Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
049 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi chín: Chim Gothic Lolita
"Bác sĩ, đây là cháo của anh."
Chỗ cháo nấu mềm được xới vào chén sứ, mỗi một hạt gạo đã nấu đủ thời gian nở bung như cánh hoa, mùi gạo phưng phức phà vào mũi, dùng thìa múc lên, có cảm giác mềm mại như mật.
Lạc Tái nuốt một hớp, dạ dày trống rỗng nhất thời rót vào ấm áp, ngoại trừ cảm giác no nê, sự ấm áp nhàn nhạt này tuyệt đối gọi người thử một lần khó quên.
Nhưng bất kể chén cháo này mềm mại cỡ nào, cũng không thay đổi được sự thật là nó chỉ là một chén không có bất cứ gia vị gì ── cháo trắng!
Bác sĩ ôm vẻ mặt đau khổ nuốt chỗ cháo này xuống, cuối cùng còn chép miệng, chỉ có thể thông qua mùi thơm của gạo nhớ về những món ngon trước đây mình từng ăn.
Do một mình đi học và làm việc ở Âu Châu, Lạc Tái đã có một đoạn thời gian dài chưa từng qua một cái tết Âm Lịch đúng nghĩa, tuy rằng mỗi khi đi chúc Tết cậu vẫn có thể nhận được tiền lì xì ở chỗ chú Đông, cậu cũng gọi điện về nhà chúc Tết, nhưng bảy ngày Tết thân bằng hảo hữu tụ lại một bàn, mùng một đến mùng bảy mỗi bữa thả bụng cũng là lâu rồi không có.
Mà năm nay lại hoàn toàn khác với ngày trước, Or mỗi ngày biến hóa đa dạng dùng quà đáp lễ Morgan tặng nấu đủ món cho cậu ăn, còn có đủ loại bánh ngọt, đồ ngọt để bù đắp tiếc nuối không có bánh tổ và những thực phẩm mừng năm mới khác, tuy rằng cảm giác rất hạnh phúc, nhưng một người ngày thường ăn quá ít trong thời gian ngắn lại ăn rất nhiều, kết quả chính là... bội thực.
Suýt nữa mắc phải bệnh viêm dạ dày, thế nên hai ngày này cậu luôn phải lấy cháo làm món chính, nhiều nhất là thỉnh thoảng thêm một đĩa rau, chút thịt bảy ngày qua khó khăn lắm mới nuôi ra lại xẹp xuống.
Thấy bác sĩ bày ra vẻ mắt ăn cháo đến sắp ói, Or cười cổ vũ: "Buổi trưa vẫn phải ăn cháo, nhưng buổi tối hẳn có thể ăn một chút mì gà xé."
Gà xé?!
Nghe thấy thịt mắt Lạc Tái lập tức sáng lên.
"Leng keng──" Âm thanh khách tới đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ, Lạc Tái vội vã hai ba hớp ăn sạch chén cháo, nóng đến suýt nữa phỏng miệng.
"Chậm thôi, bác sĩ, đừng có gấp." Or nhíu mày, ngoài cửa còn chưa treo bảng làm việc, sao lại có người tới chứ? "Nếu không để tôi ra ngoài tiếp!"
"Không ── không cần... Cứ để tôi." Or còn đang mặc tạp dề phim hoạt hoạ Snoopy đâu, mà còn sáng sớm tới xem bệnh khẳng định là có bệnh nặng bộc phát, vì thế Lạc Tái để chén xuống rồi vội vã chạy ra ngoài.
Vừa ra, ánh mắt Lạc Tái nhất thời choáng váng.
"Ngôi nhà này xập xệ quá đi!" "Phải đó! Cũ muốn chết, lại có người có thể ở đây, thật là không thể tưởng tượng nổi!" "Ừm, siêu không thể tưởng tượng nổi!"
Khách tới là ba cô bé, bọn họ mặc trên người những bộ âu phục hoa lệ, làn váy đan xen tầng tầng lớp lớp, viền đăng-ten rực rỡ đủ màu, tay áo đèn lồng kiểu khoa trương, nhưng màu sắc lại không phải màu hồng phấn đáng yêu, mà là màu đen có khuynh hướng cảm xúc cực dày và nặng, khuôn mặt bọn họ rất đẹp, làn da trắng nõn gần như bệnh, lại dùng bóng mắt màu đen và màu môi đậm để ăn diện, mái tóc dài đến eo, khiến bọn họ thoạt nhìn như chị em sinh ba, ngoại trừ màu tóc khác nhau, một cái màu trắng, một cái màu đen, một cái màu vàng.
Bọn họ vào rồi như một bầy chim líu ríu, dùng giọng điệu không chút khách khí bình luận phòng khám, Lạc Tái cả cơ hội chen vào cũng không tìm được.
Cả ba dùng gần mười lăm phút cuối cùng xoi mói đủ mọi chỗ có thể xoi mói, mới chú ý thấy bác sĩ như bài trí đã đứng đó hồi lâu.
"Sao lại để bọn tôi chờ lâu thế?"
"Cũng thật là không chuyên nghiệp mà?"
"Phải đó, bác sĩ thú y để bệnh nhân chờ là kém cỏi nhất!"
Đối với khách hàng cố tình gây sự Lạc Tái không quá lưu ý, vẫn rất có kiên trì hỏi đối phương: "Xin hỏi có gì cần giúp không?"
"Bọn tôi đang tìm một con chó bị lạc!"
"Nghe nói quanh đây có người từng gặp nó! Anh có nhìn thấy không?"
"Con chó ấy đáng thương lắm, nó nhất định không có cơm ăn, lại không có chỗ ở, lưu lạc khắp nơi siêu đáng thương luôn!"
Thì ra là tìm chó lạc! Tuy rằng lời của đối phương hình như thiếu chút lễ phép cơ bản, thậm chí thái độ sai bảo rất vênh mặt hất hàm, nhưng Lạc Tái có thể thông cảm cho tâm tình lo lắng sốt ruột của chủ nhân khi thú cưng yêu dấu bị lạc, có lẽ đối với một số người mà nói, bất quá là một con chó hoặc một con mèo mà thôi, căn bản không cần gióng trống khua chiêng đi tìm, mua lại là được. Nhưng như người uống nước vậy, ấm lạnh tự biết, đối với những người chủ nhân nghiêm túc gách vác trách nhiệm, trút tình yêu lên người thú cưng mà nói, cảm giác ấy như đánh mất một người nhà vậy, lo lắng nó sẽ gặp được bất cứ chuyện bất hạnh gì, dùng hết mọi cách để tìm được nó.
Tuy rằng không phải khám bệnh, nhưng Lạc Tái vẫn nghiêm túc ngẫm lại, kế tiếc hận lắc đầu: "Chỗ của tôi tạm thời không thu lưu chó lạc, gần đây cũng không nhìn thấy chó vô chủ ở xung quanh, các cô có thể nói cho tôi biết con chó các cô muốn tìm là giống gì sao?"
"Lừa gạt!!"
Một cô bé đột nhiên thét chói tai, dB tuyệt đối vượt qua tiêu chuẩn tạp âm quốc tế, khiến lỗ tai người ông ông mãi một hồi.
Lạc Tái suýt nữa bị âm cá heo này đánh gục.
"Có người nhìn thấy nó ở quanh đây!"
"Phải đó phải đó!"
"Anh nhất định là gạt bọn tôi!"
"Xin anh nói cho bọn tôi biết nó ở đâu được không?"
"Bọn tôi vẫn luôn tìm nó, tìm rất lâu rất lâu rồi, chân đau quá, đáng thương lắm!"
"Phải đó, anh nhất định biết mà đúng không?"
Không phân rõ phải trái giậm chân, vặn vẹo cái đầu đáng yêu, ba cô bé gác nắm tay mình dưới cằm, nước mắt rưng rưng làm ra đủ mọi vẻ nũng nịu đáng thương.
Lạc Tái bỗng nhiên nhớ tới một tiết mục của Nhật Bản vừa chiếu cách đây không lâu, người dàn dựng sẽ để một mỹ thiếu nữ đáng yêu đến các cửa tiệm dùng đủ kiểu nũng nịu đáng yêu cầu xin nhờ vả mà giành được ưu đãi người bình thường không thể có, ví dụ như yêu cầu nhân viên nam mở máy gắp trứng lấy con thú mình thích ở trong ra, rút thưởng thì rút đâu trúng đó, không mua đồ lại có thể nhận được quà tặng vân vân đầy những điều không thể tưởng tượng nổi lại có thể dễ dàng thực hiện được trong hành trình mua sắm của bọn họ.
Những cô bé trẻ tuổi lợi dụng những thứ mọi người công nhận là đáng yêu để tăng thêm điểm cho vẻ ngoài của mình, cũng dựa vào cơ sở giả tạo này thỏa mãn nhu cầu tâm lý tìm kiếm cảm giác an tâm và hòa hợp mà làm ra động tác kỳ quái và ăn diện trang phục kỳ quái. Lực công kích so với ánh mắt lấp lánh lại ngượng ngùng khi xin ăn của Thrus, và ôn nhu muốn nói lại thôi thuận theo cọ tới cọ lui của Or, đẳng cấp kém xa!
Mắt kính lóe lên ánh sáng, đại ma pháp sư hoàn toàn miễn dịch với công kích pháp thuật mị hoặc của mị yêu.
Thong dong đưa một tờ giấy nháp qua: "Rất xin lỗi, xác thực là không nhìn thấy. Nếu cần, các cô có thể cho tôi biết giống chó lạc đường là gì không, hoặc có thể dán một tờ giấy tìm chó lạc ở đây, nói không chừng có khách hàng dẫn thú cưng tới xem bệnh nhìn thấy, sẽ cung cấp một ít tin tức hữu dụng."
Thái độ lãnh tĩnh hoàn toàn không trúng chiêu của cậu khiến mấy cô bé Gothic Lolita sững sờ, bình thường bọn họ làm nũng như vừa rồi trên cơ bản bọn đàn ông hoàn toàn sẽ cúi đầu nghe lời bọn họ, sao người phương Đông thoạt nhìn như kỹ thuật trạch điển hình này lại hoàn toàn không có phản ứng vậy?
Vì thế ba cô bé ủy khuất trề đôi môi tô son màu đen.
"Chỗ của anh đổ nát như vậy, đâu thể nào có người tới khám bệnh chứ!"
"Đúng đó đúng đó, nói không chừng chó khỏe cũng sẽ bị trị thành chó bệnh rồi!"
"Bọn tôi không tin anh đâu! Bác sĩ thú y xấu xa!"
"Băng!" Một sợi gân xanh hình chữ tỉnh (井) trồi lên ở huyệt thái dương Lạc Tái, nói đều là từ đơn bình thường, nhưng vấn đề là cậu hoàn toàn có ảo giác như đang câu thông với sinh vật không gian ngoài hệ ngân hà.
"Nhất định là bác sĩ thú y xấu xa giấu con chó đi rồi!"
"Đúng đó! Nhất định là bắt con chó đáng thương ấy đi làm thí nghiệm?"
"Nói không chừng đã bị giải phẫu rồi! Thật là đáng thương mà!"
"Băng!" Lại một sợi gân xanh chữ tỉnh.
Cậu còn chưa làm gì cả đã trở thành bác sĩ thú y biến thái mưu sát chó hoang tội không thể thứ rồi?
Người qua đường Giáp không liên can đứng ở ven đường trúng đạn vô tội lắm đó!
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
049 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi chín: Chim Gothic Lolita
"Các cô tới đây làm gì?!"
Thanh niên cao kều từ nhà bếp đi ra thấy ba cô bé vây quanh bác sĩ líu ríu lên án công khai, nước trà bưng trong tay "Phang!" một cái quăng lên bàn, hai bước vọt tới nắm lấy vai Lạc Tái dùng sự thô lỗ khó gặp kéo cả người bác sĩ ra khỏi vòng vây của bọn họ.
"Orthrus!! Đẹp trai quá đi!"
"Thật là cậu à! Quả nhiên là bị giam ở đây mà!"
"Bác sĩ thú y gạt người xấu xa này! Thật đáng ghét!"
Ba cô bé vừa nhìn thấy Or, nhất thời ầm ĩ như ong thấy mật vậy.
Thậm chí Or cũng lộ ra vẻ đau đầu, nhíu mày: "Đây không phải chỗ các cô nên tới, mau cút!"
Nhìn thanh niên luôn như cậu bé ngoan ngoãn nhà hàng xóm đột nhiên lộ ra thái độ cực kỳ chán ghét và mất hết kiên nhẫn này, bác sĩ suýt nữa phải cho rằng cậu ấy là Thrus, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra thủ đoạn xử lý lưu loát và lãnh tĩnh độc thuộc về Or.
Thì ra con chó bị lạc bọn họ muốn tìm là Or và Thrus nhà cậu! Thảo nào không chịu nói rõ, dù sao bất kể là ai nếu đi lung tung hỏi người ta có nhìn thấy một con chó Dobermann hai đầu không, cho dù lớn lên có đáng yêu cỡ nào đi chăng nữa, cũng sẽ bị xem như bệnh tâm thần...
"Bọn tôi không đi đâu cả! Vất vả lắm mới tìm được cậu!"
"Phải đó phải đó, mau theo bọn tôi về, nếu không dì Echidna sẽ giận đấy!"
"Bọn tôi sẽ xin cho cậu, dì Echidna thích bọn tôi lắm, chỉ cần bọn tôi xin, dì ấy nhất định sẽ tha thứ cho cậu!"
Or hiển nhiên không có bất cứ hứng thú gì với cam đoan của bọn họ, thậm chí căn bản là không nhìn bọn họ, cậu kéo bác sĩ ra sau lưng, khi xoay người lại nhẹ nhàng thì thầm dặn Lạc Tái: "Đừng nghe bọn họ hát."
"A?"
Lạc Tái chả hiểu gì cả, chỗ của cậu là phòng khám thú y mà không phải phòng karaoke, hát cái gì?
Đứng sau lưng thanh niên bác sĩ không nhìn thấy khi khuôn mặt của thanh niên xoay lại, vẻ ôn nhu trong nháy mắt rét lạnh như băng, khi một thanh niên bình thường luôn mang theo hơi thở ấm áp đột nhiên lạnh mặt, cái cảm giác lạnh lẽo mang theo sắc bén ấy so với người quanh năm giả vờ ngầu càng có lực kinh sợ.
"Trở lại nói cho bà ta, tôi, sẽ không về."
Nhưng thái độ của Or càng lãnh đạm, ba cô bé lại càng thích thú.
"Không chịu đâu, cậu theo bọn tôi về đi! Được không được không!"
"Vì sao không về? Cái chỗ rách nát này sao mà ở được?"
"Bọn tôi đã tới tòa thành nhà cậu rồi, siêu lớn siêu xa hoa, cả cái toilet cũng lớn hơn ở đây nữa!"
Khuôn mặt của Lạc Tái tuyệt đối là cấp bậc người qua đường, hoàn toàn không có cơ hội đi làm công mà gặp được con cháu nhà giàu hố cha nào đó bị nhìn đúng rồi vì thế mà bị bắt cóc đến một tòa thành WC còn lớn hơn nhà ở kế giam cầm dạy dỗ đủ kiểu ngược tâm ngược thân cuối cùng HappyEnd, thế nên làm một con người bình thường có xui cũng có may, khái niệm của cậu về tòa thành siêu xa hoa giới hạn trong những hình ảnh phổ biến xuất hiện ở phim hoạt hoạ Disney, cũng đối với tình huống toilet lớn thành vậy mỗi khi đi WC phải chạy thật xa lỡ mà gấp quá chưa kịp chạy đến bồn cầu đã nhịn không được bày tỏ sự đồng tình sâu sắc.
"Muốn dọn vào tòa thành ấy, không nhất định phải tìm tôi, bò lên giường anh tôi Cerberus không phải nhanh hơn sao?"
Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của Or, nhưng từ giọng nói lãnh đạm của cậu, bác sĩ nghĩ Or hẳn không quá thích mấy cô bé này, bác sĩ hoặc nhiều hoặc ít khá hiếu kỳ, dù sao nhân khí của Or ở quanh đây rất cao, trên từ cụ bà chín mươi tuổi, dưới đến bé gái còn trong tã lót, fans của cậu bé nhà bên rất có kiên nhẫn lại thân sĩ này dị thường khổng lồ.
Vừa nhắc tới tên Cerberus, sắc mặt ba cô bé lập tức thay đổi, thậm chí còn lộ ra sự sợ hãi.
"Đúng thì đúng đấy, nhưng..."
"Nhưng bọn tôi nghe nói... quái vật bò xuống từ giường Cerberus đều không hiểu nguyên nhân mất tích."
"Là thật đấy, hoàn toàn mất tích, cả một sợi lông hoặc một miếng vảy cũng không lưu lại! Đáng sợ quá đi, khi bọn tôi ở tòa thành thậm chí không dám nhìn lén anh ấy một cái!"
Lạc Tái nhất thời có ảo giác như được nghe kể về vụ án giết người liên hoàn, mà mình lại biết rõ hung thủ là ai!
Cái gã tạo thành hậu quả không có quái vật cái nào dám bò lên giường ông anh Cerberus này, thậm chí cả mấy cô bé lolita hoành hành ngang ngược cũng không dám nhìn thẳng vào Cerberus một cái, hiển nhiên chính là ông trùm xã hội đen nhìn trúng chó ba đầu Địa Ngục ── ác lang Fenrir thậm chí cả Chủ Thần Odin đều có thể nuốt chửng trong truyền thuyết!
"Ghét cái kiểu ông già cổ hủ buồn chán luôn thích xệ mặt, không chịu nở nụ cười ấy lắm! Bọn tôi tương đối thích loại đàn ông ngầu ngầu hơn!"
"Thích lắm thích lắm luôn á! Orthrus, cậu cũng thích bọn tôi đúng không? Ở trên biển không có Siren nào hấp dẫn hơn bọn tôi đâu!"
"Hơn nữa giọng của bọn tôi dễ nghe hơn Muses nhiều, cả vua Odysseus của xứ Ithaca cũng thích bọn tôi nữa! Nếu không phải thuyền viên của chàng trói chàng vào cột buồm, chàng sẽ mãi mãi ở lại với bọn tôi đấy!"
Or cười lạnh: "Sau khi biến thành thi thể à?"
Mấy cô bé bị vạch trần dùng cái giọng yêu kiều làm nũng.
"Ghét quá đi, sao lại nói thế chứ?"
"Đi với bọn tôi được không?"
"Vì sao không theo bọn tôi về?"
"Nhất định là bị bác sĩ thú y xấu xa này uy hiếp đúng không!?"
"Không sai! Thật đáng ghét mà!"
Bác sĩ tỏ vẻ... nằm cũng trúng đạn!!
Nhưng chưa chờ cậu giải thích, ba cô bé đã tự ý định cho cậu cái tội tày trời bắt cóc đồng thời cầm tù chó.
"Thật đáng ghét!"
"Không thể tha cho tên bác sĩ thú y xấu xa này!"
"Yên tâm đi, bọn tôi nhất định sẽ cứu cậu ra khỏi tay bác sĩ thú y tà ác xấu xa!"
Ba khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên vặn vẹo dữ tợn, kỳ quái là giọng của bọn họ ngược lại dần ôn nhu và động lòng người hơn, có một sự mê hoặc vượt qua tuổi tác của dung mạo bên ngoài, cái váy phồng chi chít màu đen dĩ nhiên thần bí bay lên trong phòng, lộ ra cặp đùi dài mang vớ trắng xinh đẹp...
Ôi chao?! Đợi đã!!
Mấy cái đùi ấy đều biến thành đùi gà!!
Mù mắt người của cậu rồi... Thân là bác sĩ thú y, cậu rất rõ ràng lộ ra bên dưới làn váy chính là bộ móng có ba cái mọc chỉa về trước, một cái chỉa ra sau tạo thành hình ly, thường có ở loài chim thích đậu trên cây.
Ba cô bé hầu như song song giơ cao hai tay, mở miệng hát, đôi chân biến thành móng chim của bọn họ đã lơ lửng bay khỏi mặt đất, tay áo đèn lồng dài ngoẵng "Xẹt!" một tiếng tung ra những sợi lông chim đen như quạ, hóa thành một đôi cánh cùng màu, lớp váy tầng tầng bên dưới cũng biến thành lông đuôi dài ngoẵng như quạt.
Bài hát của bọn họ cổ xưa và kéo dài, khiến người sinh ra ảo giác kỳ diệu, như đặt mình trong biển rộng mênh mông, như đang ở một hòn đảo duyên dáng tựa tiên sơn thần đảo, thiếu nữ xinh đẹp ngồi giữa bụi hoa bên bờ biển, hoa theo làn gió thổi bay những cái cánh rực rỡ, ngón tay tuyết trắng khéo léo khảy dây đàn harp, nương theo tiếng nhạc của tự nhiên bọn họ vô ưu vô lự hát bài hát ngọt ngào ca tụng Thần, tiếng hát phảng phất như mê hoặc linh hồn, sẽ khiến người nhịn không được muốn tới gần hơn nữa, gần hơn nữa, gần để lắng nghe...
Vô số thuyền viên bị tiếng hát đầu độc lòng người này mê hoặc, cố gắng lái thuyền đến gần hòn đảo, nhưng đều va phải đá ngầm mọc đầy eo biển và chìm nghỉm, thuyền viên chết đuổi trở thành đồ ăn cho con cái của những thiếu nữ xinh đẹp này, xương cốt của bọn họ nhồi đầy vùng biển quanh đảo Siren.
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
049 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi chín: Chim Gothic Lolita
Mà hiện tại mục tiêu của bọn họ hiển nhiên chính là nhân loại duy nhất ở đây ── Lạc Tái.
Nhưng tiếng hát lấp đầy ma lực ấy chưa kịp câu người đi, ánh mắt của thanh niên bên kia đã co rụt, cậu nhanh chóng xoay người ra sau một tay kéo đầu Lạc Tái vào lòng, bàn tay đè chặt lỗ tai trái, cánh tay thì bịt lại lỗ tai phải, tận khả năng ngăn cản âm thanh của mấy cô bé truyền vào tai bác sĩ, song song phát ra tiếng rít rống giận: "Thrus!!"
Đôi ngươi màu nâu đột nhiên xuất hiện hơi thở hung ác của chó điên, sự lạnh lẽo trên người cậu trong nháy mắt hoán đổi thành cơn giận như núi lửa phun trào: "Hát cái búa ấy!!"
Ác thú Địa Ngục há to miệng, tiếng rít gào đinh tai nhức óc, tiếng hát ma mị trong nháy mắt bị đập tan, ngọn lửa màu đen như súng phun lửa quét ngang, lông chim tuyệt đối được xếp vào loại vật dễ cháy trên người ba cô bé "Oanh──" một tiếng cháy lên!
Tiếng hát biến thành tiếng thét chói tai.
"A────"
"Đừng mà! Lông chim của tôi! Đuôi của tôi!"
"Bọn tôi chỉ là muốn nếm thử mùi vị của người phương Đông thôi mà!"
"Đúng đó! Hiện tại thuyền bè đều có hệ thống vệ tinh tinh vi hướng dẫn, căn bản không bị bọn tôi mê hoặc!"
"Orthrus thật keo kiệt!"
"Đốt tôi đau quá hà!"
"Đau chết mất, đuôi cũng đốt trọi, xấu xí quá!"
"Không chơi nữa, không chơi nữa! Mau dập lửa đi!"
Thanh niên hoàn toàn không nhìn cảnh tượng mấy thiếu nữ lolita xinh đẹp đáng thương bị lửa bao vây đốt cháy, khóe miệng kéo ra, để lộ răng nanh sắc bén rét lạnh: "Ai chơi với bọn mày chứ?"
Cậu là nghiêm túc muốn đốt chết cái lũ này!
Mấy cô bé hiểu rõ được chuyện này lập tức hoảng loạn thét chói tai, tiếng hát tuyệt vời gì ấy cũng chẳng thèm quản nữa, mắt thấy bộ lông chim xinh đẹp của mình sắp bị ngọn lửa màu đen của Địa Ngục nuốt chửng, mái tóc dài yêu kiều bị đốt đến quéo lại, âm thanh duyên dáng bọn họ tự hào nhất cũng ngày càng khàn khàn theo tiếng thét.
"Xin đừng!! Ngài Orthrus cầu ngài tha cho bọn tôi!"
"Cậu không thể làm thế!!"
"Bọn tôi là con gái của Achelous, nếu cậu giết bọn tôi, gia tộc Achelous sẽ không tha Phorcydes các cậu!!"
"Vì sao mày cảm thấy tao sẽ để ý?" Thrus vô tình hừ một tiếng, lũ quái vật cổ quái có quan hệ huyết thống ấy với cậu căn bản không phải thứ tốt gì, chết bớt một ít mới là tốt cho hòa bình thế giới, đương nhiên, hòa bình thế giới xưa nay tuyệt đối không phải điều ước sinh nhật của cậu.
Không thể nghe được concert chôn vùi mạng người bác sĩ thò đầu ra khỏi lòng Thrus, trợn mắt há hốc mồm nhìn bề ngoài hầu như hơn nửa thân thể đều là quái điểu của mấy cô bé trước mặt, tuyệt đối khẳng định 100% không phải người bình thường!
Nhưng mà...
"Thrus! Không được nướng thịt trong nhà!!"
Nướng thịt trong nhà là không được! Dễ gây ra hoả hoạn, mà còn khói đặc không dễ xua tan, ngột ngạt thì thôi, có khả năng nhất là đốt than trong môi trường bịt kín sẽ gây ra ô-xít-các-bon dẫn đến tập thể trúng độc mà chết!!
"──"
Một con chó Dobermann có tính tự chủ mạnh tuyệt đối có thể ở trong nháy mắt nhào lên cắn người vì bị chủ nhân ngăn lại mà nghiêm chỉnh chấp hành, Thrus hiển nhiên cũng nằm trong số đó. Vì thế chó dữ bão nổi sau một tiếng rống của bác sĩ theo bản năng cụp tai, vểnh đuôi, cẩu khu chấn động, tứ chi siết chặt, đản đản co rụt, cúc hoa... siết chặt.
Thế lửa hừng hực trong nháy mắt thần tốc tan biến như thiếu dưỡng khí vậy, ba con "chim nướng" cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng, mấy cô bé vừa rồi còn hùng hổ lúc này quả thật dính đầy bụi đất ôm nhau cuộn mình nằm trên đất, như lũ chim sẻ đáng thương bị chó dữ đùa giỡn bắt nạt, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi bọn họ chính là Siren cướp đi tính mệnh của vô số nhân loại trên biển.
Tuy là Siren đáng sợ, nhưng trên thực tế ngoại trừ lợi dụng bề ngoài xinh đẹp và kỹ năng pháp thuật là tiếng hát mê hoặc lòng người ra, bọn họ nhiều lắm chỉ biết dùng móng vuốt quào mấy cái, căn bản không có lực công kích lợi hại nào khác, dám khiêu khích chó hai đầu Địa Ngục chiến sủng hệ cuồng bạo, đoàn diệt là chuyện trong dự liệu.
Thrus nghẹn khuất: "Tôi không có nướng thịt!"
Lạc Tái chỉ vào đống than bên kia: "Vậy nó là gì hả?!"
"..." Thrus chột dạ hất đầu sang bên, nhỏ giọng rầm rì, "Tôi không thích ăn thịt nướng chín, tôi thích ăn sống hơn..."
Lạc Tái rất tán thành gật đầu: "Xác thực. Thịt và xương nấu chín giảm bớt rất nhiều thành phần dinh dưỡng, đặc biệt là chất vôi dễ hấp thụ từ thiên nhiên sẽ mất hết, một số khoáng vật chất quan trọng cũng bị tiêu hao, mà còn xương nấu chín rồi cứng hơn lúc còn sống, tuy có thể cắt thành miếng lớn, nhưng khi ăn trái lại không dễ tiêu hóa, dễ dẫn đến tình huống cún bị tiêu chảy đau bụng hoặc táo bón."
Ông không bị táo bón!!
Thrus nghiến răng.
Bác sĩ vỗ đầu cậu: "Cậu và Or bình thường nhớ phải ăn nhiều xương và thịt sống đấy! Thịt tươi dễ hấp thụ sẽ giảm bớt lượng đi tiện, đồng thời không gây ra bệnh rụng lông do dị ứng, gặm nhiều xương còn có thể rèn luyện răng, lợi dụng việc xé thịt vừa có thể mài răng vừa có thể phát tiết tinh lực."
...
Ai rụng lông?! Ai muốn giảm bớt lượng đi tiện?! Ai!?
Thrus tuyệt đối sắp xù lông!
Không nhìn con chó dữ xì ra khói đen từ lỗ mũi, Lạc Tái nhíu mày quan sát lũ "chim nướng" cún con suýt nữa làm ra bên kia, khuyên cún của mình: "Cũng nhớ tận lực đừng ăn thịt chim đấy? Đối chó cỡ lớn mà nói, nuốt trọng dễ bị hóc cổ."
"Tôi đếch thèm ăn lũ quái điểu này!!"
"Ừ, tốt, tốt, tôi cũng cảm thấy đừng nên tùy tiện ăn mấy con chim hoang dại kỳ quái, ai biết có mầm bệnh cúm gia cầm gì không! Tuy rằng tôi là bác sĩ thú y, nhưng tuyệt đối không muốn thấy các cậu bị bệnh khó chịu."
Đôi câu vài lời quan tâm dễ dàng vuốt thuận lòng chó dữ, Thrus không muốn vẻ mặt vui vẻ thậm chí muốn lắc đuôi vì được bác sĩ quan tâm của mình bị nhìn thấy, thế nên cậu hất đầu đi chẳng hề để ý xì ra một ngụm khói đen, rồi dùng cái vẻ ác bá đi tới ngồi xổm xuống chỗ mấy cô bé anh anh khóc, đột nhiên duỗi tay ra, hoàn toàn không có ý thương hương tiếc ngọc bóp cổ của một cô bé, cứng rắn lại thô lỗ kéo cô bé ấy dậy, như là muốn phân rõ mà vặn vẹo khuôn mặt đối phương mấy cái.
"Nghe nói mày muốn giao phối với bọn tao, phải không? Hửm?"
Lớp trang điểm xinh đẹp trên khuôn mặt đáng yêu này giờ có vẻ cực kỳ chật vật, bóng mắt bị đánh tan như nước mắt màu đen quệt đầy mặt, bụi tro loạn xị hun khắp người, càng miễn bàn bộ âu phục bị đốt trọi, cái gì viền đăng-ten cái gì nơ bướm đều bị cháy sạch, quả thật chỉ có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung.
Bị thanh niên như ác bá tính tình nóng nảy hỉ nộ vô thường đắn đo trong tay, như nếu cậu có gì mất hứng sẽ lập tức bẻ gãy cái cổ yếu đuối của mình vậy, cô bé sợ đến mức anh anh khóc to: "Không... không phải... Ô ô ô..."
"Không phải à?" Thrus nhe hai hàm răng trắng sắc bén lạnh lẽo ra, không cần hoài nghi độ bén nhọn của hàm răng một con chó thích ăn thịt tươi! "Nhưng lần trước trong mớ ảnh xem mắt mụ già ấy cho tao xem, ra vẻ như có của bọn mày! Lẽ nào tao nhìn lầm? Hửm?"
"Ô ô ô... cứu mạng... Thật đáng sợ... thật đáng sợ... Ô ô ô... Phorcydes đều thật đáng sợ... Không muốn qua lại với Phorcydes nữa đâu... Ô ô ô..."
"Xì ── ầm ĩ quá!" Bất kể tông giọng có phải duyên dáng đủ để mê hoặc lòng người hay không, một khi khóc lên rồi vậy tuyệt đối là một lũ ruồi vo ve gọi.
Thrus mất kiên nhẫn ném cô bé trở về: "Cút về đảo Siren của bọn mày đi, nếu còn để tao nhìn thấy, tao sẽ đem bọn mày chấm tương!" Rất có hàm nghĩa tới một cái giết một cái, tới hai cái giết một đôi, tới ba cái vừa vặn làm một mâm salad gà.
"Ô... Biết rồi..."
Túm lấy làn váy sắp rơi, mấy cô bé vừa chạy vừa rụng lông hoảng hốt đẩy cửa lao ra ngoài.
Đối với việc làm người ác sớm đã quen tay chó dữ Địa Ngục đắc ý vỗ lớp bụi trên tay.
Tốt, rất tốt!
Làm việc phải như cậu vậy, sạch sẽ lưu loát, vệ sinh gọn gàng!
A. A. A. A.
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
049 - 4 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi chín: Chim Gothic Lolita
Lạc Tái kinh ngạc nhìn mấy cô bé chật vật ấy ở trong sân "Rầm rầm" trực tiếp biến thành quái điểu bay lên trời, hốt hoảng biến mất như chim non bị diều hâu đuổi bắt.
Mãi một hồi, mới hồi hồn: "Bọn họ là... của cậu..."
"Đối tượng giao phối." Thrus mất kiên nhẫn nhìn tro tàn trên đất, nếu không dọn sạch chỗ này, quay đầu lại cậu khẳng định sẽ bị Or xử đẹp.
"Cái nào?"
Thrus bĩu môi: "Tất cả."
"..." Lạc Tái ho hai tiếng, vỗ vai Thrus, hình thể vạm vỡ, bắp thịt dẻo dai đủ để nói rõ trạng thái phát dục tốt đẹp của thanh niên, "Năng lực lai giống mạnh là việc tốt, nhưng quyết định đối tượng vẫn đừng quá vội vàng. Phải biết chó đực không có kinh nghiệm quan hệ nếu đối tượng giao phối lần đầu tiên quá hung bạo, sẽ để lại ký ức tiêu cực, ảnh hưởng tính tích cực của việc giao phối ngày sau."
Thrus trợn tròn mắt, cậu tìm không được cớ phản bác, cậu xác thực không hề thích lũ Siren cả người toàn lông chím líu ríu ầm ĩ chết người ấy, nhưng vì sao lời này nghe mà khiến người khó chịu vậy?
"Kỳ thực các nhân tố quấy nhiễu từ môi trường bên ngoài nhiều lúc cũng ảnh hưởng đến việc giao phối! Đề nghị tốt nhất đừng làm ở môi trường lạ. Ngoài ra cũng có nguyên nhân là có chủ nhân ở bên mà thấy áp lực do bị bàng quan, nhưng cũng là có ngoại lệ, là sẽ thêm can đảm khi có chủ nhân nhìn bên cạnh."
Bất kể là nhân loại hay chó, chỉ cần là giống đực, tuyệt đối sẽ vùng lên khi bị chất vấn năng lực giao phối!!
Thô lỗ mà tóm lấy bác sĩ chất vấn mình, giam người vào không gian cực kỳ nhỏ hẹp trong vòng tay: "Anh cảm thấy tôi cần thêm can đảm à?" Khuôn mặt anh tuấn đang đến gần rất có quyết đoán, ánh mắt sắc bén hung mãnh như kẻ đi săn hầu như muốn cắn rớt một miếng thịt của đối phương.
"Thế nên tôi mới nói thận trọng chọn đối tượng giao phối rất quan trọng!" Cái thái độ "Tôi cũng là người từng trải..." của Lạc Tái rất khiến người có xung động nổ tung.
Cái gọi là người từng trải, đương nhiên không phải chỉ vị bác sĩ thú y đã trên ba mươi đang chuẩn bị tiến giai thành ma đạo sĩ này, mà là chỉ kinh nghiệm phong phú có được từ chỗ những con chó đực lai giống từng qua tay cậu. Khi còn học đại học Lạc Tái biết một bạn nữ nuôi chó, thường dẫn cún nhà mình ra ngoài lai giống, vừa có thể lấy được thù lao lại có thể không cần nuôi chó cái đã có thể để cún nhà mình có con, cuối cùng còn mỹ kỳ danh viết để cún tự lực cánh sinh kiếm "tiền da thịt" nuôi sống bản thân, Lạc Tái luôn 囧囧 cảm thấy cô ấy rất giống tú bà...
Cậu đầy cảm xúc thở dài: "Lại nói lai giống cũng không phải tùy tiện nói làm là làm, công việc bồi dưỡng giai đoạn trước rất quan trọng! Có bột mới gột nên hồ. Đầu tiên ở phương diện nuôi nấng phải thật chú trọng, ví dụ như đồ ăn giàu protein và chất xơ. Cũng cần vận động hợp lý, tăng cường thể chất, gìn giữ dáng người không mập không gầy, duy trì tinh lực tràn đầy mà giàu sức bật." Cậu duỗi tay nhéo phần bắp thịt bụng săn chắc của Thrus, rất thoả mãn gật đầu, "Trừ đó ra mỗi tháng còn phải kiểm tra định kỳ chất lượng tinh dịch nhằm điều chỉnh dinh dưỡng, vận động và số lần lai giống, chỉ có thế mới đảm bảo được chất lượng tinh dịch tốt và mật độ tinh tử giàu sức sống."
Thrus bị vẻ mặt có gì mà lạ sau cặp kính của Lạc Tái tức đến muốn mài răng lên làn da tuyệt đối không thích hợp để cắn ấy, khoảng cách của bọn họ đã sắp đạt được cái độ chóp mũi cọ chóp mũi, rõ ràng là hình người, lại toả hơi thở thú tính nguy hiểm cực độ.
"Vậy nên! Lần đầu tiên của Or và Thrus nhà tôi tuyệt đối không thể sơ suất!"
Câu phát biểu mang tính tổng kết suýt nữa tức ngã Thrus.
Nương theo tiếng nghiến răng cọt kẹt cọt kẹt đáng sợ: "Sao anh biết... là lần đầu tiên?"
Lạc Tái có chút ngạc nhiên: "Không phải à? Hay nói cậu phải, Or không phải? Không đúng, hẳn là giống nhau chứ?"
"..." Phát hiện mình rơi vào một cái bẫy đáng sợ không thể khẳng định cũng không thể phủ định, chó dữ phẫn nộ trừng bác sĩ, trừng sắp lọt tròng ra.
Vì sao tôi là lần đầu tiên thì khẳng định, mà Or lại có khả năng không phải lần đầu tiên?!
Bọn tôi đầu có hai cái nhưng chỉ có một cái kê kê!!!
Mạch máu thần kinh não của Thrus suýt nữa bị tức đến đứt...
Cuồng bạo và tức giận trong đôi mắt chó dữ đang nhìn Lạc Tái chậm rãi tan mất, dần xuất hiện thần sắc ôn hoà hiền hậu và lãnh tĩnh.
"Bác sĩ..." Âm điệu ôn uyển của Or lần thứ hai vang lên, "Lần sau nếu gặp được những thứ kỳ quái như Siren, nghìn vạn đừng tùy tiện nói chuyện với bọn họ, giao cho tôi và Thrus xử lý là được."
Lạc Tái tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, cậu cũng không phải Tôn hầu tử có hoả nhãn kim tinh!
Mà còn gần đây nhân loại bình thường cũng có đủ loại ăn diện hình thù kỳ quái được không, có lúc cả quái vật trong thần thoại như quái đầu bò, ma nữ tóc rắn gì ấy đều bình thường kiêm đáng tin hơn nhân loại nhiều, bảo cậu phân biệt bằng cách nào?
Bất quá sự săn sóc và quan tâm tới từ cún ngoan thật là quá hưởng thụ mà! Chờ hiểu được hàm nghĩa sau lưng nhưng lời này, Lạc Tái kinh ngạc: "Ý cậu chẳng lẽ là, cái loại... đối tượng xem mắt này của cậu và Thrus, còn sẽ lục tục tới nữa?"
Or vô tội nháy mắt mấy cái: "Mớ ảnh ấy hình như dày như vậy..." Cậu làm ra một thủ thế đối chiếu độ dày.
Đó là độ dày của chồng tạp chí cũ dư thừa thậm chí sắp phải mang đi bán đi?!
"..."
Cún nhà cậu quả nhiên là chó lai giống... siêu cường mị lực bất phàm...
"Nhưng bọn tôi tuyệt đối sẽ không thích người khác." Thanh niên vẫn giữ tư thế ôm bác sĩ trong lòng như vừa rồi, ánh mắt chân thành lấp lánh tỏa ra hào quang trung thành.
"..."
Lạc Tái nhớ tới mấy mỹ nữ quái điểu vừa rồi bị đốt thành gà nướng phịch cánh bay đi...
Phải ha, mỹ nữ đều là cái kiểu mọc đùi gà cánh chim, hoặc là thân bọ cạp đầu người, lại hoặc là eo quấn mấy con chó dữ, vì sao mỹ nữ trong thần thoại Hy Lạp đều hố cha như thế?! Có thể thích mới là lạ!!
Thân dưới là đuôi bọ cạp đùi gà cái gì, tuyệt đối là loại hình phụ nữ trên toàn thế giới chết sạch cũng thà rằng chọn đàn ông chứ người bình thường sẽ không chọn được không!
...
Chú thích tham khảo
Siren: yêu tinh xinh đẹp sinh ra từ máu của thần sông Achelous trong thần thoại Hy Lạp, quái vật đầu người thân chim, sống trên đảo Siren dùng giọng hát tuyệt vời hấp dẫn thủy thủ qua lại, khiến bọn họ lái thuyền va phải đá ngầm chìm nghỉm.
Odysseus: vua của xứ Ithaca trong truyền thuyết thần thoại Hy Lạp, từng tham gia cuộc chiến thành Troy, khi băng qua eo biển Messina vì chống cự tiếng hát mê hoặc trí mạng của Siren mà trói mình vào cột buồm.