Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

050 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi: Buổi party kỷ niệm ngày quen nhau

Ngôi nhà cũ kỹ sau giấc trưa thoảng qua mùi thơm phưng phức, cà chua và hành tây, rau mùi tây và húng tây, cái mùi pa tê Italy phức tạp dần tỏa ra, Lạc Tái đẩy cửa thủy tinh, chuẩn bị đổi tấm bảng "Open" thành "Close", phải biết, nếu bữa sáng phải ăn như vua, vậy bữa trưa chí ít cũng như tướng quân!

Nhưng không chờ tay cậu kịp lùi về, ở phía đầu phố đã truyền tới tiếng phanh xe rất bén nhọn, vị trí của phòng khám thú y Noah hầu như là tuốt phía trong, căn bản không cho phép một chiếc xe saloon xa hoa hoặc phần đầu lớn tí đỗ lại, bất quá cho dù là Limousine đại khái cũng chẳng liên quan gì tới cậu.

Thường nói người quân tử không đứng dưới bức tường đổ, cậu cũng không phải loại vừa ngu vừa hố cha không biết lý do gì rõ ràng nghèo mạt rệp lại thích ăn vạ Limousine còn có thể dùng tiểu thân thể chi tư lấy kim cương bất hoại chi thế quẹt hư Wagon Âu Châu bền chắc đến độ Nissan cũng tuyệt không thể so sánh rồi đeo một món nợ khổng lồ không có sức trả trở thành nô lệ của chủ xe là một tên công tử nhà giàu nào đó đủ loại ngược thân ngược tâm cuối cùng HappyEnd.

Lạc Tái rất sáng suốt không đi tìm phiền phức, quyết định đóng cửa vào ăn món mì Italy ngon miệng Or làm.

Thế nhưng phiền phức, thông thường không phải bạn đi tìm nó, mà là nó tới tìm bạn.

Một đám Tây trang đen đeo kính đen y chang nhau quả thật như thần binh trời giáng đột nhiên đẩy cửa thủy tinh ra, đặc biệt thành thạo mà tóm lấy Lạc Tái chưa kịp chạy trốn.

"Ê! Làm gì vậy?! Các anh tính làm gì?"

Tây trang đen dẫn đầu rất khách khí báo cho cậu biết: "Xin lỗi, xin mời đi theo chúng tôi."

Nói xong búng tay, những người áo đen được huấn luyện kỹ càng dẫn Lạc Tái nhanh chóng rời đi.

Bọn họ vừa ra khỏi cửa chính, "Thả anh ấy ra!" Cửa sổ đã bị đẩy ra, một thanh niên tay chống bệ cửa sổ nhanh nhẹn tung người, cái bóng mạnh mẽ vọt ra từ trong nhà, như một con chó dũng mãnh giữ nhà hộ viện nhào về phía những người Tây trang đen, nâng chân đạp ngã một người gần nhất.

Đối phương vội đỡ, nhưng một chân này suýt nữa đá nát xương tay anh ta. Thanh niên đạp người Tây trang đen ấy ra rồi trực tiếp vọt tới chỗ Lạc Tái giữa đám người, đáng tiếc khi sắp tới lại có người ngăn cản, đám người Tây trang đen này hiển nhiên từng được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ rất nhanh chia làm hai tổ, một tổ dẫn Lạc Tái lui tới chỗ an toàn, một tổ thì phụ trách ngăn cản công kích của thanh niên.

Nhưng vốn cho rằng bất kể là số lượng hay dáng người đều có thể đơn giản áp đảo, thanh niên lại ngoài ý muốn có được sức chiến đấu cực mạnh, mà còn ý chí bướng bỉnh không nhường không thua, tinh thần dai dẳng một khi nhìn trúng sẽ không nhả ra, thậm chí khiến bọn họ sinh ra ảo giác mình đang bị một chó Dobermann trải qua quân sự huấn luyện quấn lấy.

Dù sao song quyền nan địch tứ thủ, thanh niên thủy chung không thể lao ra khỏi vòng vây chạy tới cạnh Lạc Tái, đôi mắt màu hổ phách dần lộ ra hung tính dã thú.

Bị bắt giữ Lạc Tái nhìn chằm chằm Tây trang đen dẫn đầu, cảm giác có chút quen mắt...

Muốn nhận ra khuôn mặt của một người chỉ gặp một hai lần từ dưới chiếc kính râm che lấp không phải chuyện dễ, nhưng đối với bác sĩ bình thường phải từ một trăm con trâu nhận ra con nào tên Tom con nào tên Jason, hoặc từ một trăm con thỏ nhận ra con nào là Nini con nào là Julie mà nói, nhận ra một khuôn mặt rất có phong cách, góc cạnh rõ ràng là không nói chơi.

"Anh không phải là bảo tiêu của anh Hồ Tuy à?"

Người đàn ông bị chỉ ra trầm mặc nửa giây: "Vâng." Anh ta búng tay, ra hiệu cho cấp dưới thả Lạc Tái ra, mà những người còn lại cũng rõ ràng tránh ra một con đường, thanh niên lao ra khỏi vòng vây vươn tay kéo Lạc Tái sang bên, toàn thân toả ra hung ý không mấy thân mật, chỉ kém chút là đã nhe răng rít gào.

Phỏng chừng trễ thêm tí nữa thanh niên sẽ phun lửa đốt người chơi nướng BBQ!

Mặc dù biểu hiện của cậu ấy rất anh dũng, bề ngoài cũng rất điển trai, nhưng chỗ pasta màu cà chua dính ở khóe miệng khá là thấy được ấy nghiêm trọng phá hủy vẻ ngầu của thanh niên này.

Phỏng chừng là vừa rồi thừa dịp Or thất thần chui ra ăn vụng, đột nhiên thấy bác sĩ bị bắt cóc không kịp lau miệng đã xông lên. Điển hình cho việc ăn vụng quên chùi mép lại không có tự giác...

Bất quá ông anh bảo tiêu lại bình tĩnh quên điểm ấy: "Thứ lỗi, cố chủ của tôi hy vọng cậu đi theo chúng tôi. Vì thời gian khá gấp, thế nên không kịp nói rõ, đã gây ra hiểu lầm, tôi rất xin lỗi."

"..." Có cần làm như bắt cóc vậy không?! Đánh một trận không phải càng lãng phí thời gian hơn à?!

Lạc Tái thầm oán.

Nhưng trên thực tế nếu không phải nhà cậu nuôi một con chó dữ Địa Ngục, phỏng chừng hiện tại cậu đã ngồi trên xe saloon đua tới điểm đích rồi...

...

Đây là một tòa biệt thự có phong cách đậm chất Âu Châu, không dùng đại lượng tài liệu công nghiệp hoá, trái lại là dùng giàn khung gỗ rất có tính truyền thống, xây lên từ những vật liệu thiên nhiên tuyệt đối vững chắc như gạch, đá, bất kể là tạo hình hay trang hoàng đều khiến người cảm nhận được cái vị tao nhã cổ xưa.

Phía trước biệt thự có một hoa viên cực lớn, trên thảm cỏ xanh là từng khóm hồng Nhật và hồng Trung Quốc tươi đẹp, chòi nghỉ mát màu trắng giữa hoa viên cũng dùng hoa hồng màu hồng phấn và hoa chấm bi cẩn thận tô điểm, lụa trắng nửa trong suốt và mềm mại làm mành, lay động theo gió, hơi thở lãng mạn tràn ngập xung quanh, quả thật như một địa điểm hoàn mỹ cho buổi hôn lễ mộng ảo theo phong cách cổ tích vậy.

Trên bàn ăn bài bày đầy các món ngon miệng có thể tự chọn, rượu sâm banh và nước trái cây đủ mọi màu sắc, khách khứa ở đây quần áo khéo léo cũng rất thời thượng, tốp năm tốp ba cười nói trong hoa viên, tự chọn mỹ thực mình thích, hoặc chạm cốc nhau, từ những chiếc xe thể thao Lamborghini, Pagani đỗ bên ngoài hoa viên, đủ để nói rõ khách khứa ở đây đều là thân phận bất phàm.

Một chiếc xe saloon cao cấp màu đen dừng ở cửa, một bảo tiêu toàn thân đen đến có thể làm phông nền ẩn thân khom người lễ phép mở cửa xe.

Bước xuống trước là một người phương Đông mặc Tây trang kiểu áo đuôi tôm màu trắng.

Mặc dù so với đông đảo tuấn nam mỹ có mặt ở đây, khuôn mặt này tuyệt đối là bình thường đến bất ngờ, nhưng mái tóc đen nhánh và áo đuôi tôm tuyết trắng kết hợp nhau lại càng tôn thêm dáng vẻ, cộng thêm cặp kính trên mũi khiến cậu ấy rất có sự xa cách cao ngạo duy ngã, tuyệt không giống đại bộ phận người ở đây.

Mà xuống sau cậu là một thanh niên cao kều, mặc một bộ Tây trang màu đen chính thức, mang theo sự tùy ý và thờ ơ, nhìn ấn đường thoáng nhíu của cậu ta chỉ biết cậu ta không mấy hứng thú với buổi tụ hội này, thậm chí khinh thường che giấu sự bất mãn của mình với mọi người xung quanh. Mặc dù quần áo trên người cậu ta chỉnh tề đến không thể xoi mói, nhưng trái lại khiến mọi người càng hy vọng có thể thấy cậu ta thô lỗ nới lỏng cà-vạt, tùy ý vén tay áo của bộ Âu phục đắt tiền được định chế này lên, không hề câu thúc mà lộ ra bản tính ngổ ngược tiêu sái.

Màu trắng thanh lãnh, màu đen ngổ ngược, sóng vai với nhau nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt.

Bọn họ đi được nửa đường bỗng nhiên dừng bước, người phương Đông nghiêng đầu, nhàn nhạt nói mấy câu với thanh niên bên cạnh, thanh niên nghe xong nhíu chặt lông mày, các khách khứa không khỏi suy đoán, đại khái buổi tiệc này thanh niên đã tham dự rất nhiều lần, cho nên sắc mặt khá xấu xí, nhưng người phương Đông hiển nhiên đến từ một quốc gia cổ có nền văn minh cẩn trọng thủ lễ, vì vậy cố ý nhắc nhở. Nhưng thanh niên không muốn nghe, tùy hứng không làm theo lời dặn.

Sự trao đổi đơn giản lại hiểu biết lẫn nhau của cả hai, trái lại càng có tính mê hoặc hơn cảnh một mỹ nữ dùng bộ ngực đầy dặn trực tiếp dán lên người người khác, người phương Đông sau khi bị cự tuyệt ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực bên dưới mắt kính lộ ra chút ủy khuất, khiến không ít thiếu nữ theo tiềm thức che miệng kinh hô.

Phải biết, tình tiết cẩu huyết đến từ cuộc sống, thế nên mọi người cho dù liều mạng phê phán khinh thường coi rẻ nhưng vẫn tiếp tục bị nó cảm động...

Mà trước mắt chỉ có ông anh bảo tiêu biết chân tướng.

Quần áo đương nhiên là mượn, nếu không dựa theo độ hạn hán của ví Lạc Tái, căn bản không thể nào đi mua đồng thời mặc một bộ "Tailcoat" chỉ sử dụng được một hai lần đã phải ném vào tủ quần áo đến tận khi bị mối gặm ố vàng. Thrus càng không cần phải nói, bộ Âu phục này kỳ thực là trực tiếp lột xuống từ trên người một vị bảo tiêu, nhưng cho dù là vậy, dáng người như móc treo quần áo của cậu vẫn có thể mặc ra mùi vị khác hẳn.

Về phần sự trao đổi bắn đầy cơ tình của bọn họ trong mắt người ngoài...


"Mau nhìn! Là gan béo, còn là cả một miếng gan béo cao cấp nhất!"

"..."

"Có cả súp kem nấm cục đen nữa! Có người nói mùi của nấm cục đen giống như mùi hormone heo đực phát ra, thế nên người ta thường dùng heo cái để đào nấm cục đen mọc dưới đất lên đấy! Đắt lắm! Thrus, cậu có muốn nếm thử không?"

"... Ai muốn ăn cái thứ có mùi khai của heo đực chứ!!"

"Không đâu, hẳn là ngon lắm! Mà còn đây chỉ là lời đồn thôi, trước đây còn có tài liệu ghi lại nấm cục là tinh dịch của hoẵng đực đánh rơi trên đất, do độ nóng của tinh dịch và sự sống mạnh mẽ của tự nhiên khiến mặt đất nuôi dưỡng ra đấy!"

"Cho dù là tinh dịch của hoẵng đực ông đây con * nó cũng không hề hứng thú!!!"

"Không thể qua đó ăn thật à? Khó lắm mới có thể tới ăn một bữa buffet sa hoa như thế đấy..."

"Tuyệt. Không. Đừng. Có. Nằm. Mơ."

"... Ô..."

Bảo tiêu cuối cùng nhịn không được: "Khụ khụ, hai vị, xin hãy đi theo tôi, anh Hồ đang chờ ở bên trong."

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

050 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi: Buổi party kỷ niệm ngày quen nhau

Bên trong căn phòng nhẵn bóng xây từ gỗ trải một tấm thảm dày, người mẫu phương Đông diễm lệ đang đường hoàng ngồi trên đất, mái tóc dài tuyết trắng hoa lệ chói mắt như thác nước kết băng mùa đông, nhuộm riêng vài lọn đỏ sẫm càng như tơ máu thanh tích mị nhân, lớp trang điểm đột hiển cá tính khiến đường nét khuôn mặt anh ta thêm phần tinh xảo hoa mỹ, quả thật là xinh đẹp đến có thể trực tiếp ra ngoài chạy show, sủng nhi chạm tay có thể bỏng của giới thời trang, hấp dẫn cả một vườn hào khách bỏ xuống chuyện làm ăn mỗi giây phải dùng mấy nghìn vạn để tính bên ngoài, đến tham gia buổi party kiểu bữa trưa này chỉ vì có thể thấy một nụ cười mị hoặc chúng sinh.

Bất quá mị lực phảng phất không biên giới này không hề có tác dụng trước mặt con thỏ tai cụp Hà Lan mini siêu nhỏ, Bunny màu lang rủ lỗ tai dài ngoẵng xuống ôm một củ cà rốt ngắn củn gặm vui vẻ, hoàn toàn bày ra cái thái độ chả thèm để ý tới.

Trên tay quý ngài người mẫu còn cầm một dải lụa màu hồng phấn, xem chừng là đang cố gắng thắt một cái nơ bướm lên cổ thỏ tai cụp, nhưng đừng nhìn con thỏ tai cụp mập ú này bề ngoài thật thà chất phác, chỉ cần bàn tay của anh ta thoáng đến gần tí, hai cái tai nó sẽ lập tức co giật, nhanh chóng lui ra khỏi phạm vi báo động an toàn, hoàn toàn phát huy nhuần nhuyễn từ động như thỏ chạy.

An toàn rồi cái mông của nó chấm đất, tiếp tục vùi đầu gặm củ cải.

Thấy có người vào, quý ngài người mẫu quay lại, thấy là Lạc Tái không khỏi lập tức kinh hỉ chào: "Bác sĩ Lạc! Cuối cùng cậu đã tới rồi!"

Đối với "đơn hàng" suýt nữa hại cún nhà mình mất bữa trưa, Lạc Tái hoặc nhiều hoặc ít vẫn bày tỏ sự bất mãn: "Chào, anh Hồ Tuy, có thể hỏi một chút, rốt cuộc là chuyện gấp gì cần phải 'bắt cóc' chúng tôi tới đây không?"

"Ôi chao?" Quý ngài Cửu Vĩ Hồ Trung Quốc trà trộn Nhân Giới lại hoàn toàn không biết điệu thấp giờ còn ở nước ngoài làm mưa làm gió ── Hồ Tuy lộ ra sự kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu gì cả nhìn bảo tiêu của mình, "Bắt cóc?"

Ông anh bảo tiêu rất bình tĩnh: "Tôi nhận được chỉ lệnh là: 'Dẫn bọn họ tới đây, bất kể dùng cách gì.'."

"..."

"..."

Hồ Tuy ho một tiếng tỉnh ngộ: "Cái kia, Gibson... Anh biết đấy tiếng Anh của tôi không tốt lắm, ý ngoài mặt là không sai, nhưng, lần sau tận lực lễ phép nhé?"

"Vâng. Lần sau tôi sẽ nhớ nói 'Mời'."

"..."

"..."

"Khụ khụ, xin lỗi, là tôi biểu đạt không tốt." Hồ Tuy nhìn bác sĩ, mang theo áy náy, kế nghiêm mặt nói, "Trở lại vấn đề, lần này mời bác sĩ tới, cũng xác thực là có một chuyện khiến tôi rất sốt ruột." Anh ta thở dài quay đầu nhìn con thỏ tai cụp Hà Lan hoàn toàn không để ý đến mình, "Party sắp bắt đầu rồi, tôi muốn ăn diện thật đẹp cho Bunny, nhưng Bunny không chịu đeo dải lụa này, làm thế nào đây bác sĩ?"

"..."

Cái búa ấy!! So với bảo tiêu đến mời người lại dùng cách bắt cóc, Cửu Vĩ Hồ đưa ra yêu cầu bất kể dùng cách gì cũng phải dẫn bác sĩ thú y tới cột nơ bướm cho Bunny càng không đáng tin được không?!

Lạc Tái thật muốn thả ra bầy lạc đà cừu giẫm bẹp con hồ ly trong đầu chỉ có thỏ nhảy tung tăng này!

Bất quá làm một bác sĩ thú y chuyên nghiệp, bác sĩ Lạc cũng không lộ ra vẻ bực tức, chỉ là đỡ mắt kính, bước qua ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu con thỏ tai cụp.

Con thỏ tai cụp mẫn cảm rụt lui, cảm giác được Bunny hiển nhiên đang ở trong trạng thái khẩn trương, bác sĩ không cưỡng chế nó làm gì nữa, mà là quay đầu nói với Hồ Tuy: "Tôi nghĩ nó không quá thích việc tham gia tiệc tùng và party. Đối với một con thỏ quanh năm luôn ở vào tầng dưới chót của chuỗi thực vật mạnh được yếu thua mà nói, sinh tồn trong hoàn cảnh tàn khốc có quá nhiều thiên địch mà khả năng chạy trốn và lực phòng ngự của bản thân lại không mạnh, lá gan của chúng là rất nhỏ, dễ bị dọa, đặc biệt là trong hoàn cảnh ầm ĩ người hoặc động vật quá nhiều, sẽ khiến chúng cảm thấy áp lực gấp bội."

Quý ngài Cửu Vĩ Hồ bị phê bình nhất thời bừng tỉnh, nhào qua ôm lấy Bunny: "Xin lỗi nhé, Bunny tao không biết mày không thích... Phải biết, hôm nay là ngày kỷ niệm tròn một năm tao và Bunny gặp nhau!"

Khi đang gặm vui vẻ mà bị quấy rầy, con thỏ tai cụp phẫn nộ, cánh mũi phát ra tiếng thở phì phì.

"Loại party này nếu Bunny không muốn tham gia thì thôi!" Quý ngài Cửu Vĩ Hồ vẻ mặt hổ thẹn ôm lấy thỏ tai cụp, hoàn toàn mất hết hứng thú với buổi party ở phía trước biệt thự: "Vậy tôi sẽ cùng Bunny ra khu rừng phía sau chơi trốn tìm!"

Lạc Tái thật không muốn nhắc nhở vị này, một con hồ ly và một con thỏ chơi trốn tìm, đó không phải trò chơi, đó là đi săn?!

Mắt thấy anh ta sắp bỏ lại các khách khứa ở phía trước, ôm con thỏ tai cụp hớn hở kéo cánh cửa thủy tinh chạm đất này ra tính chạy vào khu rừng phía sau biệt thự, ông anh bảo tiêu thân hình bưu hãn như bức tường lập tức phát huy đúng hình tượng nhanh chóng cản lại.

"Xin chờ đã. Khách khứa của anh đã đợi rất lâu ở phía trước."

"Tôi muốn ra ngoài chơi với Bunny!"

Phàm nhân tính cái gì? Cho dù là hoàng đế cũng phải ngã gục trước mị lực khuynh quốc khuynh thành vô biên của tộc nhân bọn họ! Quý ngài Cửu Vĩ Hồ mặc kệ đám khách khứa ấy, so với nhân loại quỳ gối trước mị lực của hồ yêu, anh càng muốn dẫn Bunny vào rừng chơi trò chạy trốn chít chít thét chói tai hơn!


Thế nhưng ông anh bảo tiêu không tránh, nhiều lần lặp lại lời vừa rồi: "Khách khứa đang đợi anh."

Thấy bảo tiêu không chịu cho mình đi, ánh mắt Hồ Tuy bỗng nhiên lóe lên sự giảo hoạt, tay trái ôm con thỏ tai cụp lông xù, tay phải nhẹ nhàng hất lọn tóc bạc rủ xuống ở bên mép, đôi mắt phượng đá xéo ném ra ánh nhìn quyến rũ, khuôn mặt mị hoặc chúng sinh lại tinh xảo đến khó phân nam nữ, quả thật phát ra một loại ma lực khiến người hận không thể nhào tới quỳ dưới thân anh cúng bái.

Thân thể thon dài hơi nghiêng về trước, hầu như muốn dán lên người ông anh bảo tiêu vạm vỡ đầy mùi đàn ông, nhưng không gần kề, mà là cái kiểu như gần như xa trái lại càng dụ dỗ đối phương duỗi tay ra mạnh mẽ ôm anh vào lòng, chỉ cần là yêu cầu anh đưa ra, cho dù là chắp tay nhường lại tấm vé tàu hai trăm vạn đồng Euro mua được cũng không cự tuyệt.

Hé môi, thổ khí như lan: "Gigi, để tôi ra ngoài, được không?"

Lạc Tái bên cạnh có cảm giác niêm màng mũi khô ráo đến yếu đuối...

Mị lực của quý ngài Cửu Vĩ Hồ toàn bộ khai hỏa thật đáng sợ, chú ý ảnh hưởng được không!! Người qua đường Giáp và cún con bị dẫn theo bên cạnh rất vô tội!

Nhưng khiến người ngoài ý muốn là, ông anh bảo tiêu dĩ nhiên không hề trúng chiêu, khuôn mặt dưới kính râm căn bản không có nửa điểm biến hóa, mà thấu kính đen nhánh càng là lạnh lẽo đến khiến người hoài nghi anh ta có phải là chiến binh Thép không.

"Phía trước." Anh ta hơi khựng lại. "Mời."

Nói xong duỗi tay qua, bàn tay rộng lớn kẹp vào nách con thỏ tai cụp, ngón cái ngã về trước, bốn ngón còn lại đệm ở sau, lòng bàn tay của một bàn tay khác thì nghiêng về trước, từ phía sau vững vàng nâng cái mông của con thỏ tai cụp lên, tay anh ta rất lớn, con thỏ tai cụp nhỏ nhắn nhiều lắm chỉ chừng 1. 5 kg hầu như bị anh ta bao trọn trong hai bàn tay.

Tuy rằng anh ta thoạt nhìn cường tráng thô lỗ, động tác lại thành thạo ôn nhu, con thỏ tai cụp Hà Lan thường phát bệnh thần kinh mà khẩn trương hoàn toàn đảo ngược cái vẻ phản kháng kịch liệt ngày trước, nhu thuận tùy ý ông anh bảo tiêu tóm lấy mình, thậm chí xê dịch cái mông ú nu trong lòng bàn tay ấm áp có mang theo kén, tìm một vị trí thoải mái, cuối cùng thoả mãn liếm ngón tay ông anh bảo tiêu.

So với việc nhảy nhót thề chết phản kháng liều mạng giãy dụa vừa rồi trong tay Hồ Tuy thật là kém xa!!

Nhất thời quyến rũ biến thành ai oán: "Bunny... Mày không thích tao à?"

Lạc Tái bên cạnh nhịn không được thở dài: "Anh Hồ à, thỏ không phải búp bê vải hay đồ chơi. Động tác ôm thỏ của rất nhiều chủ nhân tuy rằng nhìn như ôn nhu, nhưng trên thực tế lại rất giống động tác của kẻ đi săn khi bắt mồi, cho nên khiến thỏ theo bản năng giãy dụa và chạy trốn, chỉ cần trả nó về mặt đất vững chãi, để nó cảm giác được nó vẫn có thể nắm chặt sinh mệnh mình mà không phải bị đắn đo trong tay thợ săn, vậy sẽ có thể giải trừ được sự bất an này."

Quý ngài Cửu Vĩ Hồ tiều tụy: "Thế nhưng, thế nhưng không cảm giác được cái bụng mềm mại và thân thể lông xù của Bunny, tôi sẽ hình thần câu diệt!!"

Hình thần câu diệt dễ dàng thế à?!

Lạc Tái thật muốn trợn trắng, nhưng vì giúp quý ngài Cửu Vĩ Hồ không đến mức "ngàn năm đạo hạnh nói tan là tan", bác sĩ vẫn cho một ít đề nghị chuyên nghiệp: "Nếu muốn để nó hưởng thụ được lạc thú bị ôm, vậy phải có những bài huấn luyện riêng, giúp nó thói quen cái cảm giác ấy, bất quá nghìn vạn lần đừng quá gấp. Có thể thử sau mấy lần liên tục ôm nó, ở khi thả nó xuống thưởng cho nó một ít đồ ăn vặt, trợ giúp nó cảm nhận được sự cổ vũ, giảm bớt sự sợ hãi."

"Tốt quá, tôi nhớ kỹ!" Hồ Tuy vui vẻ, nhưng vẫn luyến tiếc nhìn Bunny nằm trong tay ông anh bảo tiêu không hề có hứng thú với bài huấn luyện ôm này, "Nhưng tôi vẫn muốn ở bên Bunny..."

Lúc này ông anh bảo tiêu lên tiếng: "Có một số vị khách dẫn theo thỏ cưng tới, tôi đã đưa chúng vào rào chắn ở hậu viện, Bunny có thể ở đó giao lưu với đồng bạn của mình."

"Rất nhiều thỏ?!" Ánh mắt của quý ngài Cửu Vĩ Hồ có yêu thích đặc thù với thỏ nháy mắt sáng lên, quả thật là vẻ mặt của một cậu bé đứng bên ngoài tủ kính tiệm đồ chơi nhìn thấy Transformers bài biện bên trong.

"Phải. Nếu anh đồng ý ra phía trước chào hỏi khách khứa, một giờ sau có thể tới hậu viện."

Tuy rằng thái độ của ông anh bảo tiêu vẫn cứng rắn, nhưng ý nghĩa trong lời này có thể khiến người cảm nhận được sự dung túng cần đào sâu mới có thể phát giác.

"Được rồi..."

Nhìn bóng lưng rộng lượng ông anh bảo tiêu dẫn con thỏ tai cụp ra hậu viện, quý ngài Cửu Vĩ Hồ hầu như muốn ngậm lệ vung khăn tay.

Cuối cùng cũng để ý thấy bác sĩ vừa rồi bị bỏ qua, Hồ Tuy chợt nhớ tới thân phận chủ nhân của mình, vội vã nói: "Bác sĩ, ngại quá, làm phiền anh tới đây, ra bên ngoài dùng vài món nhé, nghìn vạn lần đừng khách khí!"

Lạc Tái đỡ mắt kính, rụt rè mà hàm súc gật đầu: "Không cần khách khí, anh cứ bận đi, anh cứ bận đi."

Thật là không cần khách khí!

Gan béo phết bánh mì, anh tới đây!

Súp kem nấm, chí ít phải uống ba bốn chén mới đủ!

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

050 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi: Buổi party kỷ niệm ngày quen nhau

Các khách khứa kế đó lại thấy được hai vị khách thần bí và xa lạ bước vào nhà chính đồng thời được chủ nhân tiếp đãi.

Người phương Đông mặc áo đuôi tôm màu trắng đại khái là tiểu công tử của tập đoàn Á Châu nào đi? Nhìn cậu ấy thong dong rời đi, không hề có tí đắc chí gì vì được chủ nhân buổi party mời riêng, cũng không nóng lòng đi làm quen với các quan to quý nhân trong vườn, trái lại thoải mái tránh xa dòng người, tới một góc bên rìa.

Tuy rằng các khách khứa rất có hứng thú với người phương Đông thần bí ấy, nhưng lúc này chủ nhân của buổi party hoa lệ gặt hái. Vì thế lực chú ý của bọn họ đều tập trung lên người vị người mẫu mị lực khôn cùng.

Trên thực tế vì để nhanh chóng giải quyết khách khứa ở phía trước đằng ra thời gian tới hậu viện chơi với bầy thỏ, quý ngài Cửu Vĩ Hồ hiện tại tuyệt đối là khai hỏa toàn bộ mã lực có thể so với thỏ đào mạng!

Theo tiếng pháo hoa kéo vang, một tấm áp-phích lớn "Rầm" một cái trượt xuống, là một tấm ảnh chụp lén, con thỏ tai cụp Hà Lan mập mạp ngồi trên bãi cỏ quay đầu nhìn ra sau, cái lỗ tai dài đáng yêu rủ xuống chỗ gò má phồng lên, đôi mắt to tròn đen nhánh vì không kịp đề phòng mà lộ ra vẻ ngây thơ vô tội, cảm giác ấy bị tấm ảnh phóng đại càng thêm mạnh mẽ.

Khách khứa đều nhận được một con thỏ bông đặt làm riêng lấy Bunny quý ngài Cửu Vĩ Hồ nuôi làm tạo hình, tinh xảo như thật, mà còn xúc cảm khi bóp rất tuyệt.

Ở đây có không ít người cũng nuôi thỏ cưng, bầu không khí của buổi party trở nên náo nhiệt.

Thanh niên lạnh lùng cũng nhận được một con, cậu bóp con thỏ bông mềm mại trên tay, vẻ mặt khó được trở nên vui sướng, hiển nhiên là rất thích con thỏ bông lông xù này.


Đồ tốt! Đủ cảm xúc!!

Trở về tuyệt đối phải cắn nát cái bụng của nó, kéo gãy tứ chi, kế ngậm vào miệng lắc lư, lắc cho bông gòn bên trong bay đầy trời! Ha ha ha...

Hoàn toàn không biết nội tâm hắc ám của cún nhà mình Lạc Tái vẻ mặt ước ao nhìn tấm áp-phích khổng lồ kia: "Bữa party kỷ niệm này thật thú vị!"

Nếu đổi lại là cún con anh tuấn điển trai nhà cậu, hình ảnh vút bay cắn lấy đĩa ném dưới bầu trời xanh, mới càng khiến người không dời được tầm mắt...

"Chỉ kém mấy ngày nữa là ngày kỷ niệm nửa năm tôi và các cậu quen nhau đấy."

"Xấc! Ai nhớ mấy cái ngày buồn chán ấy chứ." Tuy rằng ra vẻ khinh thường, nhưng ở khi nghe được bác sĩ nhớ cả ngày bọn họ quen nhau, cái mặt thối bực dọc của cậu nhất thời lộ ra sự vui mừng.

"Tôi tính tặng hai cái bảng tên cho cậu và Or, cậu thích không?"

"..."

Ai muốn đeo cái bảng kim loại có khắc tên, địa chỉ, điện thoại liên hệ của chủ nhân, thậm chí còn có câu "Có thể nhờ bạn dẫn tôi về nhà không?" ngu xuẩn ấy chứ!!

Nhưng... đeo cái bảng ấy lên rồi, giống như bị ghi rõ chủ quyền... Ai nhìn thấy cũng sẽ lập tức biết đây là cún nhà bác sĩ... Cậu là thuộc về bác sĩ...

Đeo cái bảng ngu ngốc ấy siêu mất mặt!! Ai muốn món đồ chơi ngờ nghệch ấy hả? Cho cậu là giống chó ngu xuẩn không biết đường về nhà cần tìm cảnh sát giúp đỡ sao?

Nhưng... rất muốn để bác sĩ tự tay đeo lên cổ cho cậu...

Boss chó hai đầu Địa Ngục vì có nên đeo một cái bảng dành cho chó hay không mà quấn quýt.

Tuy rằng không nhận được câu trả lời, nhưng ở chung nửa năm bác sĩ hiểu rất rõ tính tình cún nhà mình, lời này nếu nghe được là ôn nhu Or khẳng định sẽ vui vẻ nhận lấy, về phần Thrus tuy ban đầu sẽ giận dỗi nhưng vẫn sẽ nhận món quà thuộc về mình, thậm chí cuối cùng rất có khả năng là người khác chạm vào tí cũng đã bão nổi.

Lực chú ý của bác sĩ chuyển tới chỗ bàn ăn bên kia. Mỹ thực trên bàn buffet ở các buổi party cao cấp cùng với nói là ăn, không bằng nói là khoe khoang, mà còn các khách quý cho dù cảm thấy mùi vị không tồi cũng sẽ không ăn dọng nuốt trọng, nhiều lắm chỉ nếm vị mà thôi, phải biết, không ai muốn ở khi tán gẫu thuỷ triều thời thượng đột nhiên ợ một cái, hoặc ở trước khi trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt bị phát hiện phía trên đôi môi màu đỏ tươi cọ dính một lớp mỡ dày...

Nhưng Lạc Tái lại không có lo lắng này.

Trung Quốc có một câu chân lý siêu cấp kinh điển phỏng chừng có thể truyền lại muôn đời: Không ăn bỏ uổng.

Cầm lấy hai cái đĩa lớn nhất nhét vào tay Thrus phía sau, tay phải thuần thục dùng cái cặp, thi triển Phật Sơn Vô Ảnh Thủ, cái gì tôm hùm, thăn phi lê, gan béo nướng bánh mì... Không ngừng bị quăng vào đĩa, thần tốc chất lên hai ngọn núi phân lượng phong phú, mà thanh niên Tây trang đen đứng đó còn đang ngẩn ra, tư tưởng đấu tranh như bão tố trong đầu tiếp tục tiến hành.

Xin đừng chế giễu suy nghĩ bình dân của bác sĩ, cậu cũng không phải loại người có tiền mỗi ngày có thể ngồi trong nhà hàng Pháp búng tay lập tức có phục vụ mỉm cười chạy tới hỏi "Lạc thiếu gia, hôm nay tôm hùm xanh của Bretagne rất tươi...", cậu chỉ là một người bình thường mà thôi, được ăn buffet đắt tiền, ai cũng sẽ chọn đắt nhất đúng không? Đứng trước mặt trứng cá muối mà chọn sốt cà chua... còn không bằng đi ăn McDonald!!

Nhưng ăn dọng nuốt trọng vẫn phải trả giá, vì sao mỹ thực cần chậm rãi nhấm nháp mà không thể ào ào nhét vào bụng như thức ăn nhanh?

Chính là vì... không nhai nát dễ bị nghẹn.

"Cần một ly rượu nho không?"

Một ly rượu nho có màu hồng nhuận trong suốt như quả lựu được đưa tới trước mặt cậu, chất rượu được lắc nhẹ tỏa ra mùi hương phức tạp hỗn hợp từ cà chua đen, mận, nho đen, thường nói rượu nho Bordeaux là món ăn kèm tốt nhất của gan béo Pháp, bất quá đối với bác sĩ bị nghẹn mà nói, một ly nước ấm có lẽ sẽ tốt hơn.

Cậu ừng ực uống như trâu xong còn thuận miệng nói: "A, cảm ơn! Cuối cùng cũng sống lại..."

Ông anh bảo tiêu đưa rượu bình tĩnh: "Không khách khí. Có người nghẹn chết ở buổi party sẽ chẳng hay ho gì."

"..." Quả thật là một lời khiến người khó nói hết, "Ách, cái kia, anh hôm nay cũng vất vả rồi? Có muốn ăn tí gì không, tôi cảm thấy tôm hùm hấp bia không tồi..." Bất quá nói xong chợt nhớ tới thân là bảo tiêu sao có thể ăn uống trong buổi party chứ? Vì thế bác sĩ xấu hổ.

Mà khuôn mặt dưới kính râm lại không tỏ vẻ gì, vẫn rất bình tĩnh.

"Trước khi nhà bếp bưng món lên tôi đã ăn thử cả rồi." Anh ta thoáng nâng lên nắm tay để dưới mũi, nếu Lạc Tái không nhìn lầm, anh ta tuyệt đối là vừa ợ một cái.

"..."

Chú ý thấy ánh mắt hoài nghi của Lạc Tái, ông anh bảo tiêu rất trịnh trọng giải thích: "Để thử độc."

"..."

Ông anh xem quá nhiều phim truyền hình nội địa phải không?!

Mà còn thử độc không phải chỉ là ăn một tí ở mỗi món thôi à? Ăn đến bao no như vậy ổn chứ?!

Nhưng khi nhìn khuôn mặt rất rất rất lạnh, và dáng người rất rất rất vạm vỡ của ông anh bảo tiêu, Lạc Tái nói thật không dám thả ra bầy lạc đà cừu đang tung tăng.

Bỗng nhiên cảm thấy phía sau lạnh lẽo, vội vã nhìn lại, trống không, một chiếc lá đang cuốn bay theo gió...

Thrus biến mất rồi?!

Chỉ thừa lại một cái đĩa chất đầy mỹ thực, ra vẻ như không hề bị động qua.

Lạc Tái lập tức khẩn trương, nhưng lớn tiếng kêu la trong buổi tiệc hình như không quá thỏa đáng, trong lòng lo lắng, ông anh bảo tiêu cũng đã chú ý thấy việc Thrus mất tích.

"Đừng nóng, cứ giao cho tôi." Anh ta nói xong tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt màu xanh thẳm như bầu trời những khi không mây, đường nét khuôn mặt không có kính râm ngăn chặn càng thêm rõ ràng, một loại khí thế lập tức khai hỏa nháy mắt khống chế hiện trường.

Anh ta cúi xuống sờ vào bụi cỏ Thrus vừa đứng, bốc một dúm ngửi ngửi, kế xem xét dấu vết hỗn loạn ở gần đó, rồi ngẩng đầu nói với Lạc Tái: "Đi theo tôi."

Ông anh bảo tiêu hình như rất thành thạo trong việc tìm kiếm, dẫn Lạc Tái đi xuyên qua dòng người hướng ra hậu viện, rời khỏi chỗ tổ chức party xong lại vòng qua ngoài biệt thự, vì đã ra khỏi phạm vi hội trường, thế nên ở đây không có khách khứa nào, ông anh bảo tiêu trái lại dừng bước, nhìn dấu vết trên đất nhíu mày.

"Có chuyện gì vậy?" Lạc Tái lo lắng gặng hỏi.

Ông anh bảo tiêu lần mò dấu vết: "Dấu vết của cậu ấy tới đây thì đã biến mất."

"Sao lại vậy chứ?!" Chẳng lẽ là bị bắt cóc? Lạc Tái càng khẩn trương, cún nhà cậu là loài chó ưu tú bị rất nhiều người ngấp nghé đấy! Bị bắt cóc cũng không hề kỳ quái!!

Ông anh bảo tiêu hình như cũng nghi hoặc: "Dấu chân người biến mất, nhưng lại đột nhiên xuất hiện dấu chân của một con chó."

"A..."

Một hơi nghẹn ở cổ, bác sĩ suýt nữa bị nước bọt của mình sặc chết.

"Nhìn dấu chân này là chó cỡ lớn." Ông anh bảo tiêu bốc một chút bùn tươi vo lại, "Dấu vết còn rất mới, vừa chạy qua không lâu, xem chừng hẳn là còn ở gần đây."

"..."


...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

050 - 4 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi: Buổi party kỷ niệm ngày quen nhau

Đại khái những người nuôi chó cỡ lớn đều sẽ có cảm giác này? Khi mà cún con bình thường thoạt nhìn rất điềm tĩnh ưu nhã nhà mình đột nhiên bạo phát chạy ra ngoài rong chơi, cái cảm giác nghiêm trọng khó đỡ tuyệt đối không thể ngăn cản cả dây thừng cũng không kéo lại được ấy.

Lạc Tái đã là thấy nhưng không thể trách với sự tùy hứng của cún nhà mình, nhưng, nhưng không thể để người bình thường biết chân tướng, nếu không nhất định sẽ dọa chết người!

"Khụ khụ, kỳ thực thỉnh thoảng có dấu vết chó chạy qua hẳn cũng không kỳ quái?"

Ông anh bảo tiêu liếc nhìn cậu: "Anh Hồ nuôi thỏ, cho nên phạm vi mười dặm Anh xung quanh biệt thự đều không có chó."

Bác sĩ trừng mớ dấu vết lộn xộn căn bản không nhìn được là từ đâu ra trên đất, cố gắng giãy dụa giải vây cho Thrus: "Nhưng sao anh khẳng định là dấu chân chó? Có lẽ, không chừng... chỉ là dấu chân thỏ mà thôi!"

Ông anh bảo tiêu đứng lên, cũng không giận khi bị Lạc Tái chất vấn, anh ta đeo kính râm trở lại, che khuất đôi mắt có màu xanh da trời nhạy cảm ấy.

"Trước khi làm bảo tiêu, tôi là thợ săn trên núi Caucasus."

"..."

Thợ săn?! Núi Caucasus... hẳn không phải loại thợ săn chuyên đi săn cáo săn gấu giữa miền bão tuyết ấy chứ? Thảo nào kỹ năng truy lùng như có plug-in vậy...

Nhưng này, mời thợ săn làm bảo tiêu có ổn không đấy, quý ngài Cửu Vĩ Hồ?!

Thợ săn ─ hồ ly ─ thỏ, đây là chuỗi thực vật tiêu chuẩn thì phải?

Mà giờ là thợ săn phụ trách bảo vệ hồ ly, hồ ly nuôi thỏ... Xin đừng tùy tiện coi rẻ quy luật thiên nhiên được không!!

Bỗng nhiên cậu cảm thấy rất bội phục con thỏ tai cụp Hà Lan sống dưới song trọng áp lực hồ ly cộng thợ săn, xếp vào tầng dưới chót của chuỗi thực vật lại vẫn kiên cường nhảy nhót, mà còn thoải mái vô cùng, quả thật là đột phá cực hạn giống loài.

Bác sĩ vừa lo lắng cún trong nhà sắp phải đối mặt với nguy cơ bị người phát hiện bí mật, còn phải vừa kéo lại bầy lạc đà cừu bão táp vô hạn trong lòng, thật là mệt mỏi tăng thêm tiều tụy...

May mắn lúc này có một cái bóng trắng lén lút kịp thời giải vây cho cậu.

Phỏng chừng là nhịn không được nỗi nhớ dành cho Bunny, quý ngài Cửu Vĩ Hồ thừa dịp ông anh bảo tiêu không rãnh bận tâm mình mà chuồn ra ngoài. Bất quá hồ ly có giảo hoạt thế nào cũng đấu không lại thợ săn lành nghề, đặc biệt là vị thợ săn chân chính từng cõng súng băng qua những dãy núi chập chùng bao phủ trong gió lạnh băng tuyết gào thét, cho dù con mồi lợi dụng màu lông che giấu cũng trốn không thoát sự truy lùng trước mắt.

"Ngại quá, tôi phải rời đi một lát."

Ông anh bảo tiêu chạy đi, hướng về một phía khác. Lạc Tái lại không hẳn sẽ thành thật đứng ở đây chờ anh ta, vội vã nhìn quanh, thuận theo mò về phía hậu viện.

Trong khu rừng nhỏ ở hậu viện, có một bãi cỏ rộng lớn, dùng rào chắn sơn màu trắng vây lại, cũng tri kỷ trồng rất nhiều cỏ có hàm lượng sợi cao cung cấp cho thỏ mài răng.

Nơi này hiển nhiên là chỗ Cửu Vĩ Hồ nuôi con thỏ tai cụp Hà Lan, mà hiện tại bên trong rào chắn thả mười mấy con thỏ đủ những giống khác nhau của các vị khách tới đây, thỏ trắng New Zealand toàn thân là màu trắng sữa xinh đẹp, thỏ Rex con với lớp lông như nhung thiên nga chòm râu hơi cong lại, thỏ gấu trúc đáng yêu mà nhỏ nhắn hoạt bát mà hiếu kỳ, còn có một con thỏ FLemmish khá to quả thật chừng bằng con mèo, mỗi một con đều có điểm đặc sắc đáng yêu.

Hoàn cảnh rộng lớn lấp đầy hơi thở thiên nhiên, lũ thỏ hình như đều hưởng thụ với việc tới đây làm khách. Mấy cục lông xù hoặc di chuyển cái mông mập ú lăn rồi lăn trên bãi cỏ màu lục, hoặc nằm trên đất xoay người bày ra vẻ thoải mái đến cực điểm, còn có con tương đối sinh động là ở tại chỗ lắc đầu lắc đuôi nhảy a nhảy những bước như uống say khiêu vũ.

Lạc Tái chú ý thấy ở góc bên trái biệt thự, vị siêu mẫu vừa lén chuồn khỏi buổi party đang mất hết hình tượng ngồi xổm ở đó, vẻ mặt như mê gái nhìn chằm chằm rào chắn, hai mắt lòe lòe tỏa sáng.

Con thỏ tai cụp Hà Lan nhỏ nhắn nhất trong lũ thỏ đột nhiên mẫn cảm mà nâng chân trước đứng lên khỏi mặt đất, dùng chân sau cố sức giậm. Lũ thỏ lập tức cảnh giác, tập thể co rụt thân thể mập mạp lui vào góc rào chắn cách xa thiên địch nguy hiểm nhất, dính với nhau thành một cục. Mà con thỏ tai cụp lại đứng phía trước, cả con thỏ FLemmish to như mèo cũng bị dọa đến run rẩy, nhưng nó lại không hề sợ hãi nhìn chỗ Cửu Vĩ Hồ trốn cố sức giậm chân.

Mà ở phía sau, Lạc Tái ngoài ý muốn phát hiện một con thỏ bông đồ chơi rất quen mắt dưới góc tường bên kia của biệt thự...

"..."

Bên dưới góc tường có một bụi cây dùng để trang trí, bên ngoài tầng lá rậm rập ló ra một cái mông màu đen căng tròn, cái đuôi ngắn củn đang lắc rất vui vẻ!

Từ phía sau tường lộ ra một cái cổ dài thon thả và phần đầu chắc nịch hình khúc, đôi mắt to tròn nheo lại, hai cái tai dựng lên, miệng hé ra lộ đầy hàm răng trắng, lưỡi duỗi dài "Phì phì phì" thở dốc, vẻ mặt sắp nhịn không được nhìn chằm chằm vào lũ thỏ thơm ngon.

Một cái đầu không có lộ ra khác thì dính lên tường, 'Thật là mất mặt quá, đừng nói cho người ta anh biết em'...

"Or... Thrus..."

Nghe được tiếng kêu của bác sĩ lỗ tai Thrus co giật, lập tức quay đầu, cái miệng hé to cũng khép lại, kéo căng bắp thịt ở phần cổ cao cao ngẩng lên bày ra độ cong cao ngạo, cự tuyệt thừa nhận mình chính là con chó ngu ngốc vừa rồi mất mặt trốn trong góc ngấp nghé thỏ cưng.

Về phần Or thì cực kỳ bình tĩnh, cũng không quay đầu lại: "Bác sĩ, ăn no rồi à?"

"Khụ khụ..." Nhớ tới chỗ đồ ăn phong phú vừa rồi, tuy rằng mỗi một món đều là hiếm thấy lại cực kỳ ngon miệng, nhưng trộn chung với nhau lại vì mùi vị quá phức tạp mà không thể để lại ký ức khắc sâu, lại nhớ tới phần mì Italy sốt pate Or làm vì chưa kịp ăn mà để vào tủ lạnh, "Tôi tương đối thích mì Italy sốt pate hơn, về nhà làm nóng lại rồi làm bữa tối nhé?"

Or sững sờ một lát, đôi mắt hạnh nhân lập tức lộ ra vẻ ôn nhu.

Cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ vào lòng bàn tay Lạc Tái: "Ừ, được."

"Vậy, chúng ta về nhà thôi!"

Còn ở lại đây sẽ nguy hiểm. Tiền thợ săn cáo của núi Caucasus, đương nhiệm bảo tiêu đã sắp tiếp cận con hồ ly bị thỏ mê hoặc bên kia rồi, hoàn toàn là cảnh phim đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, phỏng chừng rất nhanh sẽ bắt được người chủ của buổi party lại dám chuồn ra này.

Vậy hiện tại vì sự an toàn mau rời khỏi đây, bằng không chờ ông anh bảo tiêu đằng ra tay, quay đầu khẳng định sẽ tìm được Or và Thrus biến thành chó hai đầu Dobermann!

Thrus vờ vô tình trộm dùng khóe mắt híp nhìn lũ thỏ thơm ngon bên kia rào chắn quả thật như là bên mép, xem ra là không thể chơi nữa rồi, phát ra tiếng phì phì trong mũi, ánh mắt là 'Không kịp ngậm đi một con thật đáng tiếc!', lại chẳng hề để ý hừ hừ: "Ở đây toàn mùi khai của thỏ! Ai muốn ở đây chứ? Đi thì đi, đừng lề mề nữa!"

"Vậy được rồi, vừa rồi các cậu cởi quần áo ra quăng ở đâu vậy?"

"..." Or nháy mắt mấy cái, "Tôi không để ý, khi hồi hồn đã thành chó rồi."

Thrus là điển hình tuyệt đối không nhận sai, cứng cổ khô cằn đáp: "Khi tới đây anh không nhìn thấy à? Tôi ném xuống đất mà thôi."

Lạc Tái 囧.

Từ nãy đến giờ cậu có thấy gì trên đất đâu, rất có khả năng là bị bảo tiêu tuần tra quanh đây nhặt đi rồi?

Nói vậy... chuồn bằng cách nào?!

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận