Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
047 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi bảy: Ngựa đực* biết bay
Trên những con đường đá hai bên, mùi cà phê thoảng ra từ những căn tiệm cổ kính. Do thời tiết rét lạnh, mấy tiệm lộ thiên vỉa hè không náo nhiệt như mùa hạ, nhưng khoảng không gian bật hệ thống sưởi trong tiệm vẫn có không ít khách tới gọi một ly cà phê thơm lừng tinh tế nhấp nháp, cái thói quen ngồi trong tiệm cà phê hoàn cảnh ưu nhã, ở khoảnh khắc định trước nào đó cầm tờ báo uống một ngụm cà phê thơm lừng này hầu như đã được gìn giữ suốt mấy thế kỷ.
Thậm chí có một số người đam mê cà phê cả đời chỉ tới một tiệm cà phê, ngồi một vị trí, gọi một loại cà phê, nó là cảnh sắc đặc biệt chỉ thuộc về thị trấn Âu Châu. Mà ở một góc nhỏ trong bức hoạ cuộn tròn có nét đẹp mông lung phảng phất như tranh này, Lạc Tái rất có tự giác của một diễn viên phụ ngồi bên một cái bàn cà phê hình tròn bằng gỗ, hiển nhiên bác sĩ không hề có tự giác hòa nhập vào cảnh, cậu bày ra khuôn mặt như đau răng nhìn menu cà phê và giá cả.
Đừng tưởng rằng ở khi bác sĩ Lạc đeo kính, không lên tiếng rất có hơi thở của thanh niên văn nghệ, nhưng trên thực tế bác sĩ không có bất cứ tế bào nghệ thuật gì.
Trước đây cậu từng có một lần nhập gia tùy tục mời một cô bạn học xinh đẹp tới tiệm cà phê, nhưng lúc đó cậu chẳng hiểu gì về cà phê cả, mà còn dưới tiền đề kiêm chức không có quá nhiều tiền, cậu chọn một loại cà phê tương đối rẻ trên menu ── Espresso (cà phê ép), so với Latté, Caramel Macchiato, Cappuccino hoặc Mocaccino gì ấy, rẻ hơn rất nhiều, mà còn dù sao cũng là cà phê cậu nghĩ hẳn không kém xa.
Nhưng chờ khi bồi bàn bưng cà phê lên, cậu hoàn toàn choáng váng. Cả một chén lớn, chỉ có một dúm lót đáy, hoàn toàn là khác biệt về chất khi so với ly cà phê đầy tràn phía trên còn có váng sữa nồng đậm, rải một ít bột quế thơm lừng của cô bạn học!
Vì không mất mặt, cậu đành phải một hơi nốc cạn ly cà phê đậm đặc tinh hoa gấp hai lần cà phê bình thường này, quả thật y như là thuốc Đông y để lâu không uống vậy... Khó uống muốn chết!! Cô bạn học không biết suy nghĩ của cậu còn khen ngợi thưởng thức siêu nhiên ấy, cứ việc lần hẹn hò này ở một mức độ nào đó mà nói là tốt đẹp, nhưng Lạc Tái tuyệt đối là đã uống sợ.
Lần này nếu không phải có một tấm vé dùng cà phê miễn phí khách hàng tặng, cậu tuyệt đối sẽ không tiêu mấy bảng Anh để đi nếm thử một ly cà phê đắng nghét, có tác dụng kích thích hệ thống trung khu thần kinh, trái tim và hệ hô hấp. Đương nhiên, ngoại trừ miễn phí ra, quan trọng hơn là tiệm này cho phép thú cưng vào, không cần bắt chúng ngồi đợi chủ nhân uống xong một ly cà phê giữa gió lạnh bên ngoài.
Có lẽ chủ nhân đôi lúc sẽ có suy nghĩ muốn chia xẻ cuộc sống với thú cưng nhà mình, không nhất định phải xa xỉ, chỉ là một suy nghĩ như muốn để cún con ở nhà có thể cảm nhận được sự vui vẻ với món đồ mình thấy là tốt.
Thanh niên ngồi đối diện cậu thờ ơ lật mấy tờ giới thiệu, ánh nắng xuyên qua bức vách thủy tinh trong suốt trút xuống khuôn mặt nghiêng của cậu ấy, chiếc áo len cao cổ màu đen bọc lấy cơ thể vạm vỡ sặc mùi nam tính, ngã người tựa ra sau, tỏa ra hơi thở lười biếng mà lại ngổ ngược, như một vị vương tử bước ra từ chuyện cổ tích ưu nhã ngồi đó.
