn nhanh như chớp, để lại Lâm Du và Thẩm Tử Diệc không nói gì với nhau.

Thẩm Tử Diệc hì hục gặm xong một cái hamburger nhận ra mình còn chưa nghẹn chết, đẩy khay thức ăn tới bên tay Lâm Du.

Làm ra chuyện xấu hổ như vậy, rúc đầu như con cún làm sai chuyện, “Ăn nhiều một chút.”
Lâm Du lấy mấy cọng khoai tây xếp thành hai khúc, chầm chậm nhét vào trong miệng: “Ăn xong rồi anh có gì muốn nói với em không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận