Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
053 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi ba: Con bò vạm vỡ có trái tim thủy tinh
Tiễn vị khách đầu tiên cũng là vị cuối cùng hôm nay ── một cụ bà ôm mèo ra khỏi phòng khám thú y.
Đây là một cụ bà cô độc sống bằng nghề đẩy xe nhặt ve chai ven đường, cụ luôn mặc một bộ đồ rách mướp, len lỏi qua những con hẻm mặt đường ở thị trấn. Người như cụ, là kiểu người không được chào đón ở những thành phố lớn, dù là ở nội thành thị trấn nhỏ này, các nhân viên văn phòng Tây trang giày da hoặc thành phần tri thức quần áo thời thượng nhìn thấy cụ cũng sẽ che mũi vội vàng chạy đi. Mặc dù kỳ thực trên người cụ không hề có mùi khó ngửi gì, nhưng theo tiềm thức những kẻ tự đặt mình trên cao ấy đã gắn cho cụ một cái định nghĩa đầy người hôi thối.
Ấy vậy mà một cụ bà như thế lại nuôi một con mèo Xiêm màu lam thuần huyết. Con mèo tự phụ lại lười biếng này không giống như tổ tiên của nó ở hai trăm năm trước nằm trên đệm vàng ở vương cung Thái Lan hoặc bên thần khí trong miếu thờ, mà là mỗi ngày cuộn mình trong cái ổ do vải cũ mềm mại xếp thành trên xe, theo cụ bà băng qua hẻm nhỏ phố lớn, thoải mái phơi nắng.
Nó cũng y như chủ nhân của nó, đã tới tuổi già, bị bỏ lại trong hẻm, rồi được một cụ bà nhặt ve chai thu lưu.
Gần đây nó lại mắc bệnh, tinh thần uể oải, cụ bà rất lo lắng, nhưng chi phí ở bệnh viện thú y quả thật là quá đắt, chỉ là đưa mèo vào khám thôi hầu như đã hao hết tiền sinh hoạt cả tháng của cụ, tiền đề là còn không nhất định trị được.
May mắn là cụ vì lo lắng cho mèo của mình mà không yên lòng, đụng vào bác sĩ Lạc đang cúi đầu tập trung đọc tạp chí lá cải, thuận tiện căn cứ hình chụp phán đoán con chó Collie biên giới nuôi trong nhà minh tinh trên hình vừa sinh được mấy con cún.
Càng may mắn là, vị bác sĩ thú y cụ đụng trúng đầu óc không được logic cho lắm, thế nên so với tính toán cơn đau trên người mình, bác sĩ Lạc càng lưu ý con mèo uể oải vừa nhìn chỉ biết là khó chịu trước mắt.
Vì thế sau khi hao hết môi lưỡi, suýt nữa chỉ tay lên trời cam đoan tuyệt đối sẽ không thu tiền bậy bạ, cuối cùng bác sĩ Lạc cũng đưa được cụ bà và mèo cưng của cụ về nhà.
Anh hùng cũng có lúc xế chiều, cho dù là một con mèo từng rất xinh đẹp cũng không ngoại lệ, mà chăm sóc một con thú cưng già nua cần hao phí quá nhiều sức lực, lại không nhất định được lòng thú cưng tuổi già mất đi sức sống, khi phiền toái và thích thú không thể đạt thành tỉ lệ thuận, vứt bỏ, là động từ thường xuất hiện nhất.
Con mèo Xiêm già này vì bị rụng răng mà khó nhai được thức ăn, nó còn có một lớp vôi răng dày cộm, dẫn đến bộ hàm lỏng lẻo, vòm miệng bị thương gây ra thối rữa. Mà đau răng và nhiễm trùng khoang miệng khiến khẩu vị của nó giảm sút, tinh thần uể oải. May mắn là triệu chứng vôi răng không dẫn đến nhiễm trùng lợi, vì nhiễm trùng lợi sẽ lây ra các chỗ khác trên người, dẫn đến chứng bệnh nghiêm trọng hơn.
Lạc Tái dùng bàn chải đánh răng sóng siêu âm đánh răng cho nó, thanh lý vôi răng, cũng đề nghị mỗi hai ngày định kỳ chải răng một lần, tránh cho vùng lợi tích lại cao răng và vôi răng.
Tiễn cụ bà đầy lòng cảm kích và mèo của cụ đi, trong đầu bác sĩ vẫn lóe lên đôi mắt sâu thẳm lấp đầy trí tuệ của con mèo Xiêm ấy, có lẽ trong ký ức di truyền theo huyết thống đời này qua đời khác của mình, nó vẫn còn nhớ rõ ngôi đền vàng với những ngọn tháp nhọn cao vút hoa lệ, cái mái xếp lớp nhiều tầng, kẻ hầu có làn da ngăm đen và mái tóc quăn hơi cứng hầu hạ cẩn thận phảng phất như với vương tử và công chúa, còn có cái chén nhỏ dùng để uống nước bằng bạc hoặc vàng...
"Bác sĩ, dùng một ly trà nóng không?" Chất giọng ôn nhu của Or vang lên bên cạnh, giật tỉnh bác sĩ men theo ký ức của mèo xuyên tới vương cung Thái Lan, mùi thơm của hồng trà đánh tan ảo giác, "Anh thoạt nhìn mệt lắm."
"À, cảm ơn cậu, Or." Lạc Tái cầm lấy ly trà uống một ngụm.
Làm một tục nhân, cậu đương nhiên không thể cao nhã phẩm trà như quý tộc, dù sao cậu chỉ biết cà-phê-in chứa trong hồng trà có thể kích thích vỏ đại não, nâng cao tinh thần, cũng có thể xúc tiến sự trao đổi chất tăng nhanh tuần hoàn máu, còn lợi tiểu, gia tốc bài tiết axit sữa làm bắp thịt cảm thấy mệt mỏi, tiêu trừ sự uể oải.
Or mỉm cười nhìn bác sĩ uống trà thả lỏng thần kinh, thanh niên vốn đang ngâm mình trong bầu không khí nhẹ nhàng ấm áp này đột nhiên biến sắc, nếu hiện tại là hình chó, phỏng chừng đã có thể thấy hai cái lỗ tai nhọn của cậu ấy dựng thẳng lên rồi nhanh nhẹn xoay lòng vòng.
Chó Dobermann là một loài chó cực kỳ nhạy cảm và nhanh nhẹn, hiển nhiên, Or đã nhận ra điều gì.
Cậu ấy đột nhiên nói với bác sĩ: "Bác sĩ, hôm nay chúng ta đóng cửa sớm nhé!"
"A?" Đang uống trà Lạc Tái có chút không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thời gian biểu hiện trên đồng hồ, cách giờ đóng cửa còn nửa giờ! "Sao thế? Chưa tới giờ mà?" Tuy nói dựa theo cái cảnh làm ăn ảm đạm của phòng khám, nửa giờ cuối cùng này có thể bay vào một con ruồi đã xem như không tồi, nhưng cậu cũng không muốn vì sự lười biếng hoặc nguyên nhân gì khác mà đóng cửa sớm.
Cho dù người bệnh không phải nhân loại, nhưng nhu cầu khám gấp cũng không thể bị chậm trễ, những ca bệnh nặng lâm sàng đột phát thường thấy như tắc ruột, viêm ruột do virus hay viêm cơ tim vân vân, nếu thú cưng không được chữa trị đúng lúc, tỉ lệ tử vong thường rất cao. Nếu vì bác sĩ thú y muốn nghỉ sớm tí mà không chữa trị hoặc chữa trị qua loa, rất có thể ngày thứ hai tới chỗ làm, nằm trên bàn khám sẽ là một phần thi thể rét lạnh.
Đối với sự kiên trì lạ thường của bác sĩ trong công việc Or hiểu rất rõ, cậu ấy nháy mắt mấy cái, vẻ mặt nghiêm cẩn trịnh trọng hỏi: "Bác sĩ, tối nay anh muốn ăn gì? Đóng cửa sớm nhé, tôi làm cho anh ăn."
Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?
Lạc Tái càng không hiểu.
Ngay lúc này, sàn nhà dĩ nhiên run lên! Như là có một chiếc xe vận tải với tải trọng siêu lớn lái qua khúc đường bên ngoài, dẫn đến dãy nhà cổ xưa như bô lão này không thể chịu được mà run rẩy, quả thật chẳng khác gì địa chấn.
Nhưng âm hưởng này không những không đi xa, mà còn nghe như là thẳng đến phòng khám thú y! Rung động ngày một kịch liệt, đã có thể nghe được tiếng móng giẫm đùng đùng vào mặt đất!!
