Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

041 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi mốt: Phòng dịch cho bò

Lạc Tái nhẹ nhàng đè lại một con cún Sa Bì đen chừng mười ngày tuổi, lưu loát chích cho nó một mũi, động tác của cậu rất thành thạo, khi con cún đang ngọ nguậy nức nở với chủ nhân vì bị bác sĩ thú y xa lạ kiểm tra thân thể, ngón cái và ngón trỏ của bên tay trái của cậu đã nắm lấy phần da lỏng ngay chỗ cơ delta tại phần vai ở chi trước của nó, đâm mũi kim vào chỗ nếp nhăn.

Mà chủ nhân của nó ── một cô bé đang rưng rưng nước mắt nhìn con cún Sa Bì, như người bị chích là chính cô bé vậy, cô bé siết chặt tay cha mình: "Vì sao, vì sao phải chích cho Nini? Nó luôn ngoan ngoãn ở nhà, cũng không bị bệnh gì..."

Quên nói con cún tên "Nini" này kỳ thực là con đực, Lạc Tái rất có thể hiểu sự khẩn trương thân là chủ nhân dành cho cún của mình, cũng không thấy mất hứng khi nghe khách hỏi han.

Chích xong rồi rút kim ra lại sử dụng miếng bông dính cồn i-ốt tiêu độc, cậu ôm con cún khỏi bàn khám, để vào tay cô bé, rồi ngồi xổm xuống, lấy độ cao ngang bằng với cô bé nghiêm túc trả lời đối phương: "Cũng không phải là cún không ra ngoài sẽ không bị bệnh. Cún con vừa đến nhà mới thân thể kỳ thực rất yếu ớt, có một số bệnh độc càng có thể là nó vừa chào đời đã mang theo từ bụng mẹ. Vừa rồi chú chích cho Nini là huyết thanh tăng cường sức đề kháng, trong vòng bảy ngày đừng dẫn nó ra ngoài, cũng tạm thời đừng tắm, cún và chủ nhân tận lực đừng tiếp xúc với mấy con chó bên ngoài, trong khoảng thời gian này, nếu Nini có bất cứ triệu chứng khó chịu gì, ví dụ như sốt, chảy nước mũi, ho hoặc tiêu chảy, phải lập tức dẫn nó tới khám. Năm mươi ngày sau khi nó sinh, lại dẫn nó tới chích một liều vắc-xin phòng bệnh. Nhớ chưa?"

Đối với một đứa con nít chỉ năm sáu tuổi mà nói, lời của cậu hơi khó hiểu, nhưng cô bé này lại có thể cảm nhận được chú bác sĩ thú y đeo kính, mặc áo blouse trắng trước mặt không xem mình là một đứa con nít không biết gì cả như những người lớn khác, mà là trịnh trọng giao trách nhiệm chăm sóc cún con cho cô bé, dạy cô bé nên làm thế nào, cũng tin tưởng cô bé có thể gánh vác được trách nhiệm của một vị chủ nhân nhỏ hợp cách.

Một phần ý thức trách nhiệm nặng trịch như chú cún Sa Bì ôm trong lòng, lại khiến cô bé trỗi lên lòng tin: "Dạ! Cháu nhớ rồi! Cháu sẽ chăm sóc cho Nini! Năm mươi... Trừ đi mười... Bốn mươi! Bốn mươi ngày sau cháu sẽ dẫn nó tới chích vắc-xin phòng bệnh!"

"Cháu học toán giỏi lắm!" Lạc Tái thoả mãn gật đầu, lại khom lưng đứng dậy, khi đi ngang qua con cún Sa Bì nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của nó cậu nhịn không được gãi cái mũi ướt át, "Tao nghĩ chủ nhân nhỏ của mày đã nhớ hết những điểm quan trọng rồi, vậy, bốn mươi ngày sau chúng ta gặp lại."

"Cảm ơn bác sĩ!"

"Leng keng──" Cô bé thận trọng ôm thú cưng của mình đi theo cha, có lẽ ngay vừa rồi, đứa bé vốn chỉ coi cún con như một món đồ chơi đã rõ ràng trách nhiệm mình nên có.

