Giang Nhiên một người luôn vô cảm liền liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Khi Nguyễn Niệm Niệm đang định tự mình trả tiền, thì bàn tay to lớn của người đàn ông đã đi trước cô một bước, anh vội bỏ tiền xuống.
"Em cũng có tiền mà.
"
Giang Nhiên liền nói một cách nhẹ nhàng: “Cứ giữ lại đi.
”
Nhưng lời nói của anh thì rất cứng rắn, cho nên Nguyễn Niệm Niệm có hơi nhếch khóe miệng mà nhét tiền lại, thế nhưng cô đã phát hiện ra người đàn ông này hình như rất giữ lời hứa.
Lại có thể tự lo cho bản thân mình được.
Nguyễn Niệm Niệm từ trong túi móc ra một tấm phiếu bình giữ nhiệt khác, sau đó đưa nó cho Giang Nhiên: “Ở nhà không có bình giữ nhiệt, hãy dùng phiếu này đi mua bình giữ nhiệt nhé.
”
Sau đó anh cũng lấy ra phiếu bánh ngọt ra và nói: "Cho anh một cân bông lan.
"
"Chúng ta kết hôn, ngày đại hỷ như vậy, cần phải chúc mừng chứ.
”
Nguyễn Niệm Niệm đang cố tự mình sắp xếp mọi thứ, còn Giang Nhiên rốt cuộc lại không nói gì, thế là hai người tay không mà đến, nhưng khi ra khỏi cửa hàng mua bán, thì bọn họ lại mang ra rất nhiều túi lớn nhỏ đủ thứ, và còn treo nó trên tay lái nữa.
Nguyễn Niệm Niệm trong tay cũng cầm một ít, cô ngồi ở ghế sau mà lẩm bẩm: “Chúng ta kết hôn rồi, có nên đi thăm ba mẹ không? Tam tẩu đang mang thai, em muốn mua cho chị ấy một cân đường nâu.
”
"Em cũng đã mua kẹo cứng vị trái cây cho những đứa trẻ khác nữa.
Chắc chúng sẽ thích có phải không?"
Cô rất hào phóng khi đi mua đồ cho mọi người trong gia đình của Giang Nhiên.
Một cân đường nâu cũng chỉ được tặng cho bạn bè thân thiết khi họ mới kết hôn hoặc đang ở cữ (phụ nữ sau khi sinh trong một tháng đầu tiên), cô vừa mở miệng đã tặng một cân đường, cô là tiểu thư được nuông chiều đến từ thành phố, cô không sợ người khác cho rằng cô là người tiêu tiền như nước sao.
Không phải cô gái mặt trắng đó cũng nghĩ anh cũng đang tiêu tiền như nước sao?
Trong mắt anh hiện lên một chút gì đó không vui, nhưng khi nghĩ đến tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi, thì vẻ mặt anh dần hòa dịu.
“Khi quay về thì chỉ đổ một nửa số kẹo ra mà thôi, phần còn lại thì đưa cho tam tẩu.
”
Nguyễn Niệm Niệm đột nhiên nghe được mệnh lệnh từ người đàn ông.
Vì món hàng này được mua từ tiền và phiếu của anh, cho nên Nguyễn Niệm Niệm không thể trái lời được, thế là cô liền cười mà nói: “Vâng.
”
"Chờ khi anh đi làm, anh mệt mỏi rồi, về nhà em sẽ pha nước đường cho anh.
" Ăn đường có thể khiến người ta cảm thấy tràn đầy năng lượng một chút.
Giang Nhiên!
Điều này chứng tỏ trong lòng của Nguyễn Niệm Niệm đã có anh, nhưng rốt cuộc cô vẫn không nói gì.
Hai người đi xe đến thôn vào buổi trưa, khi đến thôn, vừa đúng lúc đến giờ tan làm, ánh mắt như nhìn thấy khỉ đó lại nhìn qua Nguyễn Niệm Niệm một lần nữa.