"Theseus là ngu ngốc!!! Mu──" Nương theo tiếng bò rống giận, "Phanh!!!" một tiếng nổ, cặp sừng bén nhọn đáng sợ, bắp thịt khôi ngô cường tráng, quả thật là một con bò đực màu trắng phát cuồng nổi giận với đôi mắt bị bôi ớt trong lễ hội chạy đua cùng bò tót của Tây Ban Nha, nghiền vào phòng khám như xe tăng đi bão, cánh cửa thủy tinh yếu đuối thảm đạm bị hất bay!
"..."
"..."
Or đỡ trán, vẻ mặt viết rõ 'Thế nên tôi mới nói đóng cửa sớm đi? Giờ thì tốt rồi, cửa cũng không có để đóng...'
Sau khi lao vào, con quái đầu bò đáng sợ phì ra từng hơi thở bằng cái mũi to đùng chỉ trong nháy mắt che mặt như một nàng công chúa ủy khuất bị người xấu bắt nạt, đôi mắt chảy nước như mùa nước lũ, gào khóc lên: "Mu mu mu... Theseus là ngu ngốc mu! Mu mu mu mu... bắt nạt người ta mu! Mu mu mu mu mu mu..."
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
053 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi ba: Con bò vạm vỡ có trái tim thủy tinh
Tiếng khóc thét đinh tai nhức óc, quả thật chẳng khác gì một trăm con bò đang rống giận.
Thảo nào các anh hùng giết quái trong mê cung chỉ là nghe được âm thanh đã chắc chắn rằng vị vương tử quái đầu bò e thẹn này là quái vật, cái giọng không cần tiếng vang cũng đã lớn như thế.
Bác sĩ 囧囧 nhìn phần cửa trở thành phế tích dưới móng của con bò điên, một lần nữa sâu sắc cảm nhận được truyền thuyết của thần thoại Hy Lạp cũng là căn cứ vào sự thật mà biên soạn... quái vật đầu bò Minotaur sống trong mê cung dưới lòng đất của đảo Crete xác thực có được sức mạnh đáng sợ!
"Khóc cái búa ấy!!"
Con chó dữ bị tiếng bò rú đánh thức mang theo cơn giận nghiêm trọng lúc vừa mới rời giường, mắt thấy sắp lao lên làm một trận.
Lạc Tái vội vàng kéo lại thanh niên xung động, tuy rằng vị vương tử quái đầu bò này luôn bày ra vẻ ngọt ngào yếu đuối, nhưng cậu còn nhớ cái cảnh mười mấy binh sĩ Hy Lạp cũng kiềm không được Minotaur ở lần chích vắc-xin phòng bệnh trước, nên giữ khoảng cách an toàn tí thì tốt hơn!
Nhưng sự thô bạo của Thrus lại ngoài ý muốn thu được hiệu quả.
Vương tử quái đầu bò một tay nắm lại để bên mép, một tay lau vành mắt rưng rưng, như một cô bé bị người xấu đe doạ cố nén tiếng khóc trong cổ, nghẹn ngào nhỏ giọng nức nở.
"Mu mu mu... Các cậu vì sao đều thích bắt nạt người ta mu..."
"Khụ khụ, vương tử điện hạ, tôi có thể hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Khiến một con bò vai u thịt bắp e thẹn ngồi ở cửa chính nỉ non rốt cuộc là chuyện gì vậy? May mắn xung quanh đây rất hẻo lánh, mà hàng xóm ở khu này đại thể là các cụ ông cụ bà lãng tai, nếu không chỉ bằng tiếng rống vừa rồi, không gọi cảnh sát tới mới là lạ.
Cậu cũng không muốn giải thích với cảnh sát nghe tin về một vụ báo án giết người mà đến tận cửa vì sao ở đây lại có một con bò đực đang khóc thét.
"Thrus, cậu đi rót cho vương tử điện hạ ly nước được không?" Lạc Tái cố gắng tách Thrus đang nổi gân xanh trên trán tính xông lên hành hung quái bò ra.
Lại còn bắt cậu đi rót nước?! Không tạt một thùng máu chó qua là đỡ lắm rồi!!
Tuy rằng cái bóng dưới ánh đèn đã bốc lên khói đen đáng sợ, nhưng Thrus ở sau khi dữ tợn trừng vương tử quái đầu bò đáng thương một cái, vẫn thành thật vào nhà bếp.
Minotaur chớp mắt, bộ lông mi đen rậm cong vút hơn cả bôi mascara run rẩy như cánh bướm, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ như bị nhòe, nếu chỉ nhìn đôi mắt ấy, xác thực là một đôi mắt chứa đầy tình cảm, đương nhiên, tiền đề là phải quên mớ bắp thịt bưu hãn có thể so với vận động viên thể hình, và cánh cửa vừa rồi bị vị vương tử này dễ dàng đập vỡ.
"Bác sĩ, cậu thật là người tốt mu..."
Cầm lấy hộp khăn giấy Lạc Tái đưa, rút một hơi mười mấy tờ xếp thành xấp dày, rồi đè lên lỗ mũi "!!──"dùng sức chà hai cái.
Vương tử quái đầu bò đứng dậy, nhìn cánh cửa bị mình tông ngã, xấu hổ đỏ mặt: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá xung động, không để ý thấy cửa chưa mở." Vừa nói, vừa dùng một tay nâng tấm ván cửa nặng nề lên, nhét vào khung cửa ── "Phanh! Răng rắc──" miễn cưỡng dán lại.
Tấm ván cửa vốn đã bi kịch phát ra tiếng gọi thê thảm, bộ khung càng là bị ép vẹo, triệt để chào cờ thua.
Cũng không biết đã bão suốt bao nhiêu km để chạy tới đây vương tử điện hạ như là cảm thấy mệt, bèn đặt mông ngồi xuống ghế, cái ghế đáng thương ấy là một cái ghế gỗ có tuổi chủ nhà để lại, "Cọt kẹt──" một tiếng, miễn cưỡng chống được.
"Mu ── đều tại Theseus hết mu!!"
Cuối cùng cũng tìm được người đồng ý nghe mình càu nhàu, vương tử Minotaur khí thế ngất trời rống ra một câu, suýt nữa làm vỡ cửa sổ thủy tinh.
"Ách..."
Nhớ tới vị vương tử Athens có niềm yêu thích cuồng nhiệt với bắp thịt, vị anh hùng Hy Lạp vạm vỡ lực lưỡng có thể đấu solo với quái đầu bò, không phải bảo bối con bò toàn thân nung núc bắp thịt này lắm sao?
Trước đây mỗi lần gặp bầu không khí của bọn họ luôn bốc đầy bong bóng trái tim màu hồng phấn!
"Theseus là một tên ngốc không biết lãng mạn! Người ta ghét chàng chết đi được, cho dù chàng tới xin lỗi, cũng không tha thứ cho chàng đâu..."
Nhân loại cảm thấy câu thông với bò rất khó khăn! Kỳ thật bác sĩ thú y cũng thấy vậy!
Lạc Tái xoa huyệt thái dương co thắt: "Tôi hiểu tâm tình của điện hạ, nhưng, tôi có thể hỏi nguyên nhân cụ thể không?"
Mấy ngón tay trên đôi tay vạm vỡ của Minotaur quấn lấy nhau, xấu hổ rụt rè nhỏ giọng nói: "Là vì Valentine's Day ấy mà..."
"..."
Thấy vẻ mặt của bác sĩ đột nhiên đờ đẫn, vương tử quái đầu bò nháy đôi mắt bò rưng rưng to đùng: "Lẽ nào bác sĩ không biết Valentine's Day à? Nó là một ngày lễ tuyệt vời có đầy tình yêu và lãng mạn, hoa tươi và chocolate đấy mu!"
Người Địa Cầu đều biết Valentine's Day là gì được không!!
Sẽ xuất hiện cái tình huống cả một biểu tình cũng bày không nổi này, là vì cậu bị cái liên tưởng về một con quái đầu bò xấu hổ e thẹn ôm một hộp chocolate hình trái tim được gói bằng giấy gói màu phấn hồng, bối cảnh là cả đống hoa hồng đỏ tươi triệt để đánh bại...
Thua rồi.
Xem ra năng lực thừa nhận vẫn có cực hạn!!
Vương tử quái đầu bò hiển nhiên đã trầm mê trong hồi ức tuyệt vời lại lãng mạn của Valentine's Day: "Các bó hoa của Valentine's Day bây giờ đều rất tuyệt! Không chỉ có hoa hồng bảy màu xinh đẹp, còn có hoa chocolate gì ấy nữa, người ta thích nhất là loại bó đầy gấu Teddy lông xù trong phim hoạt hoạ, muốn lắm đó mu! Nhưng Theseus không mua cho người ta... Mu..."
Tôi có thể nói không mua mới là lựa chọn chính xác không?!
Cùng với tặng một bó hoa hồng bảy màu được gây trồng từ mớ màu thực vật như màu lá, màu cà rốt, màu diệp lục tố, còn không bằng tặng một bó hòa thảo khô năng lượng thấp chất xơ cao lại chứa carotene, vitamins?
"Người ta còn muốn tới nhà hàng tráng lệ ăn bữa tối ánh nến của Valentine's Day mu! Nhưng Theseus lại nói miếng cá cỡ chừng bàn tay em bé trên cái đĩa to bằng chậu rửa mặt ấy không đủ ăn."
"..."
Trong nhà hàng ánh đèn mờ tối, khoảng cách của mỗi cái bàn là khoảng không không quấy rầy nhau cho các cặp tình nhân, khúc nhạc Sax ưu nhã du dương vang lên, giữa ánh nến mông lung, không khí ngọt ngào mà lãng mạn lan tỏa.
Bỗng nhiên ── một con bò giơ móng lên, nhân viên phục vụ chạy qua, giữa ánh nến loe que, một cái đầu bò to đùng quay lại: 'Mu, người ta không ăn bít tết đâu mu, có thể đổi thành cỏ mạch đen hoặc ngô không?'
Óc tưởng tượng có lúc ngang bằng với lực sát thương...
Bị trí tưởng tượng của mình đánh bại, nội tâm bác sĩ chất đầy sự mệt mỏi đến mức chẳng thiết tha gì nữa.
Vương tử quái đầu bò như một thiếu nữ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt thở dài vì người trong lòng không hiểu lãng mạn: "Theseus thật là ngốc mà mu, bác sĩ, anh nói đúng không? Nhưng sau đó chúng tôi đã cùng nhau đi xem phim đấy mu!"
Ở rạp chiếu phim hai hàng ghế cuối cùng là một bộ sô pha hai người đặc biệt dành cho tình lữ, khi ánh đèn tối lại bộ phim bắt đầu, chỗ đó càng là tối lửa tắt đèn, bất kể phía trên đang chiếu là phim tình cảm, phim chiến tranh hay phim kịnh dị, các cặp tình lữ bí ẩn hoàn toàn núp trong bóng tối quả thật là muốn làm gì thì làm, có lẽ còn rủ rỉ rù rì tình cảm một phen!
Nhưng nếu như cây đèn pin của nhân viên rạp bất cẩn rọi qua, sẽ phát hiện một chỗ ngồi trong đó đã bị hai tên vạm vỡ bắp thịt quá tải chen vào! Nằm trong lòng người đàn ông anh tuấn mặc trường bào Hy Lạp màu trắng, đầu đội cành ô-liu màu vàng còn là một cái đầu bò đáng sợ!!
Khóe miệng Lạc Tái co rút: "Cái này... không phải tốt lắm sao?"
"Nhưng... Mu mu mu!" Vương tử quái đầu bò đột nhiên tức đến đỏ mắt, "Nhưng bộ phim ấy quá đáng lắm mu! Đạo diễn dĩ nhiên quay người ta thành con quái vật đáng sợ như vậy! Cái bộ giáp siêu xấu xí ấy người ta đâu có mặc đâu mu! Còn có cái mũ giáp kỳ quái như lồng sắt chụp lên đầu nữa! Bộ lông của người ta trắng như tuyết thế này, mũi còn là màu hồng phấn, đâu có đáng sợ như tên đao phủ chém đầu người ấy chứ mu!"
"..."
Ra vẻ đây mới là hình tượng chính xác của quái vật Minotaur đáng sợ mỗi năm phải ăn bảy bé trai và bảy bé gái trong cảm nhận của người bình thường thì phải?
"Mà còn cái mê cung ấy vừa bẩn lại loạn, không có cả một con thú nhồi bông nữa chứ!"
Có mới là lạ!!
Nó là mê cung đáng sợ vào rồi sẽ không ra được trong truyền thuyết! Bên trong nên chất đầy xương trắng ghê rợn và sẽ mấy cái sọ hai mắt tối om biết "Lộc! Cộc!" lăn ra dọa người, chứ không phải dùng để bày mấy con gấu mềm mại khổng lồ làm cái mặt vô lực và con gà màu vàng lăn lông lốc!!
"Đạo diễn ấy thật quá đáng, nhưng đáng ghét nhất vẫn là Theseus! Chàng lại nhìn không chuyển mắt, lại bị nữ diễn viên mặc trang phục kỳ quái hấp dẫn mu! Hoàn toàn lơ người ta... Người ta giận lắm! Giận lắm mu! Mu mu mu!!" Vương tử quái đầu bò càng nói càng giận, vừa tố khổ với bác sĩ vừa không ngừng đạp chân, độ mạnh của một chân ấy rơi xuống, quả thật chính là bí kỹ của chủng tộc quái đầu bò ── War Stomp*! Nện cho căn phòng khám thú y đã rất có tuổi này run lên, phần gỗ trên đầu "vi vu" rớt bụi xuống...
Lạc Tái 囧囧 ngẩng đầu nhìn nóc nhà sắp chống không được, nghĩ mình liệu có nên dựa theo quy tắc an toàn khi có động đất chạy ra khỏi nhà tị nạn cho ổn thỏa khổng.
...
*War Stomp: một kỹ năng trong World of Warcraft.
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
053 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi ba: Con bò vạm vỡ có trái tim thủy tinh
"Mimi!! Em ở trong à?"
Ở thời khắc khẩn cấp ngôi nhà suýt nữa bị dỡ xuống, bên ngoài truyền tới tiếng kêu vang dội của vương tử Athens.
"Mu mu mu!! Không có! Minotaur không có ở đây mu!!" Vương tử quái đầu bò có chút hoảng hốt lập tức dừng động tác giậm chân lại, như mọi thiếu nữ giận dỗi cố ý không cho người trong lòng tìm được, quái đầu bò có ý trốn đi không muốn để vương tử Athens phát hiện, bèn nhét cái thân hình khôi ngô vạm vỡ ấy xuống bàn.
"Răng rắc──" Chen không vào hết dẫn đến cái mông còn lộ ra bên ngoài, sừng trâu chọc thủng mặt bàn... Vương tử quái đầu bò đè thấp giọng cẩn thận dặn bác sĩ: "Suỵt! Đừng để chàng biết tôi ở đây mu!"
Chỉ bằng một câu vừa rồi, không muốn biết có một con bò đực trong ngôi nhà này khó lắm đấy!
"Phanh!!!" Chưa chờ bác sĩ đáp lại, cánh cửa xui xẻo lần thứ hai bị đạp bay, cái chân dài rắn chắc đạp nát tấm ván gỗ rồi không hề do dự giẫm lên nó bước vào, đương nhiên thuộc về vương tử Athens điển trai lực lưỡng ── Theseus.
Tấm vải mỏng màu trắng hình chữ nhật chưa được cắt may khoác lên thân hình vạm vỡ, tùy ý dùng trang sức và đai lưng bằng vàng cố định ở những bộ phận then chốt như vai, ngực, eo, lớp vải rộng lớn mềm mại vì bị buộc lại mà tự nhiên rủ thành nếp gấp, lộ ra ưu nhã của tự do, lại nhờ những phụ kiện bắt mắt trên áo, khiến phần bắp thịt hoàn mỹ trên người lộ ra.
"Ồ chào, bác sĩ, đã lâu không gặp!"
Nếu quên động tác vào nhà thô bạo vừa rồi, vương tử Athens có thể nói là một người đàn ông rất lễ phép. Anh ta cũng không nóng lòng kéo con bò đực dưới bàn ra, mà là mỉm cười chào chủ nhà: "Thuyền của anh được bảo dưỡng rất tốt, tùy thời có thể lái đến biển Aegean làm một chuyến du lịch."
"... Rất cảm ơn."
So với việc biết thuyền của mình nguyên vẹn không hề sứt mẻ, bác sĩ càng lo lắng liệu đối phương có tìm mình đòi thanh toán tiền lương của mấy tay lái chính và thuyền viên không...
Nhưng vương tử Athens tới đây hiển nhiên không phải chỉ để báo cho cậu tình huống vận hành của đội thuyền đã đứng tên cậu, anh ta liếc con quái đầu bò bịt tay trộm chuông dưới bàn, không vạch trần, chỉ là có chút bất đắc dĩ cười cười, nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, xin hỏi anh có thấy Mimi không?"
Cậu có thể nói không sao?
Hai món đồ chơi bén nhọn chọc thủng mặt bàn ấy lẽ nào là thẻ kẹp sách à?
"Theseus điện hạ, có thể mạo muội hỏi chuyện này rốt cuộc là sao không?"
Vương tử Athens thở dài: "Đều là vì một bộ phim, một bộ phim vật lộn không tồi. Bác sĩ, phải biết bộ phim ấy từ đầu đến đuôi đã thể hiện rõ kỹ thuật vật lộn sáp lá cà, tôi triệt để bị lực lượng và kích tình bày ra bên trong sự bạo lực đẫm máu ấy mê hoặc..."
"..."
Thì ra đối tượng vương tử điện hạ nhìn chằm chằm trên màn hình không phải đại mỹ nữ quyến rũ ăn mặc thiếu vải như chỉ cần kéo cái là đã trần truồng, mà là mấy tên cơ bắp cầm nĩa bạc hai bên đầu có hai cục u lớn như bánh bao còn trồng một cái cây trên đỉnh đầu hoặc đầy đầu là gai vàng?!
Trọng điểm sai cả rồi, vương tử Minotaur ơi!
Cửa chính nhà tôi vô tội lắm được không!!
Vương tử Athens rất hổ thẹn liếc con bò đực dưới bàn: "Tôi quả thật không nên bị hình ảnh giả dối của bộ phim ấy mê hoặc. Mấy diễn viên đó sao có thể so được với Mimi của tôi? Lợi dụng vũ khí và ăn chút bột protein phụ trợ trong thời gian ngắn làm tăng bắp thịt, hoàn toàn không có tính căng và sức bật, ngoại trừ nhìn khỏe mạnh tí, căn bản không chịu nổi một đấm. Mimi mỗi ngày vật lộn với tôi, mỗi tấc bắp thịt trên người đều luyện đến dẻo dai và rắn chắc cực hạn, hầu như đạt được cảnh giới hoàn mỹ!"
Nghe được người trong lòng vui sướng ca ngợi mình, gò má của vương tử quái đầu bò lóe lên đỏ ửng khả nghi, càng ở khi nghe được đối phương nhắc tới "triền miên" kịch liệt mỗi ngày, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng như khoe khoang "Ghét quá, đừng nói mấy cái chuyện xấu hổ này trước mặt người ngoài chứ...".
Cho dù Valentine's Day đã qua, nhưng show ân ái ở trước mặt hiệu trưởng vinh dự của hiệp hội đốt chết tình lữ có thấy quá đáng lắm không?!
Theseus có chút xấu hổ cười với Lạc Tái: "Quấy rầy anh rất xin lỗi, nếu bác sĩ nhìn thấy Mimi, phiền bác sĩ nói cho em ấy, 'Không ai có thể thay thế được địa vị của em cả, xin em hãy mau trở về bên anh.'" Chất giọng ôn nhu từ tính, cùng với nói là nói cho bác sĩ, còn không bằng nói là nói cho con bò đực trốn dưới bàn vểnh hai lỗ tai lên chỉ sợ bỏ sót cái gì.
"Ách, được..."
Vương tử Athens mỉm cười chào tạm biệt Lạc Tái: "Bác sĩ, gặp lại." Rối phong độ ung dung giẫm tấm ván cửa rách nát rời khỏi phòng khám thú y.
Lạc Tái chờ anh ta đi rồi, nhìn Minotaur còn rúc dưới bàn, thấy quái đầu bò xổm ở đó ôm khuôn mặt đỏ hồng, thở dài: "Vương tử Minotaur, vương tử Theseus đã đi rồi, anh có muốn... đuổi theo không?"
"Người ta còn chưa tha thứ cho Theseus mà mu!"
Tuy là nói thế, nhưng đôi mắt bò không ngừng nhìn ra cửa đã nghiêm trọng bán đứng Minotaur, mấy ngón tay của quái đầu bò còn vặn với nhau, "Chí ít phải hôn mũi của người ta hoặc ôm người ta ra ngoài mới có thành ý chứ mu!"
"..."
Ôm? Gọi mấy binh sĩ Hy Lạp khiêng anh ra ngoài thì đúng hơn!
Lúc này, thanh niên vừa rồi đi rót nước gần nửa giờ dạo bước chân thản nhiên cầm ly nước vừa uống vừa đi ra. Bảo đường đường chó hai đầu Địa Ngục như cậu đi rót nước cho một con bò? Giỡn gì vậy?!
Nhưng chờ khi trở về cậu phát hiện con bò đực ấy còn đang gọi "Mu mu" ở địa bàn của mình, nhất thời nện ly xuống bàn, giận: "Sao mày còn ở đây!?"
Con bò đực rất e thẹn chớp mắt: "Người ta đang đợi Theseus mu..."
Thrus tuyệt đối không có tính nhẫn nại nói đạo lý với đối phương như Or, cậu trực tiếp bão nổi bắt lấy một cái chân của con bò kéo ra ngoài: "Cút ngay cho ông!!"
"Không chịu đâu mu! Mu mu mu──"
Minotaur sống chết nắm chân bàn không chịu buông ── "Răng rắc!!" Cái bàn chịu không nổi công kích móng bò của Minotaur, yếu đuối bi kịch.
"Cút!!" Sức lực của Thrus đang bão nổi lớn đến dọa người, cậu trực tiếp kéo cả con bò và cái bàn đã tan nát ấy ra cửa.
"Không đâu!! Người ta muốn đợi Theseus mu!!──"
"Đợi cái búa ấy!! Muốn đợi thì cút ra ngoài đợi!!"
"Mu mu mu mu mu──"
Bò rú chó sủa hỗn loạn một tăng, mắt thấy mình sắp bị quăng ra ngoài quái đầu bò nhanh tay nhanh mắt bám vào khung cửa, bắp tay vạm vỡ kéo căng đến mức trội lên: "Không đâu── mu──"
"Cút!!!"
Một bên sống chết bám chặt không buông, một bên sống chết kéo ra ngoài ── "Răng rắc!!!──" một tiếng, khung cửa bi kịch! Thậm chí cả mặt tường cũng vì lực phá hoại khổng lồ ấy mà xuất hiện vết nứt.
"Mimi?" Bóng lưng cao lớn của vương tử Athens xuất hiện trong ánh phản quang ở cửa ngoài, xem ra anh ta căn bản không đi bao xa.
Quái đầu bò suýt nữa dỡ xuống một mặt tường lập tức buông tay, lao ào vào vòng tay rắn chắc của vương tử Athens: "Theseus chàng thật đáng ghét quá đi mu! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét mu!!" Một trận đấm liên hồi gõ vào cơ ngực cứng rắn, tiếng vang "Ù ù" khiến người tuyệt đối không thể hoài nghi lực độ của mấy cái móng ấy có thể in cho tấm thép dày vài cái dấu móng.
Nhưng anh hùng vương tử lại cười nhạt đón nhận như đang bị bàn tay phấn hồng của thiếu nữ đánh vậy: "Được rồi, Mimi, đừng giận nữa được không?"
"Mu... Được rồi, chỉ tha thứ cho chàng lần này thôi đấy mu!"
"Hai ngày này không có em, bắp thịt của anh lỏng cả rồi."
"Mu? Đáng thương quá, xin lỗi nha đều là em tùy hứng! Về nhà rồi em sẽ lập tức làm chocolate sữa cho chàng bồi bổ mu!"
Hai bóng lưng sóng vai rời đi, nếu như quên độ vạm vỡ và một cái đầu trong đó có hai cái sừng bén nhọn vậy có thể nói là rất đẹp.
Con chó giữ nhà thành công đuổi kẻ làm càn ở địa bàn của mình đi đứng trên đống phế tích, đắc ý hất cằm nhìn về phía bọn họ hừ một cái phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Mà bác sĩ an tĩnh đứng giữa ánh tà dương cuối cùng, mắt kính phản xạ hào quang của hoàng hôn.
Ai có thể cảm nhận được cái tâm tình khó tả như biển gầm sóng dữ của những người dân vô tội vừa trải qua trận chiến của quái vật bò đực đáng sợ và anh hùng chứ...
Cái gì? Đuổi theo đòi bồi thường tổn thất, đứng chặn đường xe tăng và xe thiết giáp đòi nợ?
Chán sống rồi hả?!
...