Tiễn khách đi rồi, Lạc Tái tiêu độc cho bàn khám, tuy rằng thú cưng tới phòng khám thú y Noah xem bệnh luôn ít ỏi như không có, nhưng bác sĩ vẫn tiến hành tiêu độc theo quy củ, chưa một lần bỏ sót. Trên thực tế một số phòng khám quy mô nhỏ không nhất định có thể tiêu độc triệt để, có vài thú cưng bị bệnh được thả chạy rông chủ nhân và bác sĩ cũng không có cách khống chế thích hợp. Khi bận đến tối tăm mặt mày, bác sĩ thú y vội vàng khám bệnh, khám xong cho con này không kịp rửa tay đã khám tiếp cho con kia, điều này rất dễ nhiễm khuẩn hoặc nhiễm bệnh cho thú cưng vốn không bệnh.

Lạc Tái luôn rất coi trọng những chi tiết thoạt nhìn như không quan trọng ấy, trước đây khi làm ở bệnh viện thú y, những việc như khám xong rửa tay, rửa bàn khám, tiêu độc nhiệt kế công cộng có lúc hộ sĩ cũng sẽ lười làm, nhưng cậu lại làm cực kỳ cẩn thận, vì thế cậu còn bị đồng sự trong bệnh viện cho là một gã lập dị chấp nhất mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Bất quá như một số người dọn vệ sinh vậy, ban đầu chỉ là định dọn cái bàn bẩn loạn, nhưng lau một hồi đã thấy kỳ thực cũng nên dọn tủ, thế là hốt mớ sách trên giá xuống bày lại, làm xong lại nghĩ dù sao cũng đã làm không bằng lau luôn sàn nhà đi, lau sàn nhà xong dứt khoát lau luôn cả ngôi nhà vậy...

Vốn chỉ là làm sạch bàn khám thôi, nhưng căn cứ ý nghĩ dù sao cũng phải làm, vì thế bác sĩ từ mặt bàn làm đến chân bàn, từ chân bàn lại làm đến sàn nhà, chờ khi thanh niên đang định hỏi bác sĩ một vài việc bước vào phòng khám, đã nhìn thấy bác sĩ thú y gầy teo trẻ tuổi vừa vặn chu cái mông rất vểnh ra vẻ cũng rất co dãn lên, cẩn thận tiêu độc cho sàn nhà.

"Bác sĩ... cần giúp không?" Nửa câu sau hầu như dán bên tai Lạc Tái.

Đối với giống chó cỡ lớn hở ra là thích nằm sấp lên người chủ nhân làm nũng, nó tuyệt đối là dằn vặt ngọt ngào mà thống khổ, cỡ chừng bốn năm mươi kg như Dobermann Rottweiler thì miễn cưỡng còn có thể chịu được, đổi lại là Caucasus chín mươi kg, tuyệt đối có thể khiến người "răng rắc" nằm thẳng luôn.

May mắn là Or rất chú ý không đè toàn bộ trọng lượng xuống, chỉ là nửa đè lên lưng bác sĩ, như là rất hiếu kỳ bác sĩ đang làm gì.

Cún con nhu thuận lại có ý muốn giúp đỡ chủ nhân đáng yêu nhất, nhưng Lạc Tái vẫn cự tuyệt: "Không cần, tôi đang tiêu độc, mùi gay mũi lắm, cậu ra ngoài trước đi."

Thanh niên không cho là đúng nhếch miệng cười, cố ý hít mũi, ngửi mùi trong phòng: "Ừ, bác sĩ dùng thuốc sát trùng CH₃CO₃H à?"

"Ôi chao? Sao cậu biết?"

Or cọ cọ vai Lạc Tái: "Tôi là thú cưng nhà bác sĩ thú y mà!"

"..."

Ai quy định thú cưng nhà bác sĩ thú y phải biết mấy cái này hả?

Thú cưng nhà bác sĩ thú y trên toàn thế giới hình như không con nào sẽ ở khi nhàn rỗi không chuyện gì làm đi lật tạp chí y học của chủ nhân nhà nó, còn ghi nhớ mấy cái nội dung về quy chế quản lý tiêu độc cơ sở trong các bệnh viện thú y tổng hợp đi?!