Không ít khách trong tiệm lén nhìn hai vị khách khí thế rất là khác xa này.
"Thrus, tôi gọi cho cậu một ly nước trái cây được không?"
Cái gì?! Nước trái cây? Muffin? Cho cậu là con nít à?
Chó hai đầu Địa Ngục khó chịu: "Tôi muốn uống cà phê."
Lạc Tái quả quyết bác bỏ yêu cầu này: "Không được, đồ ăn hoặc thức uống có chứa teobromin, caffeine, theophylline như chocolate, cà phê, trà sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể của chó, rất có thể dẫn tới trúng độc, cũng ảnh hưởng trái tim và hệ thần kinh! Uống nước trái cây sẽ tốt hơn, gọi thêm cho cậu hai phần muffin vừa ra lò nhé?"
Một số món ăn có lẽ đối với nhân loại mà nói là ngon miệng, nhưng đối với thú cưng có kết cấu sinh thái hoàn toàn khác hẳn mà nói, lại không nhất định là tốt, thậm chí có thể là độc dược mạn tính.
Thân là chủ nhân, chống lại ánh mắt xin ăn của thú cưng cũng là một sự tu hành cực kỳ tất yếu!
Thrus không cho là đúng, cà phê tính cái gì, trước đây món canh mụ già quái vật biến thái nhà cậu mỗi đêm làm đều là dùng nọc của Hydra làm gia vị. Thế nhưng chưa từng có ai đối xử bình thường với bọn họ như bác sĩ, lo lắng bọn họ sẽ cảm lạnh, lo lắng bọn họ sẽ có ký sinh trùng, lo lắng bọn họ ăn bậy thân thể sẽ khó chịu... Tuy rằng đối với chó hai đầu Địa Ngục mà nói, kỳ thực hoàn toàn không có tất yếu, nhưng cảm giác được quan tâm này, cực kỳ tuyệt vời.
"Được rồi." Thrus khựng lại, đôi mắt như là lơ đãng liếc tới quầy, đè thấp giọng dùng âm lượng người khác không nghe được chỉ có bác sĩ nghe được nói, "... Tôi muốn vị dâu tây."
"A?"
Lạc Tái có chút giật mình ngẩng đầu nhìn thanh niên vẻ mặt siêu ngầu, đối phương đã rất đại gia dời tầm mắt, phảng phất người vừa rồi nói muốn vị dâu tây căn bản không phải mình.
"Thưa anh, xin hỏi anh muốn gọi gì?"
Nghe bồi bàn hỏi Lạc Tái hồi hồn, vội vã lấy tấm vé miễn phí ra: "Phiền cậu, tôi muốn gọi một ly Cappuccino, một ly nước trái cây, còn có hai phần muffin dâu tây."
"Vâng, xin anh chờ một lát."
Bồi bàn rất nhanh bưng món bọn họ gọi lên, nhưng anh ta ra vẻ chưa hỏi rõ yêu cầu của khách, vì thế chỉ có thể căn cứ kinh nghiệm và hiểu biết của mình, đặt nước trái cây và muffin dâu tây trước mặt Lạc Tái, Cappuccino thì ở chỗ thanh niên siêu ngầu.
Chờ bồi bàn đi rồi, Thrus nhìn hai phần muffin dâu tây trước mặt, duỗi tay, kéo lại, cầm nĩa, rất ư là tự nhiên không hề thấy có gì không đúng xiên một miếng muffin dâu tây mà ăn, kế lại cầm ly nước trái cây tổng hợp... Không thể phủ nhận, cho dù là cầm một ly nước trái cây màu hồng phấn kỳ quái, miệng ngậm một cái ống hút bị bẻ hình, ăn muffin vị dâu tây màu anh đào, người thanh niên vểnh đôi chân dài ngồi tựa trên ghế này vẫn có thể khiến người không nhìn những phụ kiện cổ quái trên tay cậu ấy, mà bị khí chất đường hoàng cực có cá tính riêng hấp dẫn.
"Không ngờ Orthrus cũng có ngày ngoan ngoãn nghe lời như thế, thật là thần kỳ!"
Lạc Tái nghe tiếng ngẩng lên, nhìn thấy đang nói là một vị khách ở bàn kế bên.
Vị khách này tuổi tác thoạt nhìn xấp xỉ Thrus, trên người mặc một bộ Âu phục trắng noãn may kiểu ôm sát, áo sơ-mi màu đỏ với vạt cổ lật, kiểu tóc chải sáp bóng loáng nhìn rất oách, độ tuấn mỹ của khuôn mặt tuyệt đối là của tiếp viên nam truyền thuyết kể rằng đàn bà thấy sẽ phát xuân thét chói tai, đàn ông thấy sẽ đố kị muốn đấm.
Nhưng thái độ của người nọ lại rất muốn ăn đòn, ánh mắt nhìn Thrus chứa đầy giễu cợt, vui sướng khi người gặp họa như nhìn người bạn thời thơ ấu trước đây luôn ăn hiếp mình đột nhiên gặp xui xẻo vậy.
Lạc Tái thấy Thrus ngồi im ru, nhịn không được chọt chọt thanh niên: "Bạn cậu à?"
"Không quen." Thrus không hề chần chừ phun ra hai chữ, tiếp tục làm mặt ngầu uống nước trái cây màu hồng phấn và ăn muffin vị dâu tây của mình.
Cũng có nghĩa là phải.
Nhưng Thrus hiển nhiên biểu hiện không đủ thân mật.
Lạc Tái mặc dù có chút lo lắng, nhưng càng nhiều là tin tưởng cún nhà mình.
Cún nhà cậu là giống chó Dobermann gần như hoàn mỹ! Khi hộ vệ dũng mãnh và nhạy bén, khi chăm sóc thân mật và thông minh, cá tính mâu thuẫn lại có thể nhu hòa trên người một con chó, là sự kỳ diệu cỡ nào. Phải biết, Dobermann là "One Man Dog", giống chó mạnh mẽ ngoại trừ chủ nhân ra không cho phép ai chạm vào, mà đây kỳ thực chẳng khác gì thừa nhận lòng trung thành nó dành cho chủ nhân duy nhất của mình.
Người nọ thoạt nhìn khá cởi mở, đã đứng dậy kéo ghế ngồi vào bàn của bọn họ, nâng cánh tay ưu nhã búng cái chóc, gọi bồi bàn tới.
"Xin hỏi anh muốn gọi gì?"
Người nọ lật menu, khép lại, trả về: "Cho tôi một ly Kopi Luwak."
Loại cà phê đắt tiền một ly đã mất 50 bảng Anh... Tuyệt đối ăn đứt ly Cappuccino bình thường hoặc nước trái cây cậu đã gọi.
"Nể tình chúng ta là bạn cũ, Thrus, không bằng tôi mời cậu uống một ly thế nào?"
Thrus cắn một miếng muffin vị dâu tây, ngậm cái ống hút màu đỏ bị bẻ hình trái tim, tiếp tục uống ly nước trái cây tổng hợp có vị nam việt quất, táo, cam, không để ý tới xung quanh, đối với lời thông đồng của tiếp viên nam quả thật xem như ruồi bay, thậm chí lười cả việc nâng tay đuổi đi.
Đương nhiên, tiếp viên nam cũng không có ý dùng năm mươi bảng Anh để mời thanh niên một ly cà phê, chủ yếu chỉ là chế giễu chó hai đầu Địa Ngục trước đây phong cảnh vô cùng hoành hành ngang ngược hiện tại dĩ nhiên rơi xuống nước bị người bình thường chi phối, còn chỉ có thể uống nước trái cây rẻ tiền.
Ly cà phê đắt tiền thơm ngào ngạt rất nhanh được bưng lên, chỉ ngửi thôi mà đã cảm nhận được cái mùi hương ấy, tiếp viên nam rất đắc sắt bưng ly, ưu nhã nhấp một ngụm nhỏ, thoả mãn chép miệng, như là khoe khoang với người không uống được: "Mùi vị không tồi, xác thực xứng với giá của nó! Đây chính là ngọt ngào chỉ có người thượng đẳng có thể nhấm nháp!"
Thrus thoạt nhìn đã sớm biết tính cách ác liệt của người nọ, hoàn toàn không phản ứng.
Lạc Tái cho rằng phải gật đầu: "Quả thật không tồi, nếu không có nướt bọt và dịch dạ dày của cầy hương, tuyệt đối không thể lên men ra mùi vị đặc biệt này." Do từng chịu thiệt của món cà phê ép, Lạc Tái riêng đi tìm hiểu một phen, thế nên hoặc nhiều hoặc ít biết chút về các loại cà phê.
"Dịch, dịch dạ dày?..." Động tác bưng ly đến bên mép tính nhấp ngụm thứ hai chợt khựng lại, nghĩa đúng như tên, dịch dạ dày chính là chất dịch tiết ra trong dạ dày dùng để tiêu hóa đồ ăn.
Mặc dù không biết mối quan hệ giữa dịch dạ dày và cà phê, nhưng cái mùi cà phê thơm lừng trong miệng đột nhiên như thay đổi.
Lạc Tái đỡ kính, một tia ánh sáng lạnh xẹt qua thấu kính, khiến đối phương không hiểu sinh ra sự tin tưởng đối với năng lực chuyên nghiệp của cậu: "Phải, dịch dạ dày của loài cầy vòi đốm hoang dại Indonesia, chúng thích ăn quả cà phê màu mỡ nhiều nước. Anh có xem 《Charlie and the Chocolate Factory》 không? Hệt như những con sóc chuột lột quả hạch loại bỏ những trái bị hư trong dây chuyền sản xuất vậy, so với nhân loại, động vật hoang dại trái lại càng biết cách chọn lựa những nguyên vật liệu chất lượng tuyệt vời."
Nếu đổi thành một đối thủ tương đối chín chắn khác, kiểu ví dụ không đáng tin này khó mà làm người tin phục, nhưng tiếp viên nam lại hoàn toàn tin lời bác sĩ, thậm chí còn khẩn trương hỏi: "Thì ra là thế! Vậy... làm cách nào từ chỗ cầy hương lấy được hạt cà phê?"
"Là từ phân và nước tiểu của chúng! Lớp vỏ trấu của hạt bị ăn vào không thể tiêu hóa, trải qua dạ dày lên men, bài tiết ra ngoài theo phân và nước tiểu, rửa sạch rồi phơi khô và rang lên! Cho nên ở một số địa phương cà phê Kopi Luwak còn có một cái tên rất thú vị, là 'cà phê phân chồn"."
"..."
Bác sĩ hiển nhiên không nhìn sự khủng hoảng trên mặt đối phương, còn rất chuyên nghiệp giải thích cho anh ta: "Phải biết nửa kg phân và nước tiểu chỉ có thể lấy ra chừng 150g hạt cà phê, thế nên dưới tình huống toàn cầu cung không đủ cầu, loại cà phê này đắt gần như ngang với vàng."
Khuôn mặt của tiếp viên nam đã triệt để đơ ra.
Anh hiện tại chỉ cảm thấy cái mùi trong miệng mình đảo điên, mùi tanh tưởi của đất, sặc mũi, thậm chí còn lẫn vào cái mùi kỳ quái trong nội tạng dã thú, tuyệt đối không phải một từ khó nuốt có thể hình dung... Căn bản không có cái gọi là ngào ngạt, phong cách như trước đã nói.
Cũng giống như món Hasma có danh hiệu vàng mềm kỳ thực là ống dẫn trứng ếch cái, bướu lạc đà ngon miệng căn bản không phải thịt bướu của lạc đà mà là của vú heo nái vậy... Chân tướng của một số đồ ăn ngon không thể bị vạch trần, một ngày biết nguồn gốc của chúng rồi, tuyệt đối sẽ làm bạn triệt để kính sợ cả đời cách xa mỹ vị vô thượng quá khứ mình từng cảm thấy!
Thanh niên ngồi uống nước trái cây bên kia thoáng mím chặt môi, khóe miệng lặng lẽ kéo ra độ cong như cười.
Quý ngài chó dữ Địa Ngục cuối cùng cũng chịu cho cái tên đang bày ra vẻ mặt buồn nôn đau khổ khi biết mình uống một món xuất phẩm từ phân cầy: "Pegasus, đã lâu không gặp, thưởng thức của mày ngày càng kỳ quái."
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
047 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi bảy: Ngựa đực* biết bay
"Tao thích uống nó đấy, sao hả?! Mày quản được à?" Vốn đang tính đổ ly cà phê này xuống cống tiếp viên nam vì không bị đối phương xem thường, miễn cưỡng nốc cạn cả ly, nhưng vẻ mặt ấy tuyệt đối là như bị tra tấn phải nuốt một đống phân to đùng vậy.
Đối với kiểu khiêu khích tự tìm khổ ăn này, Thrus thậm chí chả thèm đá mắt, hé miệng cắn ống hút, như có như không hút chỗ nước trái cây ê ẩm ngọt ngào: "Không, tao không quản được, mày cứ uống tiếp đi."
"..."
Vẻ mặt của Pegasus rất đặc sắc, trừng Thrus nửa ngày, khó khăn lắm mới ép ra một câu: "Orthrus, mày đừng đắc ý!"
"Ồn ào."
Cái nĩa dữ tợn đâm vào miếng muffin dâu tây, phần lực ấy như là đâm vào mắt một tên không biết sống chết ầm ĩ chít chít bên cạnh vãy, Pegasus nhìn mà nhịn không được rụt cổ run rẩy.
"Mày... mày không định cắn tao ở đây đấy chứ! Ở đây là nơi công cộng, nếu... nếu mày lộ ra bộ dáng thật của mình, khẳng định sẽ dọa hãi người bình thường..."
Thrus cắn miếng muffin dâu tây trên nĩa, "Két két két" lộ ra hàm răng sắc nhọn nhai nhóp nhép căn bản không như đang ăn đồ ngọt mà là đang gặm xương thịt của ai đó, ánh mắt ném tới có thể ngược người ra một thân da gà: "Vì sao mày cảm thấy tao sẽ để ý?"
"..." Pegasus hiển nhiên có hiểu biết nhất định với cái tính hỉ nộ vô thường, khi thì cuồng bạo khi thì âm hiểm cổ quái của chó hai đầu Địa Ngục Orthrus, anh không dám chắc Orthrus có thể liều lĩnh lộ ra bộ dáng quái vật Địa Ngục đáng sợ của mình tới cắn anh một cái không, anh thậm chí biết răng và nướt bọt của một cái đầu của Orthrus chứa kịch độc, tùy tiện xước một tí thôi cũng đủ trí mạng, mặc dù cho đến nay anh vẫn chưa phân rõ rốt cuộc là cái đầu nào.
Pegasus có chút hoảng hốt dịch cái ghế dính dưới mông mình ra xa, giữ một khoảng cách an toàn với thanh niên đang cắn ống hút uống nước trái cây, rồi thở ra một hơi tiếp tục kêu gào: "Đừng cho rằng tao sợ mày!"
Lạc Tái nhìn bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới một cảnh tượng rất thú vị mình từng nhìn thấy ở một chỗ có khá nhiều chủ nhân dắt chó cưng tới đi dạo, một con Chihuahua nhỏ xíu bày ra vẻ dữ tợn nhếch mông xù lông sủa vào mặt một con Samoyed hình thể vạm vỡ ổn trọng ôn hòa to lù lù như núi, đối phương hiển nhiên chả hề để ý tới, im lặng phô bày vẻ ngoài thân mật của mình, thấy Samoyed không lên tiếng Chihuahua cho rằng nó lép vế mà bắt đầu chuẩn bị tấn công, nỗ lực tăng thêm cuộc gây hấn, đương nhiên nó không dám làm thật, thuần túy là chạy lăn tăn xung quanh vừa sủa vừa quào vừa nhào vừa cắn, vấn đề là bộ lông tuyết trắng của con Samoyed đến từ Siberia ấy rất dày, căn bản có thể không nhìn loại công kích không hề có tính thương tổn này, rồi có lẽ là bị làm phiền, nó đột nhiên nhích cái mông "Bang!!──" con Chihuahua bị không hề chần chứ bị đánh bay ra ngoài còn lộn nhào một cái...
Vùi đầu liếm chỗ vụn điểm tâm còn sót lại trên nĩa, Thrus lơ đãng trả lời: "Tao biết."
Thái độ khinh thường này của cậu hiển nhiên chọc giận đối phương: "Orthrus! Mày đừng kiêu ngạo! Đừng cho rằng mày còn có thể hoành hành ngang ngược như trước đây nữa, mày hiện tại chỉ là một con chó tang gia! Phải cúp đuôi trốn đông trốn tây, còn mất mặt đến mức giấu mình trong nhà nhân loại giả làm chó nhà để tránh đầu sóng ngọn gió!!"
Đối với mấy lời gào thét của con chó bại trận này, hiển nhiên dù là Thrus thường ngày tính tình nóng nảy cũng không để ý.
Lạc Tái đỡ kính, một tia sáng lạnh khiến cậu thoạt nhìn có một sự lạnh lùng khác hẳn với trước: "Anh này, bất kể là chó chiến đấu hay chó nhà, đều có cách sống của mình, dù là nhân loại có năng lực can thiệp, cũng không nhất định có quyền lực can thiệp."
Dám mắng cún ngoan nhà cậu?! Tử tội!!
Y như những người mắc phải căn bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc khác, cho dù cún mình nuôi cắn nát sô pha, dép, tạp chí trong nhà, cho dù không nghe lời bảo đi bên trái lại nhảy tưng tưng về phía bên phải bảo tắm lại tuyệt không ngoan ngoãn vào bồn, cho dù ăn một bữa cơm uống một ngụm nước cũng có thể khiến chỗ ấy bẩn loạn như chỗ đổ rác... Cho dù ở nhà mắng nó xối xả, cũng quyết không thể khoan dung người ngoài lên mặt dạy đời cún nhà mình!
"Phàm nhân! Cậu biết tôi là ai không?!"
"Không biết."
Câu trả lời như đinh đóng cột của Lạc Tái khiến mấy lời tính nói kế tiếp của Pegasus trực tiếp nghẹn chết, bình thường không phải nên hỏi "Vậy anh là ai?" sao? Không cần xé kịch bản vậy chứ, cái thái độ "Muốn nói thì nói, không nói thì câm!" này rất đả kích người.
"Tôi... tôi là..." Tức đến đỏ mặt tiếp viên nam rất muốn lớn tiếng rống ra thân phận của mình, triệt để dọa hãi tên phàm nhân coi thường mình này, nhưng... phải biết chỗ Pegasus hiện đang ngồi là một tiệm cà phê không mấy rộng rãi, chỉ cần thoáng lớn tiếng tí là khách khứa bên cạnh có thể nghe rõ mồn một, cậu cũng không muốn dọa bà lão thoạt nhìn tuổi tác siêu lớn bên cạnh phát bệnh tim! Phải biết mấy tên Thần linh mùa vụ của cục điều tra đặc biệt Olympus không phải ăn không ngồi rồi... Cho nên cậu đành phải đè thấp giọng, rất là thần bí nói: "Tôi là Pegasus, con của Medusa."
Lạc Tái trầm mặc một hồi, quay đầu, nhìn Thrus, hỏi: "Em họ cậu à?"
"Tôi là Pegasus! Pegasus! Cậu không nghe hiểu sao?" Pegasus cảm thấy đối phương hẳn nên sợ hãi, mà không phải là thái độ như nghe được mình là thằng nhãi không ra gì nhà hàng xóm này.
Thrus rất không muốn thừa nhận rồi lại không thể không thừa nhận bèo nhèo một tiếng: "Ừ." Phun ra cái ống hút bị cắn, bổ sung nói, "Chỉ là một thằng ngu."
Con của Medusa ── Pegasus suýt nữa tức lệch cái mũi điển trai của mình: "Orthrus! Mày, mày thật là không có giáo dưỡng! Thật không rõ, giống cái của mấy chủng tộc cao quý ấy, sao sẽ chọn một con quái vật hình thù kỳ lạ còn có hai cái đầu như mày làm đối tượng giao phối? Nghĩ thế nào, cũng nên chọn một thần thú ngoại hình tuấn mỹ ưu nhã như tao mới đúng!" Anh hất phần tóc mái, văng ra cung độ 45 hoàn mỹ, "Một con ngựa có hai cái cánh anh tuấn, ưu nhã, hoàn mỹ, không chút tỳ vết, nơi móng chân đi qua có thể gọi về dòng suối thần kỳ mang tới linh cảm vô vàn cho thi nhân, tồn tại được chúng thần ca ngợi! Tao, Pegasus!"
Vừa nhắc tới chủ đề này Thrus xù lông: "Cút đi!! Ai thích cái việc cùng lũ thú cái nửa sư tử nửa dê, nửa rắn nửa người ấy giao phối chứ!!"
"Cái gì! Tao nghe nói trước đây anh mày Cerberus mỗi đêm đều lên giường với những con quái vật cái khác nhau!"
"Anh tao thích giao phối với quái vật gì chả liên quan gì với tao cả!!"
Khó khăn lắm mới giẫm được đuôi của chó hai đầu thấy vẻ mặt tức muốn nổ của đối phương, Pegasus rất đắc ý ôm cánh tay vểnh chân, hất cằm nói: "Chuyện này mày không làm chủ được! Tao nghe nói dì Echidna đã sớm định đối tượng cho mày, nhưng vì mày chạy mất, suýt nữa chọc giận đối phương, phải biết gia tộc bên đó cũng không dễ chọc, chỉ tí nữa thôi là đã gây ra một trận đại chiến quái vật rồi!!"
"Két──" Cái ly thủy tinh màu hoa hồng vang lên tiếng nứt rất nhỏ dưới ngón tay Thrus, những kẽ nứt như hoa tuyết lan tràn khắp mặt ngoài thủy tinh.
Con ngựa bay có thể giẫm ra nước suối hoàn toàn không có năng lực kháng lại DPS vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ của chó hai đầu Địa Ngục Orthrus, lập tức xìu xuống, lại không cam lòng nhỏ giọng rầm rì: "Tao không rõ sao dì Echidna nhất định phải dùng tinh tử của mày, tao cũng có thể cung cấp rất nhiều tinh tử ưu tú! Cho dù phải gieo hạt mỗi đêm như Cerberus, tao cũng hoàn toàn có thể!"
Đừng nhìn bà lão bên cạnh lỗ tai ra vẻ đã lãng, nhưng vừa đụng đến một số từ ngữ mẫn cảm, ánh mắt của bà đã rất có ý gì ấy tia tới, thấy bàn bên cạnh là một tiếp viên nam anh tuấn phóng đãng, một thanh niên hư hỏng tiêu sái ngổ ngược, nói mấy từ như giao phối, tinh tử gì ấy đích xác là rất có tính kích động...
"Nếu anh là bà con của Thrus, tôi nghĩ mình nên nhắc nhở anh một tí, nếu số lần giao phối của ngựa đực ở đỉnh cao của mùa lai giống quá nhiều là rất dễ mắc bệnh di tinh hoặc bệnh hoạt tinh sớm tiết." Lạc Tái bưng ly Cappuccino của mình lên, uống một ngụm, ừ, tuy rằng là cà phê miễn phí không tốn tiền, nhưng đối với người không hiểu cà phê, đã là đủ vị.
"Hả, nghiêm trọng thế à?"
"Lai giống quá độ dễ dẫn đến thận âm hao hụt, tạo thành triệu chứng dương vật không cứng, tinh dịch tự động chảy ra khi không giao phối, hoặc bắn tinh khi chưa vào âm đạo. Nếu tình huống nghiêm trọng còn sẽ xuất hiện triệu chứng tinh dịch rỉ máu, bắn tinh xong không thể cứng trở lại, tứ chi rét lạnh, thậm chí là hôn mê bất tỉnh sau khi lai giống."
Pegasus kinh ngạc.
Ban đầu anh xác thực là khinh thường nhân loại bình thường thu lưu Orthrus này, ngoại hình nhỏ xíu của người châu Á, vừa nhìn chỉ biết là người bình thường, đừng nói năng lực đối kháng với quái vật, cho dù là quăng vào chỗ của người thường cũng hoàn toàn tuyệt đối là không có điểm nhấn gì, khẳng định là bị uy hiếp mới lưu lại quái vật chó hai đầu Địa Ngục.
Nhưng thật không ngờ vừa nhắc tới bệnh của thú vật, nhân loại bình thường này hoàn toàn như biến thành một người khác, từng lời từng câu cực kỳ chuyên nghiệp, khiến người không thể không tin.
Cho dù kiêu ngạo như Pegasus, cũng không tự chủ được bước vào hình thức bệnh nhân đi khám bác sĩ.
"Khó trách gần đây tôi thường tiết khi còn ở ngoài! Phải biết, thời kỳ sinh động tôi có thể cùng ba bốn giống cái chơi một buổi tối... Vậy phải làm sao đây, bác sĩ?"
Thrus ngồi bên cạnh trợn trắng mắt, vẻ mặt "Đáng đời!".
"Nếu không xuất hiện triệu chứng như hoạt tinh theo quán tính thì còn không tính nghiêm trọng, trong thời gian ngắn dừng việc lai giống lại, tăng khẩu phần ăn có lượng protein cao như ngô, mạch, cũng có thể tăng một ít cỏ có dinh dưỡng cao như cỏ linh lăng, duy trì lượng vận động thích hợp, điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ấn tình huống bổ sung chất phụ gia như nguyên tố vi lượng và vitamins."
Pegasus lo lắng hỏi: "Nếu, nếu vẫn không tốt lên thì sao?"
Lạc Tái để ly cà phê xuống, đỡ kính: "Ừm, hoạt tinh rất nguy hại cho sức khỏe, tuyệt đối không thể xem nhẹ, nếu những cách trị liệu trên không có hiệu quả, vậy phải tiến hành trị liệu hóa chất như tiêm tĩnh mạch kết hợp với brom."
"Há há! Thì ra là vậy! Tôi biết rồi!" Quý ngài ngựa giống hưng phấn bắt tay Lạc Tái: "Rất cảm ơn! Bác sĩ! Nếu không có cậu tôi sẽ thảm lắm! Cậu cứu tôi rồi bác sĩ! Về sau có việc gì cần cứ tới tìm tôi!"
Nói xong đứng dậy, vỗ vai Thrus: "Tao cuối cùng đã rõ vì sao mày chọn nhân loại này, thì ra là làm chuẩn bị cho ngày sau! Tiện đấy!"
"Pegasus. Hoặc là cút, hoặc là chết!" Cái ly trong tay Thrus "Ba!" một cái triệt để bị bóp nát.
"Được rồi, được rồi..." Hiểu rõ mình đã chạm vào điểm mấu chốt của chó hai đầu Địa Ngục, quý ngài ngựa giống không dám càn rỡ tiếp, một lần nữa bày tỏ xong lòng cảm kích với Lạc Tái, Pegasus vội vã rời khỏi tiệm cà phê, nhìn cái vẻ gấp gáp ấy, phỏng chừng là đi mua thức ăn giàu protein.
"Đừng lo." Lạc Tái mỉm cười trấn an con chó xù lông nhà mình, "Cậu và Or rất khỏe mạnh, hoàn toàn không mắc chứng bệnh này! Tôi vẫn quan sát kỹ, cho dù mắc, cũng không nhất định phải chích, hoàn toàn có thể thử liệu pháp Đông y, sắc riu ngũ bội tử, phục linh, mẫu lệ, đại tảo, chờ ấm rồi dùng, tuy rằng hơi đắng, thế nhưng hiệu quả không tồi!"
Nếu nói trước chỉ là đuôi xù lông, hiện tại quả thật là lông toàn thân đều xù, thanh niên cao to duỗi tay qua, kẹp lấy cái cổ tinh tế của bác sĩ, đè thấp giọng tàn bạo nghiến răng bên tai Lạc Tái: "Bác sĩ, anh có muốn tự mình kiểm tra xem tôi và Or có hoạt tinh không? Hửm?"
"Hai vị, ngại quá, xin hỏi có thể thanh toán trước không?"
Nụ cười phục vụ trên mặt bồi bàn đã rất miễn cưỡng, vì chủ đề củ bàn khách này quá lộ liễu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khách khứa của tiệm, thậm chí bà lão ngồi bên cạnh đã bày ra vẻ mặt khí hư sắp té xỉu, bầu không khí yên tĩnh lại nhàn nhã trong tiệm bị phá hư không còn một mảnh.
"Chậc──" Thrus bất đắc dĩ buông tay.
Lạc Tái vội vã cầm lấy hoá đơn, nhưng vừa thấy số tiền phải trả cậu nhất thời trợn tròn!
Năm mươi lăm bảng Anh?! Giỡn cái gì vậy, có phải tính sai rồi không?
Bồi bàn sớm có chuẩn bị, thái độ phục vụ rất chuyên nghiệp giải thích: "Cappuccino của anh là miễn phí, một ly nước trái cây 2 bảng Anh, muffin dâu tây một phần 1. 5 bảng Anh, một ly cà phê Kopi Luwak 50 bảng Anh."
Lạc Tái nổi giận!
Con ngựa giống có cánh kia quay về đây cho ông!! Thần thú cái gì ăn quỵt đáng thẹn!!!
"Há, còn có cái ly thủy tinh bị hỏng này, vốn cũng phải trả tiền bồi thường, nhưng ông chủ nói khó được có người biết thưởng thức Kopi Luwak, thế nên miễn cho anh."
"..."
Ôi! Không! Cậu không hề biết thưởng thức loại cà phê phân chồn ấy được không!!
Cậu thà rằng đền cái ly thủy tinh 1 bảng Anh cũng không muốn thanh toán ly cà phê 50 bảng Anh này... Chết tiệt, cậu quả nhiên là khắc với tiệm cà phê mà! Về sau tuyệt đối không bước vào tiệm cà phê nữa!!
...
*Ngựa đực: hiểu theo cả nghĩa đen (một con ngựa giống đực) và nghĩa bóng (một gã chuyên đi gieo giống).