Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
055 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi lăm: Lời khuyên của ông cậu tóc rắn
U ám mùa đông lạnh lẽo bao phủ tan dần dưới ánh nắng chiếu rọi, dây thường xuân sống dậy giữa dương quang ấm áp, sắc xanh mượt leo lên bức tường cũ kỹ của phòng khám thú y Noah.
Thanh niên đội cái mũ rơm có chút rách ở vành, đeo cặp găng dày cộm, xổm xuống hàng rào cẩn thận vun trồng những đóa hoa mới.
"Hể! Nhóc à! Cháu định trồng hoa gì đấy?"
"Ồ chào, bà Luna, chúng là mầm hoa hướng dương năm ngoái chưa kịp trồng hết đấy ạ."
Cư dân của thị trấn cổ thích trồng hoa trong sân nhà mỗi khi mùa xuân đến, để ngôi nhà vẫn bị mùa đông lạnh lẽo bao phủ hòa tan, trở về với cái ôm xán lạn tuyệt đẹp của hoa cỏ mùa xuân. Chờ đến tháng tư nắng rọi nơi cao, hầu như cả ngôi nhà tính luôn sân trước và sân sau đều chìm vào biển hoa nở rộ, say giữa hương thơm ngào ngạt của mùa xuân, các cư dân thành thị sẽ vui vẻ dừng lại công việc trên tay mà đi hưởng thụ nó.
Hàng xóm ngang qua chú ý thấy cậu trai anh tuấn sáng sủa đang dốc sức xới đất trồng cây, bọn họ nhịn không được đi qua bắt chuyện, giao lưu một ít kinh nghiệm trồng trọt hoặc trao đổi giống hoa gì ấy. Đương nhiên cũng có mấy cô gái xinh đẹp theo mẹ mình đưa lời ám chỉ, xấu hổ hy vọng thanh niên anh tuấn sống trong ngôi nhà cũ mốc meo này chú ý thấy lớp trang điểm xinh đẹp trên khuôn mặt bọn họ và cái váy mới tinh mang theo hơi thở thanh xuân, còn vì thế bày ra hứng thú cực lớn với mớ phân bọn họ thường ngày chẳng thèm ngó tới.
Mà thanh niên xưa nay chưa bao giờ lộ ra vẻ phiền chán, rất có kiên trì vừa làm việc vừa đáp lời người tới bắt chuyện, bất kể đối phương là cụ bà tám mươi tuổi lải nhải hay bé con tám tuổi hiếu kỳ.
Cái áo T-shirt trên người chỉ nhìn đã biết là loại rẻ tiền, cậu đeo một cái vòng da gắn miếng bảng cổ quái không có phong cách gì để khen, xổm nửa người ngồi trên đất dùng công cụ xới lên lớp đất tẩm đầy nước lạnh tuyết tan, thậm chí vì thế mà đổ đầy mồ hôi, bàn tay đang đeo găng không thể cầm khăn, buộc cậu phải nâng tay dùng cổ tay cọ đi lớp mồ hôi trên trán, lại bất cẩn để lại một vết bùn ở gò má.
Nhưng dù là vậy, trên người thanh niên vẫn toả ra sự ôn nhu như nắng ấm ngày xuân, gọi người nhìn sinh ra ảo giác, như chỉ cần là hạt giống cậu tự tay trồng, nhất định sẽ nở ra đóa hoa xinh đẹp nhất.
Vì thế mọi người luôn nguyện ý dùng những giống hoa quý giá như cúc hôi tím có danh xưng "bầu trời xanh của Hawaii" hoặc thu hải đường có danh xưng "nữ thần rừng" trao đổi với cậu, mặc dù đổi về nhiều nhất chỉ là hoa hướng dương hoặc cúc ngũ sắc, cũng đủ để bọn họ hớn hở về khoe khoang với gia đình.
"Cần giúp không? Or?"
Bác sĩ mặc áo dài trắng khom lưng nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kỳ.
"Không cần đâu, sắp xong rồi." Or hơi nghiêng mặt qua, "Bác sĩ, anh có muốn trồng gì không?"
Lạc Tái sờ cằm, nghiêm túc nghĩ một lát, rồi trả lời: "Dâu tây hoặc cà chua bi, đúng rồi, dưa chuột cũng không tồi!"
"... Bác sĩ, anh đói rồi à?"
"A? Chưa đâu, bữa sáng hôm nay ăn no lắm."
Nhớ tới phần trứng chiên vàng óng cùng lạp xưởng ngon miệng và nước cà chua, Lạc Tái nhịn không được ợ một cái: "Trồng gì cũng được, đúng rồi, Or, cậu có thích hoa gì không? Nếu được thì trồng ở đây luôn đi!"
"Ừ, có."
Or tiếp tục vùi đầu làm việc, cẩn thận vùi mầm hoa người khác biếu tặng vào chỗ đất màu mỡ.
"Là hoa gì vậy? Nhất định là đẹp lắm?"
"Phải! Màu sắc rất bắt mắt! Tên của nó là Huyết Hồng Khô Lâu Nhãn."
"..."
"Loại hoa này tươi như hoa hồng đỏ, có hình đầu lâu và hoa văn như đôi mắt đen trống rỗng. Đáng tiếc điều kiện gieo trồng khắc nghiệt lắm, một ngày độ ấm thấp hơn 195 ºC sẽ héo rũ, mà còn rễ của nó phải cắm trong vùng đất lạnh vĩnh cửu."
Có loài thực vật cực đoan thế à?!
Độ ấm phải trên 195 độ... Đó là định rang lá trà hả?
"Quanh nhà tôi có nhiều lắm."
"..."
"Mọc đầy trên sườn núi, khi nở rộ chỉ cần nhìn thoáng thôi, màu sắc ấy còn đỏ hơn chiến trường vạn người chết nữa." Thanh niên cầm sạn ngẩng đầu nhìn Lạc Tái, "Bác sĩ, anh có muốn tận mắt thấy không?"
Không! ──
Cậu tuyệt đối không có hứng thú xuống Địa Ngục ngắm hoa!
Chỉ là đối mặt với Or đầy lòng mong đợi, nóng bỏng như muốn bày ra cảnh tượng đẹp nhất mình từng thấy cho cậu xem, gọi cậu không nói nên lời cự tuyệt, nhưng...
Dẫn cậu tới một đỉnh núi hiếm thấy vết chân hầu như không mấy người từng tới lại bị nhân vật chính phát hiện ngắm bầu trời sao bao la hoặc thế giới đom đom giữa bụi hoa trong rừng cũng tốt mà, có cẩu huyết thế nào đi chăng nữa, cũng tốt hơn đi ngắm cái biển hoa y chang cái ruộng đầu lâu dính máu ấy!!
"Oru bé bỏng, sao có thể trồng loài hoa lỗi thời như Huyết Hồng Khô Lâu Nhãn trong vườn của bác sĩ chứ?" Thân sĩ Anh ưu nhã chắp tay sau lưng đứng sau hàng rào, hơi khom lưng cười nhìn đang hai người xổm trên đất chơi bùn.
Lần đầu tiên Lạc Tái vui vẻ nhìn thấy quý ngài thân sĩ đầu đầy rắn độc tầm mắt có thể hóa đá người như thế, cũng rất tán thành lời anh ta nói.
Đúng đấy, đúng đấy! Vườn nhà cậu chỉ cần trồng thực vật sống ở nhiệt độ bình thường, trong bùn đất bình thường, tưới chút nước đã có thể mọc bình thường là được rồi!
"Chỗ thú vị như phòng khám thú y, chú cảm thấy nên trồng những loài như thực hồn hoa hoặc phệ linh đằng. Xem này, loài thực vật như thực hồn hoa chỉ cần linh hồn đã chết làm phân sẽ có thể mọc thành mảng, ăn no nê một lần có thể nở mười năm, về phần phệ linh đằng càng đơn giản, nó tự biết tìm thức ăn, dù sao lũ ác linh ấy chưa bao giờ biết an phận, tiện lắm. Cháu cũng thấy vậy đi, Oru bé bỏng?"
"..."
Nếu không phải sợ đôi mắt đáng sợ có thể biến người thành tượng đá của đối phương, Lạc Tái thật muốn hung hăng vỗ vào tấm bảng hiệu của mình, rống một tiếng: 'Thực hồn hoa cái búa, phệ linh đằng cái búa! Còn không đáng tin hơn cả Huyết Hồng Khô Lâu được không?! Chỗ tôi là phòng khám thú y bình thường, không phải nhà ma!!'
Đương nhiên, làm một hiện đại kỹ thuật trạch giá trị vũ lực thấp đến gần như bằng 0, càng không có được sức mạnh và sự nhạy bén của các anh hùng thần thoại Hy Lạp, cậu tuyệt đối sẽ không ngu ngốc khiêu khích quái vật trong truyền thuyết... anh trai của Medusa.
Or đứng dậy, vỗ chỗ bùn trên tay xuống, tuy rằng nét mặt không hiện nhưng trong đôi mắt lại lộ ra cơn rét thấu xương: "Xin đừng gọi chúng tôi bằng cái xưng hô ấu trĩ ấy."
"Vẫn là lúc bé đáng yêu hơn! Trước đây mỗi lần gặp con luôn sẽ bu quanh ta cố gắng lắc đuôi, lớn lên rồi..." Thân sĩ nam tóc rắn ── quý ngài Stheno có chút than thở, như nhìn thấy đứa bé thân thích ngày trước vẫn là một củ cải đỏ đáng yêu ngây thơ thích ôm đùi mình hớn hở cọ đảo mắt đã biến thành một đứa trẻ hư không nghe lời còn thích vỗ bàn vô lễ với trưởng bối.
Cho dù bình tĩnh như Or, trán cũng nhịn không được nổi gân xanh, ánh mắt cực kỳ ác độc trừng Stheno: "Vậy cậu à, cậu có muốn tự mình thể nghiệm một chút sự trưởng thành của 'Oru bé bỏng' không?"
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
055 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi lăm: Lời khuyên của ông cậu tóc rắn
Quý ngài Stheno nghiền ngẫm đỡ cặp kính màu trà trên mũi kính: "Ta trái lại không để ý tự thân cảm nhận sự nhiệt tình của cháu ngoại trai, nhưng, con xác định bác sĩ sẽ không vì sự bất cẩn của chúng ta mà biến thành một hòn đá hoặc miếng thịt BBQ?"
Mặc dù ánh mắt đã sắp giết chết đối phương, nắm tay cũng siết đến vang cọt kẹt cọt kẹt, nhưng Or không giống như Thrus vừa bị khiêu khích đã xù lông bão nổi, cậu rất nhanh lãnh tĩnh lại, an tĩnh đứng bên cạnh bác sĩ, xem vị thân sĩ như người trong suốt.
Phản ứng này của cậu lại khiến quý ngài Stheno giật mình, mang theo ánh mắt nhìn kỹ quan sát thanh niên gió thổi không lay địa chấn không ngã, khuôn mặt nho nhã lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Anh ta mỉm cười nhìn Lạc Tái: "Bác sĩ, xem ra cháu ngoại trai nhà chúng tôi nhờ sự dạy dỗ của cậu đã có giáo dưỡng hơn nhiều, không còn sủa bậy như chó điên giống mấy lần trước nữa, rất có tự chủ, tôi thật vui khi có thể nhìn thấy Orthrus nhu thuận nghe lời như vậy."
Đối với sự đánh giá quý ngài Stheno dành cho cún nhà mình, Lạc Tái không tán thành lắc đầu: "Tôi nghĩ anh Stheno hiểu lầm rồi. Or và Thrus tôi biết, tuyệt đối không phải một con chó điên dương nanh múa vuốt gặp người là cắn như anh đã nói. Mỗi người một tính, chó cũng vậy. Chúng không phải đồ chơi, cho dù là cùng một chủng loại cũng sẽ không giống y như in từ một khuôn mẫu ra, càng không phải đơn giản dùng mấy từ như 'trung thành, nhạy bén, dũng mãnh' là có thể định nghĩa được. Nhất là loài chó Dobermann thông minh, càng là mỗi con có một cá tính khác nhau, mà có lúc còn là khác nhau rất lớn. Chó Dobermann có hoạt bát hiếu động, có nhã nhặn an tĩnh, có thông minh hiếu học, cũng có cực kỳ ngốc."
Đối với việc thế nhân không nhìn thấy sự ưu tú của chúng lại chỉ chăm chăm vào mặt hung ác, Lạc Tái tức giận không thôi, phải biết chó nhà mình vĩnh viễn là tốt nhất, cho dù lũ chó bên ngoài huyết thống thuần khiết cỡ nào, năng lực cao bao nhiêu, mà chó nhà mình vĩnh viễn chỉ biết ngốc đến khiến bạn nghẹn lời mất mặt, nhưng nếu bị phê bình, tự chủ tuyệt đối sẽ lập tức cẩu huyết sôi trào!
Thanh niên đứng phía sau nhìn chăm chú vào bóng lưng thẳng tắp của bác sĩ, nhìn bác sĩ liều mạng thuyết phục đối phương, lại hoàn toàn quên mất đối tượng mình phản bác là quái vật cấp Boss độ nguy hiểm vượt quá giới hạn, sự rét lạnh ẩn nhẫn trong đôi mắt dần hòa tan, lộ ra ôn nhu ấm áp.
"Trên thực tế Dobermann sẽ sinh ra địch ý với người lạ, đa phần là vì xấu hổ hoặc nhát gan, mới có thể dương nanh múa vuốt làm ra vẻ uy hiếp."
"Thì ra là vậy!" Quý ngài Stheno bừng tỉnh đại ngộ nhìn cháu ngoại trai nhà mình, đôi mắt dưới thấu kính màu trà lộ ra ý cười.
"..."
Or vô lực từ phía sau vươn tay ra ôm cổ bác sĩ, có chút cố ý mà đè trọng lượng thân thể lên phần lưng gầy gò này: "Bác sĩ, tôi không có xấu hổ!"
"Phải phải, Or là một con cún rất ngoan ngoãn rất thẳng thắn!"
"Ừ..." Chôn mặt vào cổ bác sĩ cọ sát mấy cái, khẽ lầm bầm, "Lẽ nào làm nũng cũng không được à?"
Lạc Tái sờ mái tóc mềm mại của Or, tuy rằng khác xa bộ lộng ngắn cứng mà rậm của Dobermann, Or và Thrus bất kể có bề ngoài thế nào, cũng là không thể thay thế trong sự cảm nhận của bác sĩ.
Stheno như có suy tư mà nhìn sự thân mật giữa bọn họ, vùng trán nhíu nhẹ.
Nếu không phải có gã tóc rắn vướng bận này, cậu hiện tại đã kéo bác sĩ vào nhà làm nũng, Or vì thế có chút bực bội hỏi Stheno: "Ông rốt cuộc tới đây để làm gì?"
Lạc Tái cuối cùng cũng đổi từ hình thức chủ nhân ngu ngốc về hình thức bác sĩ thú y, vội vã hỏi: "Là vì con rắn xanh ấy à?"
Mặc dù con rắn ấy chỉ là một con thú cưng nhỏ do hộ khách nuôi, nhưng sự quan tâm và nhớ mong của bác sĩ là phát ra từ nội tâm, không phải sự dối trá vì tiền tài, chủ nhân cũng từ nội tâm yêu thú cưng của mình đương nhiên sẽ nhận ra được, đôi mắt sau thấu kính màu trà của quý ngài Stheno trở nên thâm thúy khó hiểu, càng có mấy phần do dự muốn nói lại thôi.
Nhưng anh ta rất nhanh mỉm cười che giấu đi, lắc đầu giải thích: "Nhờ phúc của cậu, tiểu bảo bối đáng yêu nhà tôi đang ngủ một giấc an ổn như công chúa chờ hoàng tử trong cung điện hoa lệ của mình." Ngón tay ưu nhã len qua lọn tóc dài màu trắng rủ bên má, "Ngoài ra sau khi nghe được lời đề nghị của bác sĩ, mùa đông năm nay tôi đã rúc trong nhà chăm sóc tóc, mấy mùa đông trước, tóc tôi luôn bị rung, nhưng năm nay lại cực kỳ khỏe mạnh."
Rụng tóc cái gì... Hẳn không thể là lũ rắn trên đầu anh muốn ngủ đông, nhưng lại vì không có điều kiện giữ ấm tốt đẹp thế nên tập thể đông chết đi?
Lại nói tới phần chăm sóc tóc, hẳn không thể là dúi cái đầu của mình vào lớp bùn dày cả mùa đông, phía trên rải thêm một tầng lá để bảo đảm nhiệt độ ổn định giúp lũ rắn ấy có thể ngủ đông chứ?!
Lạc Tái cảm thấy mặc kệ mình nghĩ thế nào, cũng chỉ làm người có cảm giác vô lực.
"Bất kể nói thế nào, đây cũng là nhờ nghe theo lời đề nghị của bác sĩ, đối với sự nhiệt tình của cậu tôi vô cùng cảm kích." Vẻ mặt của vị thân sĩ ưu nhã bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, "Bác sĩ, món quà nhỏ trước đây tôi tặng cho cậu, cậu vẫn chưa quăng đấy chứ?"
"A? Chưa, vẫn chưa."
Cậu cũng muốn quăng lắm được không!
Nhưng vấn đề là nó là một con mắt, nếu bị người nhặt được đưa tới cục cảnh sát còn tưởng rằng là một vụ án biến thái giết người thì làm sao?!
"Tôi đề nghị bác sĩ hãy mang theo món quà đáng yêu ấy bên người, tuy rằng em gái tôi Medusa có chút ngu xuẩn, thua dưới tay Perseus quỷ kế đa đoan, nhưng không thể phủ nhận năng lực ưu tú của nó, dù là quái vật biển khổng lồ Cetus cũng vì nhìn thấy ánh mắt của nó mà biến thành hòn đá không có sinh mệnh." Thân sĩ ưu nhã dí dỏm nháy mắt với bác sĩ, "Mang theo nó, tôi dám cam đoan, cho dù là Mẹ của lũ Quái Vật đáng sợ nhất, cũng không dám đụng vào một đầu ngón út của cậu."
Lạc Tái hoàn toàn không cảm thấy mình cần phải mang theo loại phụ kiện này, đây là phòng khám thú y, sinh vật đến đây đáng sợ nhất cũng chỉ là một con Chihuahua thần kinh nghiêm trọng mẫn cảm lại bị đau răng.
Biến thú cưng tới khám bệnh thành đá hết, sẽ đền chết cậu đấy!!
Nhưng nhạy cảm Or lại nghe ra hơi thở nguy hiểm ẩn giấu trong lời này, ánh mắt lộ ra sự bén nhọn dị thường: "Rốt cuộc là ai sai ông tới đây?"
Khóe miệng của Stheno vạch ra ý cười thâm thúy.
Or đã 100% xác định.
"Là mụ ta."
Quý ngài thân sĩ hình như cũng không có ý che giấu: "Con đoán đúng rồi, Oru bé bỏng. Không lâu trước, chị của ta, mẹ của con Echidna tới thăm đảo Gorgon, hy vọng chúng ta có thể giúp nàng dẫn cún con trốn khỏi nhà về. Ừ, nàng rất có thành ý, còn mang theo một lượng đồng vàng đủ để mua cả một hòn đảo làm quà cảm ơn."
Vẻ mặt lãnh tĩnh của Or nhăn chặt, ba anh chị em Gorgon tuyệt đối là đại Boss của thế giới quái vật, trên đầu và cổ bọn họ mọc đầy lân giáp, tóc là những con rắn độc trườn bò, riêng từ ngoại hình đã là ác mộng của mọi dũng sĩ, càng huống hồ bọn họ có được ánh mắt đáng sợ có thể biến bất cứ sinh vật gì thành đá.
Cho dù là Or, cũng từng ăn thiệt vì nó, một Stheno thôi đã đủ khó đối phó, càng huống hồ là ba anh chị em bọn họ cùng ra tay, cậu phải lo lắng không chỉ là mình, còn có sự an toàn của bác sĩ... người thường bị biến thành đá, là không có cách nào phục hồi, tuy rằng cậu từng rất hy vọng độc chiếm bác sĩ, lại tuyệt không hy vọng đó là một bức tượng không có độ ấm, cũng không thể vuốt ve mình nữa.
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
055 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi lăm: Lời khuyên của ông cậu tóc rắn
Trong nháy mắt khi không khí bị kéo căng như dây thừng, quý ngài nam tóc rắn lại ưu nhã cười: "Đáng tiếc là, một vị thân sĩ có đạo đức và tinh thần nhân cách ưu tú sẽ không bị tiền tài che khuất đôi mắt khiến mình không hề có lập trường nghe theo sự sai bảo của người khác. Về phần mấy cô em của ta, phải biết mỗi ngày bọn nó đã mất rất nhiều công sức làm mặt nạ bảo dưỡng, nào có thời gian đi ra ngoài?"
"..."
Miếng vải mỏng le được xưng là chắt lọc từ đủ loại thực vật, đủ loại thảo dược tên tiếng Hán, đủ loại khoáng vật thiên nhiên, đủ loại thành phần hoạt tính, nhằm để đạt được mục đích mở rộng lỗ chân lông trên da, thúc đẩy sự phát triển của tuyến mồ hôi và trao đổi chất, gia tăng khả năng giữ ẩm, còn có thể giúp da trở nên mềm mại hơn co dãn hơn và sáng bóng hơn, tập đủ loại tác dụng vào thân, phủ lên gò má mọc đầy lân giáp của quái vật ấy hữu dụng sao?!
Quý ngài Stheno hình như không quá để tâm với việc mình đã cự tuyệt yêu cầu của Mẹ của lũ Quái Vật: "Trên thực tế chị Echidna thoạt nhìn có chút tức giận, đại khái là vì gần đây đối tượng gia tộc xem mắt luôn sẽ không hiểu nguyên nhân mất tích, hung thủ còn làm rất sạch sẽ, thậm chí không có bất cứ nhân chứng nào nhìn thấy, dẫn đến hầu hết mọi gia tộc quái vật đều sợ hãi."
Nhân chứng nhìn thấy cũng bị ăn sạch thì có? ...
Biết cảm giác của một bạn nhỏ vừa lên lớp một nghe được giáo viên hỏi lại biết đáp án của câu hỏi thế nên rất nhiệt tình giơ tay đòi trả lời không?
Làm người biết chuyện duy nhất, Lạc Tái rất muốn giơ tay phát biểu!!
"Chị Echidna đại khái cũng nóng lòng cứu lại danh dự, thế nên cuối cùng mới nghĩ tới việc tìm con về. Phải biết, đồng thời có được sức mạnh của sống vào chết như Oru bé bỏng, chẳng khác gì một nửa thiên sứ một nửa ác ma cả, đối với bất cứ gia tộc nào cũng là cực kỳ hấp dẫn."
Sắc mặt của Or như bão tố kéo tới.
Ai là ác ma? Ai là thiên sứ?
Hừ, bọn họ chả là gì cả, chỉ là một con quái vật hai đầu mà thôi.
"Tuy rằng ban đầu con thành công chạy thoát, nhưng, Oru bé bỏng à, con hẳn rõ hơn ta, Echidna không phải kiểu người dễ từ bỏ ý đồ. Nàng có thể tới tìm ta, đại biểu cũng sẽ đi tìm những quái vật khác..." Anh ta nhẹ nhàng hất bay hạt sương không biết bao thuở nhỏ xuống vai, "Không phải quái vật nào cũng có phong độ thân sĩ đâu!"
Răng năng của Or đã lộ ra ngoài, cậu cắn vành môi: "Tôi biết, Siren từng tới đây."
"À? Lũ chim nhiệt tình ấy? Nhất định là bị con dọa chạy rồi?"
Stheno nhẹ nhàng liếm ngón tay mình, như là tưởng tượng về một món ăn tuyệt vời nhưng chưa có cơ hội nhấm nháp, "Thật đáng tiếc... Thứ đồ chơi đáng yêu có thể cất lên tiếng ca uyển chuyển, lại có được bộ lông diễm lệ ấy, rất thích hợp để nuôi trong lồng."
Lạc Tái đích thật không có kinh nghiệm gì trong vấn đề liệu có nên nuôi loài chim biển có thể mê hoặc thủy thủ thuận tiện ăn thịt bọn họ này trong lồng không, nhưng cậu cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút: "Tôi nghĩ mình cần phải nhắc nhở anh Stheno chú ý tí, nếu muốn nuôi chim biển, nghìn vạn lần đừng dùng nước ngọt để nuôi chúng, vì chim biển sống trong môi trường mặn, thân thể chúng có tuyến muối đặc biệt, giống như máy lọc nước ngọt vậy, có thể bài trừ lượng muối thừa trong thân thể."
"Há? Thì ra là vậy!"
"Vâng, bình thường tuyến muối này nằm ở chỗ hốc mắt chim biển, bộ phận bài tiết chất lỏng thì nằm trong lỗ mũi, thế nên khi lượng muối trong thân thể quá nhiều, nó sẽ bài chỗ dịch muối ấy ra từ phần mũi ở mỏ, tuy rằng thoạt nhìn như bị cảm, nhưng kỳ thực chỉ là đang bài trừ lượng muối quá thừa mà thôi."
Stheno như là nhớ tới cảnh thú vị gì, nhịn không được rút một cái khăn trắng ra che khuất ý cười có chút thất lễ ở khóe miệng: "Xem ra bất luận là mỹ thiếu nữ xinh đẹp cỡ nào, khi bị cảm cũng không thể không xì mũi." Anh ta mỉm cười quay đầu lại, nói với Or, "Ta thấy con không cần lo lắng quá, nhân loại có đôi lúc mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, phải biết từ thời viễn cổ đến hiện tại, bất kể là truyền thuyết thần thoại hay cổ tích, đánh bại quái vật đáng sợ vĩnh viễn là anh hùng nhân loại, mà không phải bọn Thần Linh thích khoa tay múa chân."
"Tôi biết."
Or rủ xuống tầm mắt, xúc cảm phức tạp trong mắt rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, "Tôi chỉ mong... sự tồn tại của chúng tôi sẽ không mang tới cho bác sĩ bất cứ nguy hiểm không cần thiết gì..."
"Cho dù có nguy hiểm thì sao chứ?" Bác sĩ vỗ vai Or, "Nếu vì bị cắn hoặc bị quào mà sợ hãi ghét bỏ cún của mình, vậy từ ban đầu không nên quyết định nuôi."
"Tôi không biết, tôi không thể xác định..."
Or thoạt nhìn rất nghi hoặc, toàn thân toả ra sự yếu đuối vì không thể chắc chắn mà mơ hồ.
"Lại đây! Nghe tôi nói này!" Lạc Tái ôm lấy khuôn mặt của thanh niên, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu nâu xinh đẹp như hổ phách ấy, phảng phất xuyên qua đôi mắt này, nhìn thấy là chó hai đầu Dobermann tâm tư tinh tế Or và thích giận dỗi Thrus, "Tất cả sẽ tốt thôi. Cho dù không thể đăng ký chính thức, nhưng các cậu là cún của tôi! Điểm này không cần người khác chứng minh, cũng không cần chứng minh với người khác."
Stheno trầm mặc nhìn tất cả.
Mặc dù bọn họ không tính là thân thích thường gặp mặt, nhưng anh rất hiểu Orthrus, chó hai đầu Địa Ngục đáng sợ có cá tính âm trầm bất định, khi thì cuồng bạo hung ác, khi thì thâm độc tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt bác sĩ thú y nhân loại này, nó lại thu hồi răng nanh có độc và móng vuốt sắc bén của mình.
Trung thành, phục tùng, bảo vệ... Thậm chí làm nũng, Stheno phát hiện những mặt không thể tưởng tượng nổi của Orthrus. Đã từng Stheno cho rằng là nhân loại này thay đổi chó hai đầu, nhưng hiện tại xem ra, Stheno cảm thấy có lẽ mình sai rồi.
Cháu ngoại trai của anh kỳ thực không bị thay đổi, trên thực tế, những cảm xúc không thể tưởng tượng nổi này, Orthrus vốn đã có.
Mặc dù có được năng lực vượt trội, nướt bọt ẩn chứa kịch độc và khả năng trị liệu, ngọn lửa đen Địa Ngục có thể đốt cháy linh hồn, trong mắt mọi người bao gồm cả người nhà có quan hệ huyết thống, Orthrus cũng là một tồn tại đáng sợ, nhưng nó không phải chỉ dùng "đáng sợ" là có thể đơn giản định nghĩa, như bác sĩ đã nói, nó có được cá tính đặc biệt, có được ý chí của mình, rít gào khi giận, làm nũng khi khó hiểu, nháo nhào khi vui vẻ...
Nhân loại bình thường này, chỉ là dùng một trái tim rất bình thường để đối đãi nó, không có thay đổi, chỉ là tiếp nhận tất cả của Orthrus.
"Oru bé bỏng của ta, xem ra con gặp được một chủ nhân tốt."
Stheno thoáng rủ mắt xuống, lật nhẹ cái mũ dạ trong tay, đội lên đầu che khuất sợi tóc trắng mềm mại, cũng che khuất đôi mắt có thể biến người thành đá giờ như đang lộ ra xúc cảm nào đó, "Bác sĩ, tôi chân thành chúc anh được bình an! Dù sao khó lắm mới tìm được một bác sĩ thú y mát tay, tôi cũng không muốn các tiểu bảo bối yếu đuối lại đáng yêu của mình bị bọn lang băm chỉ biết khua môi múa mép ấy giày vò nữa, các tác phẩm nghệ thuật của tôi đã không thiếu kiểu tượng đá này rồi."
"..."
Ê...
Xin đợi đã quý ngài thân sĩ này!
Lúc đầu nếu tôi không chữa được cho con rắn anh đưa tới, vậy có phải tôi cũng sẽ trở thành một bức tượng kỳ quái trên hòn đảo của yêu quái tóc rắn không?
...