Lạc Tái rất bình tĩnh cầm lấy chai thuốc sát trùng, Or nói: "CH₃CO₃H có tính ăn mòn kích thích với mắt và làn da, hít vào quá lượng còn có thể gây ra chứng viêm yết hầu, nhánh khí quản, về sau việc tiêu độc cứ để tôi làm, được không? Bác sĩ?"

"Sao mà được chứ? Đây là thuốc sát trùng có tính ăn mòn nguy hiểm cao đấy!"

Or giật lấy chai thuốc sát trùng giấu sau lưng không cho bác sĩ cầm, rồi nghiêng đầu, nhếch miệng cười: "Bác sĩ, đừng lo, tính ăn mòn cỡ ấy căn bản không đủ nhìn... Đổi lại là nướt bọt của tôi, tuyệt đối có thể hòa tan cả vàng!"

"..."

Đây là chuyện đáng khoe khoang à?

Vàng cũng bị hòa tan đó là tỉ lệ 3: 1 HCl đậm và HNO₃ đậm hòa với nhau đi...

Gần đây thú cưng nhà bác sĩ thú y đều hung tàn đến độ này sao?!

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

041 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi mốt: Phòng dịch cho bò

"Leng keng──"

"Quấy rầy, xin hỏi bác sĩ Lạc có ở đây không?"

Tiếng gọi ngoài cửa đánh gãy cuộc trò chuyện "ấm áp" giữa chủ nhân và cún, Lạc Tái vội vã đứng dậy chạy ra, Or trừng chai dung dịch có tính ăn mòn trong tay, híp mắt, một ánh mắt dữ tợn tà ác giận dỗi rõ ràng khi bị quấy rầy chợt lóe, đại khái là đang nghĩ liệu có nên bỏ thêm chút gì vào trong lại cho cái tên không biết tốt xấu bên ngoài tí kích thích nào không.

"Chào...?!"

Gặp được người quen vốn nên là chuyện rất vui vẻ, nhưng nếu người quen này là một vị anh hùng Hy Lạp cổ không có lúc nào là không quên khoe cơ bắp hoàn mỹ của mình, vậy Lạc Tái nói thế nào cũng không vui vẻ nổi.

Bên dưới màu da khỏe mạnh được tắm ánh nắng hiu hiu mùi gió biển, bắp thịt ánh màu ngăm đen cộng thêm mái tóc ngắn vàng óng, người đàn ông vạm vỡ đầu đội vòng hoa bằng vàng, một tấm vải đay lớn tùy tiện quấn lên người rồi kết lại cố định ở vai, làm thành một bộ quần áo chỉ cần có tí gió cũng có thể thoải mái thổi bay, hào phóng khoe ra cơ bắp hoàn mỹ như điêu khắc từ tỉ lệ vàng, và cặp đùi rắn chắc thon dài như ẩn như hiện...

Lạc Tái thống khổ nghĩ, hình như người Hy Lạp cổ không có mặc quần lót, đừng hại người ta đui mắt chứ điện hạ!

"Ngại quá, lại tới phiền cậu, bác sĩ Lạc."

Lạc Tái bình tĩnh: "Không sao, xin hỏi có gì cần tôi giúp à, điện hạ Theseus?"

"Chuyện là vậy, đội tàu của chúng tôi đi ngang qua bờ biển phía Nam, ở đó có một nông trường vừa vặn bạo phát cơn dịch lở mồm long móng đáng sợ."

Lạc Tái gật đầu, tin tức thời sự liên quan đến động vật cậu có lưu ý, theo báo đài nói là phát hiện được tám con heo mắc bệnh lở mồm long móng ở một nông trường thuộc bờ biển phía Nam đảo Wight, do bệnh lở mồm long móng này là một loại bệnh truyền nhiễm có tính tiếp xúc cao chủ yếu làm hại bộ guốc chẵn, số heo trong nông trường toàn bộ bị tiêu hủy, phạm vi 8km xung quanh trở thành khu cách ly.

Bất quá điều này liên quan gì tới vương tử Athens chứ?

"Lẽ nào là thuyền viên của điện hạ không cẩn thận ăn trúng sản phẩm làm từ thịt bị nhiễm bệnh à?"

"Cũng không phải."

"Vậy..."

"Là Mimi."

"Hả?"

Vẻ mặt ưu buồn rất không hợp với vị anh hùng vương tử vĩ đại này, nhưng từ khuôn mặt cương nghị kia lộ ra, lại có sự thâm thúy của một người trầm tư: "Ta lo lắng cho sức khỏe của Mimi."

À, phải rồi, vị vương tử đầu bò e thẹn ấy...

"Cho nên ta dẫn em ấy tới chỗ bác sĩ chích vắc-xin phòng bệnh."

Quái đầu bò liệu có mắc bệnh lở mồm long móng như trâu bò bình thường không tuyệt đối là một vấn đề không thể tra xét, nhưng không thể phủ nhận là, so với cừu, lạc đà, trâu bò xác thực là động vật guốc chẵn dễ bị nhiễm bệnh lở mồm long móng nhất.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bệnh lở mồm long móng ác tính có tỉ lệ tử vong cực cao, phòng bệnh vẫn tốt hơn chữa bệnh.

"Đương nhiên là được rồi."

Vương tử Theseus nhất thời lộ ra vẻ vui mừng: "Cảm ơn! Rất cảm ơn!"

Nhận được sự cảm kích của vương tử Athens, lúc này bác sĩ thân là bình dân bách tính hẳn phải thành khẩn trả lời "Đây là vinh hạnh của tôi." Nhưng so với lấy lòng vương tử điện hạ, Lạc Tái càng quan tâm là rốt cuộc phải chích cho vương tử đầu bò bao nhiêu liều vắc-xin phòng bệnh, nên biết, vị vương tử ấy không phải một con bò bình thường.

Chờ Lạc Tái chuẩn bị xong thuốc, lại không thấy "bệnh nhân" mình cần ── quái đầu bò Minotaur sống trong mê cung.

"Xin hỏi, vương tử Minotaur đâu?"

Theseus có chút xấu hổ cười cười: "Mimi có chút yếu ớt... Em ấy sợ chích."

"..."

Sợ chích không có gì kỳ quái, không sợ đau thích chích mới là kỳ quái? Nhưng Lạc Tái tưởng tượng tới cái cảnh con bò cơ bắp ấy vừa yếu ớt sợ hãi vừa ngọ nguậy lộ cái mông bò của mình ra... Tê ── rùng rợn quá!

Chờ cậu theo Theseus ra ngoài sân rồi, mới phát hiện chuyện này hoàn toàn khác xa với tưởng tượng!!

Mười mấy binh sĩ Athens cường tráng trên tay mỗi người cầm một sợi dây thừng thô to, đầu kia của dây cột trên người một con quái đầu bò khổng lồ vạm vỡ, bắp thịt của bọn họ căng chặt, thoạt nhìn là đang cố hết sức khống chế con quái đầu bò lông dài màu trắng ấy.

Hiển nhiên hành vi của bọn họ chọc giận nó, quái đầu bò khổng lồ cao chừng 2m không ngừng phát ra tiếng gầm "Mu mu" phẫn nộ, đồng thời hất cái đầu dùng cặp sừng bò sắc bén chống lại sự khống chế này, con bò đực nổi điên đã đỏ mắt, thân thể hình người toàn là bắp thịt vạm vỡ bưu hãn không thôi, cho dù đối thủ là mười mấy binh sĩ, thế lực hai bên vẫn ngang nhau, mở ra một cuộc đối đầu giữa những người đàn ông như đang chơi kéo co vậy.

Yếu ớt cái búa ấy!!

Đây mới là bộ mặt thật của chủ nhân mê cung đáng sợ trong truyền thuyết ── Minotaur!

Đây là sợ chích à?!

Người chích cho con bò này mới cần sợ đó được không!!

Lạc Tái hoàn toàn không nghi ngờ nếu cậu dám cầm cái ống chích rót đầy vắc-xin phòng bệnh trong tay tới gần, hoặc là bị con bò này dùng chân đá bay hoặc là bị cặp sừng ấy đâm thủng, dù sao tuyệt đối không có kết cục tốt.

"Để cho ta!!"

Theseus sải hai bước xông lên rồi quát, kéo áo choàng, các binh sĩ Athens lập tức nhường ra một con đường.

Vị anh hùng lộ ra thân hình cơ bắp dũng mãnh này như một con hùng sư oai phong nhào tới chỗ quái đầu bò, mà không có lực lượng của các binh sĩ kềm chế quái đầu bò cũng nhào về phía đối phương.

Một tiếng "Oanh──" trầm đục vang lên, Lạc Tái thề cậu tuyệt đối nghe được tiếng va chạm mạnh mẽ giữa các cơ bắp cứng như đá, hai kẻ đang so đấu nhau bộc phát ra sự dũng mãnh đáng sợ, không có binh khí tay không vật lộn đôi khi nguyên thủy và dã man hơn cả đao kiếm, những cú đấm tung mù bụi cát thỉnh thoảng nện hụt rơi xuống mặt đất thậm chí trực tiếp nện ra một cái hố!

Theseus không hổ là anh hùng trong truyền thuyết Hy Lạp cổ, đối mặt với quái đầu bò đáng sợ hoàn toàn không có sự luống cuống, cực kỳ bưu hãn dùng hai tay bắt lấy cặp sừng của nó, rống lên một tiếng rồi vặn ngã sang bên như đấu vật, "Ầm ầm!!" một cái, quật con quái đầu bò cường tráng như trâu đực ngã xuống đất. Rồi cướp trước một bước một tay bắt lấy một cái sừng đè đầu quái vật lại, một tay khác thì giữ chặt vai nó, đầu gối gác lên eo nó, cuối cùng đã áp chế được con bò không chịu chích mà nổi điên này.

"Bác sĩ, xong rồi!"

Xong rồi cái búa ấy!!

Con bò đực phẫn nộ mắt đỏ như đèn lồng, nhìn chằm chằm cái ống chích to đùng trên tay cậu, cho dù hiện tại bị đè rạp trên đất, nhưng phần cơ lưng cường tráng trội lên vẫn không ngừng buông tha giãy dụa, cũng cố sức căng chặt và rung động.

Phỏng chừng nếu có gì bất cẩn, cặp sừng ấy tuyệt đối không khách khí với ai!

Tuy rằng kinh hoàng sợ hãi, nhưng làm bác sĩ thú y, nếu sợ sừng và móng của động vật ăn cỏ, sợ răng và vuốt của động vật ăn thịt, vậy tuyệt đối có thể cuốn gói về nhà được rồi.

Thanh niên cao kều xuất hiện bên cạnh cậu, giọng nói ôn nhu mà kiên định: "Có bọn tôi ở đây, bác sĩ, bọn tôi ở bên cạnh anh." Mặc dù luận thân hình, thanh niên tuyệt đối thua xa vị cơ bắp nam là sủng nhi của các nhà điêu khắc bên kia. Nhưng không quản đối mặt với kẻ địch ra sao, cho dù thân hình của đối thủ khổng lồ hơn cả bản thân, chó Dobermann vẫn sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ chủ nhân của nó.

Lạc Tái nháy mắt bình tĩnh lại, nhìn ái khuyển của mình lộ ra một nụ cười an tâm, bước nhanh tới gần con quái đầu bò bị Theseus mạnh mẽ áp chế.

Nhìn cậu thành thạo chọn phần mông dày thịt, đâm cây kim sắc bén vào. Đầu kim không nông, lại không đâm hết, tránh cho việc giãy dụa dẫn đến gãy kim mà không thể rút về được, kế lại nối với ống chích, rút nhẹ ra xác định không có máu chảy ngược rồi cấp tốc bơm thuốc vô, chờ chích xong rồi cậu lại nhanh chóng rút kim ra, sử dụng rượu sát trùng để tiêu độc.

Có cái gọi là việc quen dễ làm, trước đây mỗi khi bệnh viện thú y nhận được đơn hàng chích vắc-xin phòng bệnh cho trâu bò ở nông trường thường không có mấy bác sĩ muốn đi, thế nên luôn cắt cử vị bác sĩ không quyền không thế không hậu thuẫn như Lạc Tái, thử nhìn kỹ năng chích cho trâu bò này xem, tuyệt đối là đủ phong phạm của vô ảnh thủ đấy.

"Xong rồi."

Khi cậu làm những việc này, Or vẫn đứng ngăn ở chỗ cặp sừng của quái đầu bò có thể quét tới, cảnh giác nhìn con bò điên thở hổn hển, nghe Lạc Tái nói xong rồi, cậu không nói hai lời kéo người vào lòng, lui ra sau mấy bước thoát khỏi phạm vi công kích của nó.

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

041 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi mốt: Phòng dịch cho bò

"Mu mu mu mu mu mu... Mấy người hợp lại khi dễ người ta! Mu mu..."

Tiếng bò kêu và khóc thét tổng hợp lại tuyệt đối có thể khiến người trực tiếp tan vỡ, Lạc Tái rất hối hận vừa rồi không bỏ thêm một liều thuốc an thần mạnh vào ống vắc-xin này.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng con quái đầu bò giờ đây đang co mình trong bộ ngực cường tráng của vương tử Athens, chính là con quái vật bưu hãn mười mấy binh sĩ cũng không giữ được khi nãy, chứng cứ là khu vườn của phòng khám bệnh đã triệt để bị giẫm nát vì season 2 của cuộc chiến giữa anh hùng vương tử và quái đầu bò trong truyền thuyết.

Đồng thời xét thấy các anh hùng trừ bạo an dân hẳn là không có thói quen bồi thường tổn thất cho dân chúng...

Theseus vỗ bả vai dày rộng, thỏa mãn với xúc cảm cực đủ đàn hồi này: "Được rồi, Mimi, nó là vì tốt cho em."

"Ghét quá! Người ta không thích bị chích! Anh nhìn xem cái ống chích ấy đáng sợ cỡ nào! Đâm vào thân thể người ta lại đau cỡ nào!" Vừa ôm vừa vờ nổi giận, con quái đầu bò nói mấy lời hờn dỗi quả thật khiến Lạc Tái nghẹn họng.

Nói thật nếu ôm trong lòng là một thiếu nữ ôn nhu, bị đôi tay phấn trắng đánh nhẹ, phần lực không nặng không nhẹ ấy va vào ngực tình nhân nhiều lắm cũng chỉ là ngứa, vậy có thể gọi là tình thú!

Nhưng đổi lại là móng của Minotaur! Nện xuống nghe vang "Bang bang!!", cũng chỉ có cái loại anh hùng chiến sĩ HP nhiều Def cao như vương tử Athens mới có thể nở nụ cười được...

Lạc Tái nhìn mà cũng nội thương. Cậu vội vã cúi đầu thu dọn đồ đạc, thuật tiện nhắc nhở: "Vì tránh cho xuất hiện triệu chứng dị ứng với vắc-xin, mọi người hãy ở lại đây thêm một giờ, nếu có cảm giác khó chịu gì phải lập tức nói cho tôi biết."

Sắc mặt Theseus nghiêm lại, có chút khẩn trương gặng hỏi: "Còn sẽ dị ứng à?"

"Chỉ là để ngừa vạn nhất."

"Vậy nếu có dị ứng, sẽ xuất hiện triệu chứng gì?"

Lạc Tái ngẫm lại: "Có rất nhiều triệu chứng khác nhau, một số con bò sẽ đổ mồ hôi toàn thân, khó thở, như say rượu vậy. Một số khác lại sẽ cuống lên, hưng phấn rất cao..."

Vương tử đầu bò chôn đầu vào cơ ngực của vương tử Athens cảm nhận tiếng hít thở phập phồng của đối phương, lỗ tai còn dán lên nghe tiếng tim đập bình bịch mà ửng đỏ khuôn mặt, chớp hàng lông mi dày cộm, vờ như nhu nhược ngượng ngùng: "Ây da, làm sao đây? Người ta hiện tại đã cảm thấy hưng phấn lắm..."

"..." Lạc Tái bình tĩnh rút ra một ống chích cực thô cắm vào kim tiêm sắc bén lóe sáng, quay đầu lại, làm như thật dặn dò cún con nhà mình, "5mg Adrenalin 0. 1% HCl, 15mg dexamethasone sodium phosphate, tiêm vào hai lần."

"Được." Or rất có tự giác thân là trợ thủ, chuyên nghiệp gật đầu chuẩn bị xoay người vào nhà lấy thuốc.

Đương nhiên, lát nữa cậu cầm ra là adrenalin và dexamethasone, hay là một chất hóa học bên trong bỏ thêm chất có thể hòa tan vàng nào đó, vậy thì phải bàn lại.

"Mu mu! Mu mu mu mu!!!"

Lễ hội chạy đua cùng bò tót cũng không nhanh bằng Minotaur, vương tử đầu bò đã sợ đến mức chẳng thể nói ra tiếng người.

"Được rồi được rồi, bác sĩ chỉ là giỡn với em thôi. Phải không, bác sĩ?"

Khụ khụ, ánh mắt của vương tử Athens rất sắc bén, tuy rằng vừa rồi động tác đẩy ngã quái đầu bò rất thô bạo, nhưng giờ xem ra kỳ thực vị vương tử này rất quan tâm Minotaur, cũng rất bao che khuyết điểm. Cộng thêm bọn binh sĩ Hy Lạp bưu hãn phía sau, phỏng chừng không ai dám cứng họng lắc đầu nói "Không phải".

Vì chứng minh mình hoàn toàn không có triệu chứng dị ứng gì, vương tử đầu bò đứng dậy nhảy nhót một giờ.

Mà vương tử Athens nhìn "cục thịt bò" đi qua đi lại trong sân, khoe ra từng khối thịt rắn chắc hoàn mỹ, vẻ mặt tuy không thế nào thay đổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự cuồng nhiệt để lộ trong mắt.

"Cảm ơn cậu, bác sĩ." Khuôn mặt anh tuấn của Theseus ánh lên nụ cười thoả mãn, nắm tay cảm ơn bác sĩ, rồi lại nâng tay ra hiệu, một binh sĩ cầm một túi da tới, bên trong có tiếng "kẻng kẻng" do tiền ma sát, mà còn nghe có vẻ rất nặng.

Vương tử Athens đang định tặng cái túi phình to này cho Lạc Tái, nhưng vương tử đầu bò bên cạnh lại không vui: "Mu! Vậy không được đâu! Theseus, tạ lễ như vậy rất không thành ý với bác sĩ Người ta lần trước đã tặng cuộn chỉ quý giá nhất của mình cho bác sĩ đấy!"

"Cuộn chỉ của Ariadne?" Theseus sờ cằm, trầm ngâm trong chốc lát, "Nếu thật là vậy, việc làm này của ta quả thật là thất lễ với bác sĩ." Vương tử Athens nâng tay cho lui binh sĩ, trịnh trọng hành lễ với Lạc Tái, kế nói rằng: "Bác sĩ Lạc, như Mimi đã nói, nếu dùng tiền để đáp tạ quả thật là thiếu thành ý, vậy đi, ta quyết định, sẽ có một chiếc thuyền trong đội tàu của ta thuộc về bác sĩ."

"..."

Cậu lấy một chiếc thuyền để làm gì?!

Bảo dưỡng du thuyền đắt lắm biết không!! Chi phí bảo dưỡng, chi phí cập bến ai trả?! Lại còn nhiên liệu nữa... À không, phỏng chừng chiếc thuyền này là thuyền buồm cỡ lớn, không cần động cơ... Nhưng chi phí cho cả đống thủy thủ ấy cũng không tiện nghi đâu!!

"Được đấy được đấy! Nó nhưng là thuyền của Theseus có thể vượt biển suốt mấy trăm năm đó!" Vương tử đầu bò bên kia không cam lòng nũng nịu nắm lấy tay Theseus lắc a lắc, lực độ ấy phỏng chừng có thể giật đứt cánh tay của người bình thường ra khỏi khuỷu tay... "Người ta cũng muốn một chiếc! Được không? Được không?"

Sao mà muốn cầm cục gạch đập vào đầu con bò này quá, được đấy cái búa ấy, cuộn chỉ lần trước may ra còn có thể dùng để bện áo lông, chiếc thuyền này có thể dùng để làm gì hả?!

Chỗ tốt lớn nhất phỏng chừng là đi chơi trên biển không cần tiền, nhưng vấn đề là, chiếc thuyền không có mã số nhận dạng này làm cách nào nhập cảnh đây?

Bị cục hàng hải bắt được tuyệt đối là phạm tội nhập cảnh phi pháp hố cha đấy!

Theseus ôn hòa cười: "Đã là thuyền của anh, em muốn ngồi lúc nào cũng được." Vị vương tử vỗ vai Minotaur, "Đường hàng hải đâu đâu cũng đầy nguy hiểm, nếu em có ngoài ý muốn gì, Ariadne sẽ không tha cho anh đâu."

Minotaur vội vã gật đầu, bày ra cái vẻ lòng còn sợ hãi sờ ngực như Tây Thi phủng tâm.

"Phải đó, ở trên biển nguy hiểm lắm! Đâu đâu cũng toàn là quái vật đáng sợ, may mà có Theseus bảo vệ người ta... Đặc biệt là mấy cô gái kỳ quái toàn thân mọc đầy lông chim ấy, bọn họ có bề ngoài thật xinh đẹp còn biết hát nữa... Theseus, không cho anh thích bọn họ đấy!"

"Đâu thể nào?" Theseus nhịn không được duỗi tay nhéo phần bắp tay hình thoi trên cánh tay Minotaur, "Bọn họ căn bản không thể so với em mà."

Sắc mặt ôn hòa của Or bỗng nhiên như phủ lấy một tầng sương lạnh: "Các vị gặp được Siren à."

Minotaur gật đầu: "Phải đó! Bọn họ hát rất dễ nghe, nhưng Theseus không cho người ta nghe, còn dùng nến bịt lỗ tai người ta lại nữa." Cái lỗ tai dài ngoẵng màu trắng núp dưới lớp lông quăng co giật.

"Đó là tiếng hát dẫn đường đến cái chết." Ánh mắt Or cực kỳ lạnh lẽo, "Các vị gặp được bọn họ ở đâu?"

Minotaur ngỡ ngàng lắc đầu.

Vẫn luôn sống trong mê cung khổng lồ của đảo Crete, vì không cho thế nhân phát hiện đứa con trai quái vật của vương hậu và một con trâu đực, Minotaur căn bản không được phép rời khỏi đó, thế nên suốt mấy trăm năm qua vị vương tử này luôn làm một con quái đầu bò ru rú trong mê cung, không qua lại với thế giới bên ngoài, còn rất thích búp bê nhị thứ nguyên, tuyệt đối là một... trạch nam.

Thế nên đừng mong chờ vị vương tử này biết vị trí tuyến đường biển.

May mắn vương tử Athens đáng tin hơn: "Gặp ở vịnh Biscay. Ta còn cho rằng bọn họ chỉ xuất hiện quanh đảo Siren."

"Không sai, chí ít mấy trăm năm qua bọn họ chưa từng rời khỏi vùng biển lấp đầy xương trắng ấy."

"Vậy vì sao..."

"Có lẽ là có người lệnh cho bọn họ phải đi."

Giọng của Or ngày một lạnh hơn, quả thật đã giảm xuống dưới 0 độ, hơi thở màu đen mắt thường có thể thấy dần dần dâng lên từ sau lưng.

"Or, sao vậy?" Lạc Tái chú ý thấy cún con nhà mình không đúng lắm, cậu không khỏi lo lắng.

Thanh niên chợt giật tỉnh, rất nhanh che giấu cảm xúc của mình, quay đầu nhìn bác sĩ nhe răng cười, hoàn toàn không có cái vẻ hung bạo như muốn lộ ra răng nanh lúc nãy.

"Không có gì, tôi nghĩ... đại khái là có 'người' muốn dò la tôi và Thrus."

Không biết có phải lại sắp có tuyết rơi không, mây đen trên bầu trời trở nên nặng nề và áp lực.

Nhìn khuôn mặt trầm tư của thanh niên, Lạc Tái không biết vì sao cảm thấy, cún con nhà cậu hình như không mấy chào đón vị khách sắp tới chơi kia...

...

Chú thích tham khảo

Siren: hải yêu trong truyền thuyết Hy Lạp, con gái của Achelous, có cái đầu của phụ nữ và thân thể của loài chim, sở hữu giọng hát tuyệt vời, dùng nó để dụ dỗ thuyền viên trên biển lái thuyền va vào đá ngầm gây chìm.

L


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui