Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3




Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

048 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi tám: Chàng dâu hải báo nhà người chú

"Năm mới tốt đẹp, dì! Chúc dì thanh xuân mãi giữ, nụ cười không phai, năm nay sẽ đẹp hơn năm ngoái!"

Nghiêng đầu kẹp lấy ống nghe điện thoại, thanh niên mỉm cười dùng thứ tiếng địa phương của miền Nam tuy rằng có tí trúc trắc nhưng xem như rành rọt nói chuyện, tay trái ôm một cái tô inox tay phải cầm máy đánh trứng nhanh nhẹn quấy chỗ lòng trứng gà trong tô.

Tiếng cười sang sảng vang ra từ ống nghe, hiển nhiên câu chúc năm mới này của thanh niên ngoại quốc lấy lòng người dì cách cậu gần nửa Địa Cầu.

"Bác sĩ? Anh ấy chưa dậy... Vâng, cháu đang làm bánh ngọt. À, vì cháu biết hôm nay là tết Âm Lịch của Trung Quốc, nhưng lại không rõ lắm tập tục của quê hương bác sĩ, thế nên mới tính làm theo những gì cháu biết, ở quê hương cháu năm mới sẽ được ăn bánh ngọt, trong bánh có giấu một đồng bạc, người ăn được nó cả năm sẽ may mắn!"

Đối phương lại nói gì, chọc cho Or bật cười: "Thì ra Trung Quốc cũng có tập tục ăn tiền xu cầu vận! ... A? Thì ra bác sĩ chưa lần nào ăn được? Cháu cảm thấy kỳ thực nó cũng là một loại vận hiếm có! Ha hả... Nhưng năm nay bác sĩ nhất định sẽ có vận tiền tài, vì chỗ bánh đều là của anh ấy."

"A ha──" Vừa ngáp vừa xoa mắt xuống gác lửng bác sĩ thấy Or đang đứng nghe điện thoại ở hành lang, "Điện thoại của ai vậy?"

Chưa chờ Or nói cho cậu biết, đầu bên kia của điện thoại hiển nhiên đã biết Lạc Tái dậy rồi.

"... Vâng, tạm biệt dì! Bác sĩ, điện thoại của anh này."

"Há... Chào, đây là phòng khám thú y Noah, có thể giúp được gì?..." Còn đang buồn ngủ Lạc Tái nháy mắt bật tỉnh đứng nghiêm chỉnh như cái thời tiểu học ngủ nướng bị mẹ rống cái gọi dậy, "A! Mẹ à?! Năm mới tốt lành, con không có lười, mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ! ... Gói hàng? Con nhận được rồi... Biết, biết, hôm nay con sẽ sang nhà chú Đông chúc Tết!..."

Or bên kia thừa dịp bác sĩ còn đang lải nhải chuyện nhà với mẹ, trộn xong hỗn hợp sữa bơ, phần lực cổ tay cậu rất đủ, đã đánh cho hỗn hợp trứng gà sữa bột mì màu vàng nhạt này nổi lên rất nhiều bọt khí nhỏ, nó sẽ làm mùi vị của bánh xốp và ngon miệng hơn.

Đổ hỗn hợp vào khuôn tròn, cái khuôn đơn giản không mấy đa dạng, đại khái làm ra sẽ chỉ là một cái bánh ngọt bình thường.

Thanh niên lấy một cái túi vải nhỏ trong túi quần ra, móc một đồng bạc thoạt nhìn rất mới.

Đồng bạc không có đường văn tinh xảo được máy móc hiện đại hoá đánh bóng như đồng tiền hiện đại, hoa văn phía trên không phức tạp, chỉ là hình đầu của một vị thần Hy Lạp, nhưng không phải hình đầu của Zeus hoặc Apollo thường thấy trên tiền Hy Lạp... Ánh mắt của hình đầu này ẩn ẩn lóe lên sự lạnh lẽo âm u thâm thúy, đó là Minh Thần ── Hades!

Ánh nắng chiếu vào đồng bạc xinh đẹp, hào quang phản xạ trên lớp bạc, lòe lòe rực rỡ.

Or mỉm cười cúi đầu, nhích lại gần đồng bạc an tĩnh nằm trong tay cậu, cánh môi ôn nhu hôn nhẹ nhàng lướt qua lớp bạc, giọng rất khẽ mang theo sự khàn khàn như cào xước, nó là lời thì thầm của ác ma mà không một nhân loại nào có thể nghe hiểu: 【 Chúc anh may mắn, bác sĩ. 】 Kế đồng bạc này nhẹ nhàng chìm vào trong cái bánh.

Cũng bởi bánh xốp làm quá thơm bác sĩ vội vã cầm lấy cắn, cộng thêm Or vào bếp bưng sữa nóng ra không kịp nhắc nhở, khiến cho vận may đầu tiên đời này Lạc Tái lấy được bằng cách cắn mạnh vào đồng tiền bạc cứng rắn, suýt nữa gãy cả răng.

Đương nhiên, cậu vẫn vui vẻ nhận lấy đồng bạc may mắn ấy.

Đây chính là quà mừng năm mới cún ngoan nhà cậu tặng cho cậu, trọng điểm không phải đồng bạc, mà là tâm ý của cún, càng quan trọng hơn là, ăn được đồng tiền may mắn, đại biểu cho vận đỏ năm nay đã bắt đầu!

Sờ gò má tê tái, Lạc Tái và Or phụ trách đeo ba lô ngồi lên chuyến xe bus lái tới thị trấn ở bờ biển phía Tây, đi thăm Ngụy Đông lão tiên sinh sống ở đó.

Ông Ngụy Đông là chiến hữu cũ của cha Lạc Tái, sống tại một thị trấn nhỏ gần đây ở nước ngoài, xem như là bậc cha chú của bác sĩ. Đã sống ở nước ngoài một thời gian dài, Lạc Tái năm nay cũng như năm ngoái, được ông Lạc dặn dò, ôm hàng tết chuyển phát nhanh sang chúc Tết. Hàng Tết trong ba lô là lạp xưởng, thịt khô mẹ cậu phơi, không phải thứ đáng giá gì, nhưng phần tâm ý vượt qua trùng dương này tuyệt đối còn nặng hơn cả nghìn vàng.

Xe bus chậm rãi lái vào thị trấn nhỏ cạnh bờ biển.

Đây là một thị trấn chỉ dựa vào bước chân đã có thể đi hết, vì ở cạnh bờ biển hẻo lánh, thế nên không có những con phố ngựa xe như nước, cũng không có kiến trúc hiện đại cao tầng, có lẽ mùa đông không phải mùa du lịch, nhưng đi trên đường ven biển yên tĩnh, nghe tiếng sóng vỗ rì rầm, lại có thể gọi người thả lỏng tâm hồn.

Tết Âm Lịch không có ảnh hưởng gì với thị trấn cạnh bờ biển này, vì người Hoa ở đây không nhiều, tự nhiên không giăng đèn kết hoa náo nhiệt như phố người Hoa ở những thành phố lớn.


Những dãy nhà đón biển xây lên hứng lấy từng cơn gió biển phà vào, Lạc Tái quen lối tới trước một ngôi nhà, con chó Ngao lông đen vạm vỡ như hùng sư trong sân lập tức bật dậy.

Lạc Tái tự nhiên không dám liều, phải biết chó Ngao là loài chó có ý thức địa bàn cực mạnh, Tạng ngao thuần chủng càng là chứa đầy dã tính nguyên thủy, cho dù là người quen của chủ nhân, cũng không đại biểu con chó Ngao thủ vệ này sẽ cho phép cậu tùy tiện bước vào lãnh địa của nó.

Thanh niên phụ trách đeo gói hàng lướt qua bác sĩ tới bên hàng rào, đặt tay lên một thanh rào ngang, nhìn con chó Ngao thân mật cười: "Hê, người anh em, đã lâu không gặp rồi!"

Hiệu quả thật là có thể sút bay mười con hùng sư lập tức xuất hiện ở đây, trí nhớ siêu mạnh đủ để con chó Ngao hung ác này nhớ ra lần gặp đầu tiên với vị Boss khủng bố cấp Địa Ngục, vì thế "Uông ô──" một tiếng nó nháy mắt xìu xuống, cúp đuôi, cúi đầu, xệ tai, hoàn toàn bày ra cái vẻ đàn em nịnh nọt "Anh à! Xin anh tùy tiện sai bảo!".

"Trí nhớ của mày tốt đấy!" Đôi mắt cười cong lên như ánh trăng của Or lóe ra một tia sáng nguy hiểm, cậu không vào ngay, mà là duỗi tay ấn cái chuông bên ngoài hàng rào, "Đừng lo, người anh em, bọn này là những vị khách có lễ phép!"

"Uông ô..." Con chó Ngao bị dọa đến bốn chân nhũn ra trực tiếp rụt về ổ mình, cho dù là Boss cấp Địa Ngục cũng không cần khi dễ chó như thế chứ uông...

Trong nhà rất nhanh vang lên tiếng bước chân, khá vội vã, Lạc Tái kỳ quái, tuy rằng cậu không hiểu người chú Ngụy Đông tuổi gần năm mươi này cho mấy, nhưng đôi ba lần gặp mặt cũng đủ để cậu từ hành động của ông cảm nhận được tác phong nghiêm cẩn thuộc về quân nhân, tuyệt đối là điển phạm đứng như tùng, ngồi như chung, đi như gió, nằm như cung, nhưng cái thanh âm vụng về đụng đổ leng keng trong nhà hiện tại, sao có thể là người chú mạnh mẽ ấy chứ?

Cửa vừa mở, từ trong đột nhiên quăng ra một chuỗi pháo! "Bùm bùm bùm bùm──" nổ vang trong sân, kế hai chuỗi pháo rủ trước hiên cũng rầm một cái trượt ra, "Bùm bùm──" gia nhập vào chuỗi tiếng nổ náo nhiệt.

Giữa những tiếng pháo vang kèm theo tiếng chiêng trống rung trời, "Thùng thùng thương! Thùng thùng thương! Thương thương thương thương thương──" quả thật là đinh tai nhức óc, không khí yên tĩnh nháy mắt bị tiếng ồn hất tan, men theo tiếng pháo và chiêng trống, một con "lân sư" từ trong nhà nhảy ra, phải, là một con lân ăn diện lộng lẫy! Trên đầu dính một chùm hoa đỏ, lắc đầu lắc đuôi, nhảy nhót tung tăng cực kỳ sinh động theo tiếng chiêng trống.

Đáng tiếc động tác vốn nên khôi hài phấn khởi này lại có vẻ vụng về, muốn biểu hiện ra nét buồn cười vò đầu bứt tai, lại vì chân sau đá trúng đầu lân chân trước suýt nữa giẫm hụt kém tí nữa là vấp té, muốn nằm xuống đất lăn một vòng, lại bị phần đuôi dài ngoẵng thít chặt suýt nữa trói lại.

Con chó Ngao nằm trong ngôi nhà nhỏ của mình bày ra vẻ mặt thê thảm quay đầu đi.

Mặc dù kém xa màn biểu diễn múa lân chân chính, nhưng tối thiểu cũng mang lại bầu không khí náo nhiệt ngày Tết nên có.

Pháo cuối cùng cũng nổ xong, tiếng chiêng trống chưa dứt, đương nhiên không thể là đội chiêng trống múa lân chuyên nghiệp gì rồi, có vẻ như là đĩa phát ở trong nhà.

Người múa lân lăn đầy người bùn xong đứng dậy, tháo đầu lân xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn thở hồng hộc cộng thêm dính đầy mồ hôi, giữa cái tiết lạnh lẽo toàn thân anh ta lại bốc lên hơi nóng, nhưng khuôn mặt trắng nõn ấy đầy vẻ hưng phấn: "Ngụy! Chúc anh năm mới vui vẻ!"

Nhưng khi nhìn thấy người đứng ở cửa căn bản không phải người mình mong đợi, đôi mắt ngọc lục bảo trong nháy mắt lộ ra sự ngạc nhiên.

"Ôi chao? Sao... lại là các cậu?!"

...




Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

048 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi tám: Chàng dâu hải báo nhà người chú

"Chào!" Lạc Tái xấu hổ.

Cậu đương nhiên còn nhớ người ngoại quốc cổ quái xuất hiện trong nhà chú Ngụy Đông này, người hải báo vì nhất kiến chung tình với Ngụy Đông câu cá ở bờ biển mà cởi da hải báo lên bờ cầu yêu ── Morgan. Selkie.

So với mũ quả dưa và áo khoác lần trước, lần này cách ăn mặc của người đàn ông anh tuấn có thể sánh ngang với minh tinh Hollywood này càng có phong cách Trung Quốc hơn, thân trên là một cái áo may ô màu trắng đã ướt đẫm của công nhân, thân dưới là một cái quần lông lân xù màu vàng óng, cả giầy cũng là hình móng lân.

Mặc dù bộ đồ này chẳng hề hợp với nước da trắng nõn, mái tóc ánh vàng rực rỡ, ngũ quan đường nét thâm thúy của anh ta cho mấy, nhưng nhìn lớp bùn đen trải qua trận pháo vừa rồi giờ lả tả dính đầy vụn pháo đỏ rực trong sân, tiếng nhạc mừng náo nhiệt còn vang trong nhà, còn có chữ "Phúc" màu đỏ không bị dán lệch theo đúng phong tục mà là dán ngang trên cửa, đủ để nói rõ anh ta vì làm Ngụy Đông rời xa cố hương cảm nhận được cái không khí Tết đặc biệt của quê hương, đã tốn hao tâm tư và công sức cỡ nào.

Đáng tiếc vì sự xuất hiện đột nhiên ô long của Lạc Tái và Or, làm hỏng phần náo nhiệt này.


Lạc Tái rất xấu hổ: "Thật xin lỗi, bọn tôi là tới chúc Tết chú Đông, không ngờ..."

Người đàn ông anh tuấn thoạt nhìn rất uể oải, nhưng anh ta cũng không để trong lòng, còn nhếch miệng cười: "Không sao, đại khái là tôi khẩn trương quá, chưa nhìn rõ đã đốt pháo! Ha hả, tôi vốn định cho Ngụy một bất ngờ, ai biết lại bị các cậu hoành đao đoạt ái chứ!"

"..."

Ông anh hải báo này, không hiểu thành ngữ Trung Quốc thì xin đừng tùy tiện dùng bậy được không? Sẽ khiến người sinh ra một số hiểu lầm kỳ quái lại không cần thiết đấy!

Chỉ tiếc khi bản thân còn đang thấy áy náy không tiện chỉ ra chỗ sai của đối phương.

"Vậy chú Đông không ở nhà à?"

"Ừ, anh ấy đi giúp người viết... ừm... Đúng rồi! Đi giúp người viết nem rán! Ngụy viết đẹp lắm!"

Nem rán (xuân quyển) ? Là... Câu đối xuân (xuân liên) thì đúng hơn?!

Người Hoa ở đây không nhiều, phỏng chừng có thể viết được chữ đẹp càng không có, cho nên bậc cha chú viết chữ đẹp như chú Đông là hàng hiếm.

Chỉ là Lạc Tái nghiêm trọng hoài nghi ông anh người hải báo dán ngang chữ Phúc này có thật là hiểu được chữ bút lông Ngụy Đông viết ra không, cậu nhớ chú Đông sở trường nhất ra vẻ là lối viết thảo...

"Vào ngồi đi!" Rất có tự giác chủ nhân anh Morgan tự động mở cửa rào ra hoan nghênh Lạc Tái và Or vào.

"Cảm ơn." Lạc Tái vào sân, có chút xin lỗi nhìn mớ pháo đã đốt xong, thân ở nơi đất khách cậu nhiều năm rồi không nghe được cái âm thanh ầm ĩ lại náo nhiệt này.

Cái thuở thơ ấu mỗi ngày ba mươi Tết mười hai giờ trước đây, khi cả thế giới như rơi vào tiếng nổ tung đáng sợ, cậu thường sợ hãi che tai lại trốn trong chăn, chờ tiếng nổ như mãi không có điểm dừng kỳ thực lại chỉ nối tiếp nhau ấy dừng lại, rồi thoải mái ngủ một giấc an ổn, sáng mai dậy, có thể mặc quần áo mới nhất đẹp nhất, theo cha mẹ ra ngoài chúc Tết, xong là có thể nhận tiền lì xì dày cộm chú dì cho!

"Rất xin lỗi, anh Morgan." Lạc Tái một lần nữa trịnh trọng nói xin lỗi.

Morgan vội vã xua tay: "Không, không, không sao đâu. Dù sao tôi còn nhiều pháo lắm, lát nữa chuẩn bị lại là được!" Anh ta chỉ vào bên tường, quả nhiên ở đó để đầy cả thùng pháo, mà còn cái thùng được đóng gói ấy dán cả tem chống hàng giả hình tròn màu lục của Thượng Hải, ghi rõ ký hiệu tiếng Trung "Thành phố Thiên Tân chuyên kinh doanh các loại pháo".

Lạc Tái trợn tròn mắt.

Đợi chút! Thứ này hình như không có bán ở siêu thị thì phải?

"Cái kia, anh Morgan à, xin hỏi mớ pháo này... mua ở đâu vậy?"

"À, tôi lo lắng bán ở đây không đủ chính tông, nên nhờ một người bạn ở biển Trung Quốc mang về một thùng." Morgan vừa nói vừa treo hai chuỗi pháo dài lên hai bên lối đi hành lang.

Đây chính là "hàng lậu" trong truyền thuyết sao? ── Hàng hóa vì tránh né đủ loại nguyên nhân như thuế quan, mà dùng túi plastic bao kín rồi chuyển tới từ nước ngoài quăng vào vùng biển cạn đã hẹn, kế đó sẽ có một con thuyền nhỏ xác định địa điểm tới nhận số hàng không thông qua con đường bình thường này?

Vật phẩm cháy nổ như pháo, có vẻ như cũng là hàng cấm đi?!

So với tội phạm buôn lậu người hải báo hoàn toàn có thể không nhìn pháp luật nhân loại, quang minh chính đại muốn mang cái gì thì mang, dấu chân trải rộng khắp Thái Bình Dương Đại Tây Dương Ấn Độ Dương, thuyền buôn lậu lén lút né tránh hải quan quả thật là gân gà...

Vào nhà rồi, Morgan hoàn toàn như một chủ nhân khác của ngôi nhà nhanh nhẹn lấy ra bộ trà pha một bình Phổ Nhị, lại lấy hộp mứt đựng đầy mứt dừa, mứt bí, mứt sen ra, thậm chí có cả hạt dưa và hạt bí, rất có không khí Tết Trung Quốc, Lạc Tái có chút hoài nghi nhìn chỗ mứt Tết này, hẳn sẽ không, cả nó cũng là "người bạn ở biển Trung Quốc" thuận tiện gửi bằng đường thủy tới chứ?

Quả nhiên...

"Người bạn ở biển Trung Quốc ấy còn tặng tôi một loại bánh rất ngọt." Morgan có chút phiền não, "Mùi vị tuy là ngon, nhưng loại bánh này dính quá, để lạnh rồi sẽ cứng lại, mà bỏ vào nồi thì cũng không được, nồi và muôi đều bị dính với nhau!"


Bánh tổ cũng có à, thật là đầy đủ.

Or rất có hứng thú hàn huyên với Morgan: "Nó hẳn là bánh gạo (Rice Cake)? Nghe nói là dùng gạo hoặc bún có độ dính rất lớn chưng ra, quả thật khá phiền toái. Nhưng anh có thể thử làm một ít làm bột bánh bao nó lại rồi để vào lò nướng một lát, nói vậy sẽ không bị dính, nếu bỏ thêm chút hoa quả khô hoặc nho khô lên trên mặt bánh, hiệu quả hẳn sẽ tốt hơn."

"Thì ra là vậy! Ý kiến không tồi!"

Lạc Tái vừa bốc một viên mứt sen bỏ vào miệng, chưa kịp nhấm nháp vị ngọt quen thuộc, đã suýt bị viên mứt ấy nghẹn chết.

Đợi đã Or, cách làm bánh tổ có rất nhiều, chưng rang tùy ý, chiên dầu, hấp đường, chần canh đều có thể, nhưng chưa từng nghe qua cách nào như cậu nói... Làm vậy ăn được không?!

Morgan rất cảm kích nắm lấy tay Or: "Cảm ơn rất nhiều! Quả nhiên như người Trung Quốc đã nói, muốn bắt lấy một người đàn ông phải trước bắt lấy dạ dày của người đó!"

"..."

Nhai viên mứt sen ngọt ngào, Lạc Tái không muốn đả kích "chàng dâu Tây" này.

Tuy rằng cậu không hiểu chú Ngụy Đông cho mấy, nhưng nghe không ít cha mình lải nhải, người chú này trước đây ở trong quân đội là thanh niên cứng bậc nhất, tại sân huấn luyện 1vs3 không nói chơi, tại bãi tập bắn càng là quét ngang tất cả, phỏng chừng cũng có chút di truyền, tổ tông nhà họ Ngụy đều tham gia quân ngũ, cụ Ngụy càng là anh hùng hi sinh trong chiến tranh kháng Nhật. Đương nhiên nghe đến lỗ tai mọc kén Lạc Tái luôn nhịn không được sặc với người cha đang nói dõng dạc của mình rằng vậy sao nhà chúng ta không giống tổ tiên? Có phải là đột biến gien di truyền không? Kết quả là ăn một trận đòn đau.

Lạc đề, tóm gọn lại là cái kiểu quân nhân cứng, ít nói, cực kỳ truyền thống này, thấy thế nào cũng không phải loại hình có thể nhận dâu Tây!

Nóng đầu nóng não tông vào một tấm thép hợp kim cấu tạo cường độ cao như vậy kết cục thê thảm khó có thể dùng từ ngữ hình dung.

Lạc Tái nhịn không được sinh ra tí xíu đồng tình với ông anh người hải báo nhiệt tình lại thâm tình, hoàn toàn là phiên bản nàng tiên cá này.

...




Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

048 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi tám: Chàng dâu hải báo nhà người chú

"Khụ khụ, gần đây thân thể chú Đông thế nào?"

Người cao tuổi đến mùa đông sẽ dễ bị bệnh, nhất là bệnh xuất huyết não dễ mắc ở thời tiết rét lạnh, một ít cảm thông thường cũng sẽ trở thành nhân tố chủ yếu dẫn đến những bệnh khác, tuy rằng CMND ghi là năm mươi nhưng căn cứ vào hiềm nghi ông Lạc đã xác nhận là năm đó vì để tham gia quân ngũ mà Ngụy Đông báo thêm bốn tuổi, xét thấy chú Ngụy thủy chung sống cô độc một mình ở hải ngoại bên cạnh không có con cái chăm sóc, bác sĩ nghĩ mình cần phải quan tâm người ta một chút.

Nhắc tới Ngụy Đông, Morgan trở nên rất cẩn thận: "Tuy rằng Ngụy nhiều lần kiên trì không cần, nhưng ở trước khi mùa đông đến tôi đã ép Ngụy tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân. Kiểm tra cho thấy không có bất cứ vấn đề gì," Nói đến đây nụ cười của anh ta rất xán lạn, quả thật như phần báo cáo kiểm tra ấy là của mình vậy, "Bác sĩ còn nói, thân thể của Ngụy tốt hơn cả bọn nhóc hai mươi tuổi hiện tại nữa!"

Lời này không giả.

Có lần Lạc Tái vì tới chơi khá trễ, xe bus đã không còn chuyến nên đành phải ngủ lại nhà Ngụy Đông một đêm, sáng ngày thứ hai trời vừa tảng sáng, phỏng chừng cũng mới năm, sáu giờ, cậu đã thấy chú Đông tập thể dục ở ngoài sân, xong còn ra ngoài chạy bộ, chạy chừng 25 phút sau mới về, dựa theo biên độ chân y chang nhau từng bước ấy Lạc Tái tính ra đường chạy này chí ít phải là ba km!

Vốn cho rằng chạy một đoạn đường dài như vậy chú Ngụy sẽ phải nghỉ ngơi một lát, nào ngờ chú Đông thậm chí chả cần nghỉ gì đã làm tiếp một trăm cái hít đất, kế lại là một trăm cái nhảy ếch. Chưa xong đâu! Chờ chú ấy tản bộ trong sân điều chỉnh hơi thở xong, lại bắt đầu đánh một bộ quyền quân đội, các kiểu như trung bình tấn, đá liên hoàn, đá thẳng đá ngang vân vân, cho dù cách rất xa, Lạc Tái cũng có thể nghe được tiếng gió thổi mạnh mẽ như xé rách không khí khi nắm tay đánh ra hoặc căng chân đá ra.

Lấy thói quen rèn luyện Ngụy Đông nuôi từ trong quân đội đến nay vẫn còn giữ lại ấy, độ khỏe mạnh của chú là bọn thanh niên mỗi ngày ru rú trước máy game chỉ vận động ngón tay và mắt, nhiều lắm là chạy nước rút giữa phòng và WC thúc ngựa cũng đuổi không kịp!

Bất quá những bài huấn luyện này đại thể được làm vào sáng sớm, khi người bình thường còn chưa dậy, thế nên đối với cư dân quanh đây mà nói, người trung niên tên Ngụy này, chỉ là một người đứng tuổi sống ở nước ngoài rất bình thường, tính tình hơi cứng, nhưng quen rồi lại ngoài ý muốn dễ chịu mà thôi.

Morgan tuy rằng thoả mãn với phần báo cáo sức khoẻ ấy, song vẫn ôm chút lo lắng: "Nhưng tôi còn rất lo lắng. Cậu biết đấy, Ngụy là một người cực kỳ độc lập, thường hay ra ngoài một mình, tôi luôn lo lắng anh ấy sẽ bất cẩn té ngã trên đường, nếu bị trật khớp hoặc gãy xương thì sao đây? Ai, tôi thật hy vọng có thể ở bên anh ấy cả ngày..."

"..."

Hiển nhiên, ông anh hải báo rễ tình đâm sâu này cũng là một trong những đối tượng bị che mắt nghiêm trọng.

"Mà còn gần đây hoàn cảnh trị an bên này hơi kém, nghe bà Mary hàng xóm nói có vài tên cướp chuyên môn chọn những người cao tuổi sống một mình, trèo tường vào nhà cướp của thậm chí dùng vũ khí uy hiếp!" Morgan thở dài, bày tỏ sự lo lắng nghiêm trọng, "Chỉ cần nghĩ tới Ngụy có thể bị bọn cướp ấy uy hiếp, thậm chí có khả năng bị thương, tôi đã ngủ không yên cả đêm, hận không thể leo lên bờ lột da mình xuống rồi canh chừng bên giường Ngụy bảo vệ cho anh ấy rồi."

Xin đừng tùy tiện nói ra mấy cái động từ kinh khủng như lột da, làm một bác sĩ thú y bình thường, hải báo bị lột da còn có thể sống vui vẻ không nằm trong phạm vi ngành học của cậu được không!

Mà còn cậu bày tỏ sự hoài nghi nghiêm trọng đối với việc chú Đông sẽ bị bọn cướp uy hiếp hoặc bị thương.


Đầu tiên có qua được ải của con chó Ngao ngoài cửa hay không đã khó nói. Đừng nhìn nó ở trước mặt Or như tên ăn hại, nhưng lấy sự hiểu biết của cậu, chó Ngao tuyệt đối là loài chó dữ tợn có địch ý cực mạnh và lực sát thương cỡ lớn đối với người lạ và kẻ xâm lăng, giữ nhà hộ viện chỉ là một bữa ăn sáng, ở thời La Mã nó đấu với gấu và sư tử trong sân đấu thú cũng không nói chơi.

Cho dù tên cướp có thể cửu tử nhất sinh thoát được công kích của nó, gặp phải vị binh vương xuất ngũ thời trẻ gian 1vsN trong nhà... Cậu trái lại tương đối lo lắng bọn cướp ấy có thể còn sống để nâng ra hay không ấy chứ.

Đương nhiên, Trung Quốc có câu châm ngôn là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", ở trong mắt Morgan, Ngụy Đông tuổi tác hơi lớn ── "già", thân thể khá yếu ── "yếu", phải khám bác sĩ ── "bệnh", lỗ tai từng bị thương ── "tàn", là cỡ nào cần anh ta cẩn thận che chở chăm sóc tỉ mỉ, hoàn toàn là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt.

"Khụ khụ, nếu chú Đông không có ở đây, bọn tôi cũng không quấy rầy." Ngồi nữa sẽ có hiềm nghi cọ cơm, tuy rằng chú Đông đại khái không ngại, nhưng đầu năm đầu tháng đã tới nhà người ta cọ cơm không được tốt lắm, vì thế Lạc Tái giao gói hàng Tết cho Morgan, "Đây là hàng tết quê tôi gửi tới, phiền anh giao cho chú Đông được không?"

"Đương nhiên không thành vấn đề! Các cậu khách khí quá rồi!"

Morgan trịnh trọng nhận lấy.

"Chúc anh năm mới vui vẻ."

Lạc Tái đứng dậy chào tạm biệt.

"Xin đợi đã!" Morgan vội vã chạy vào bếp, xách một cái rổ trúc ra, "Ngụy thường nói với tôi 'Tới rồi, không về, là hành vi không lễ phép', đây là món quà nhỏ tặng cho các cậu."

"..." Gì?!

Lạc Tái cảm thấy năng lực lý giải của mình hiển nhiên bị chập mạch.

May mắn bên cạnh còn dẫn theo cún ngoan tư duy thông minh, Or thoáng nghiêng đầu, khẽ gợi ý bên tai bác sĩ: "Tôi nghĩ anh ta muốn nói 'Lai nhi bất vãng phi lễ dã'." (Có đi mà không có lại, là một việc rất thất lễ)

"!!" Lạc Tái ngạc nhiên vặn đầu lại. Hiện tại người Trung Quốc không nghiêm túc học quốc học cũng không nhất định hiểu ngạn ngữ, gần đây người ngoại quốc đều lợi hại \ vậy sao?! Nhưng mà này... Trước làm rõ bánh tổ và bánh ngọt không có tí quan hệ gì rồi hãy bàn luận tới phần thâm ảo này được không!!

Or vẫn cười rất ung dung: "Sao bác sĩ giật mình thế? Tôi có đọc mớ sách chú Lạc gửi tới mà!"

Cha! Cha lại gửi sách gì tới nữa vậy?!

《Lễ Ký》 hay 《Chu Dịch》?! Lần sau làm ơn gửi mấy quyển sách đơn giản dễ đọc lại thực dụng như 《Học làm món Trung Quốc》 hoặc là 《Cười nghe phong tục tập quán dân tộc》 nhé!

Morgan trịnh trọng đưa cái rổ qua, Or nhận lấy, Lạc Tái nhịn không được hiếu kỳ ngó xem, tảo biển tươi màu xanh sẫm trải dưới rổ, bên trên để đầy bào ngư chất thịt màu mỡ vỏ ngoài lớn như nắm tay, hải sâm xếp thành hình núi toàn thân nhú gai thơm ngon mềm mại... Vì để tăng thêm màu sắc bên cạnh có một bó san hô đỏ rực có tác dụng làm đẹp!

Đem chúng làm quà đáp lễ... liệu có lố quá không?

"Có câu là 'Lễ thượng vãng lai', tôi cảm thấy trí tuệ của người phương Đông thật giỏi! Bình thường tôi hay tặng đồ cho Ngụy, anh ấy sẽ tặng lại cho tôi, tôi lại tặng nữa, anh ấy cảm thấy không thể nhận không thế là xấu hổ tặng tiếp, lui tới như vậy, quan hệ của chúng tôi sẽ ngày càng thân mật! Cái tính lễ phép này hữu dụng cỡ nào!"

"..."

Người đàn ông anh tuấn vẻ mặt mộng ảo bốc lên bong bóng màu hồng phấn: "Sẽ có một ngày tôi tặng mình cho Ngụy, kế Ngụy cảm thấy cần đáp lễ, bèn tặng mình lại cho tôi, ha hả..."

Đợi đã! Đây là lý luận kiểu gì vậy? Tuy rằng khó khăn lắm mới dùng đúng một câu thành ngữ, nhưng lễ thượng vãng lai hình như không phải hiểu thế đi?

Người hải báo ngoại quốc này đừng tùy ý xuyên tạc được không!

Tí xíu đồng tình trong lòng Lạc Tái nháy mắt biến mất, cái tên xấu xa mưu đồ gây rối ngấp nghé người chú nhà cậu này, cậu tuyệt đối có nghĩa vụ nhắc nhở chú Đông cẩn thận một con... hải báo đã vào nhà!

Khi nội tâm cậu không ngừng rít gào, thanh niên đã một tay cầm rổ một tay dắt bác sĩ hồn bay đi đâu ra ngoài: "Bác sĩ, tối nay dùng hải sâm bào ngư hầm gà ăn được không?"

"À há!" Nghe có vẻ không tồi, cậu đã lâu không nếm thử hải sản đắt đỏ như bào ngư rồi! Tối nay phỏng chừng có thể ăn thống khoái!

"Tôi sẽ nấu cơm nữa, khi đó bác sĩ có thể trộn bào ngư ăn chung với cơm."

"À há há!!"

Nước bọt đã chảy ra rồi kìa... Nhịn không được nâng tay lau khóe miệng.

Sau lưng bọn họ ông anh hải báo anh tuấn còn đang nhiệt tình không ngừng vẫy tay chào tạm biệt, về phần con chó Ngao xui xẻo cuối cùng cũng có thể ló đầu ra sau khi Đại Ma Vương khủng bố rời đi, lấy dáng vẻ vô cùng bưu hãn, hùng dũng khí phách hiên ngang đứng trong sân, chí ít ở khi chủ nhân của nó về có thể che giấu bộ dạng như cẩu hùng vừa rồi...

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận