Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
033 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi ba: Rắn cầu vồng
Buổi hội thảo kỳ hạn bảy ngày cuối cùng đã kết thúc, thu dọn hành lý xong, uyển chuyển cự tuyệt ý định rút ra thời gian trong sự bận rộn kiên trì tính tiễn cậu ra sân bay của Figuer, vì sân bay cách trung tâm thành phố chỉ có tám km lộ trình, không tính rất xa.
Đừng nhìn bác sĩ Lạc có bề ngoài không đáng tin, từ khi không hiểu nguyên nhân bị cha mẹ đóng gói quăng ra nước ngoài du học, chưa kịp phản ứng đã thấy toàn là râu đỏ mắt xanh, từ lúc học ở trường kiêm chức đến tìm việc làm mở phòng khám bệnh, hầu như đều cậu là một mình quán xuyến, chưa từng xin bất kỳ ai giúp đỡ, thực hiện đúng khẩu hiệu "Tự lực cánh sinh, gian khổ dựng nghiệp" cha cậu thường treo bên miệng...
Vì vậy tại một thành phố lớn như Sydney, bất kể là bảng hướng dẫn hay giao thông đường bộ đều rất phát đạt, cậu chọn một phương tiện giao thông an toàn đến sân bay quốc tế Sydney.
Or và Thrus đương nhiên không thể ngồi máy bay về với cậu, hình người khẳng định không có hộ chiếu, tuyệt đối là phi pháp nhập cảnh. Nếu dựa theo phương pháp dẫn thú cưng nhập cảnh, chó Dobermann có hai cái đầu biết phun nọc độc Alien phun lửa Địa Ngục? Tuyệt đối còn nguy hiểm hơn cả mang theo bệnh sài sốt chó, cho nhập cảnh mới là lạ!!
May mà bất kể ở đại lục nào, bất kể tôn giáo tín ngưỡng nào, ngoại trừ hình thức có điểm khác nhau, Địa Ngục, là một tồn tại chủ quan có tính phổ biến.
Đối với chó hai đầu Địa Ngục Orthrus mà nói, nhập cảnh nước khác đi đương nhiên là cổng VIP ngoại quốc của hệ thống Địa Ngục rồi.
Or không ngại vất vả giúp Lạc Tái đặt hành lễ lên băng tải.
Khuôn mặt anh tuấn, thân hình thon dài chắc khỏe, khí chất hoàn toàn như một thanh niên nội trợ hiền lành, hấp dẫn không ít ánh mắt rục rịch của mỹ nữ trong các nhóm du lịch của các nước đang đăng ký ở gần đó, dù sao gặp gỡ một vị vương tử anh tuấn ở nước ngoài, tuyệt đối là giấc mộng của mỗi cô bé.
Đáng tiếc Or hoàn toàn không nhìn những ánh mắt nóng cháy ấy bắn tới, thẩm mỹ quan của loài chó và nhân loại hiển nhiên là khác nhau, chiếu lời của Thrus, là đầu quá tròn, răng không đủ nhọn, miệng không đủ rộng, lỗ tai không đủ thẳng...
Or cẩn thận đếm số lượng hành lý, dặn dò bác sĩ có vẻ mơ hồ bên cạnh, như là nếu cậu sơ sẩy bỏ qua cái gì, Lạc Tái sẽ ngồi sai máy bay bay đến thẳng Ethiopia: "Bác sĩ, đồ đã cầm đủ chưa? Tôi sẽ về trước quét dọn phòng khám, mấy ngày qua sợ là tích không thiếu bụi rồi! Bác sĩ ngồi máy bay đường dài, về nhà rồi nhất định rất mệt, cơm tối ăn chút gì nhẹ nhé... Ừ, trứng chưng thịt, măng tây xào, lại thêm canh cá đậu phụ được không?"
Lũ cún con chỉ biết lấy báo, lấy dép cho chủ nhân thật là yếu bạo! Nhìn cún con nhà cậu tài cỡ nào. Hâm mộ không? Hâm mộ cũng không có chỗ tìm đâu! Ha ha ha ha...
Giữa những tầm mắt cực kỳ hâm mộ lại nóng bỏng xung quanh, bác sĩ Lạc tự hào đến mức mũi hầu như hết lên, rất rõ ràng, bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc của bác sĩ lại phát tác, triệu chứng của loại bệnh này là "Bất chấp chủng loại, chỉ có cún con nhà mình mới là tốt nhất giỏi nhất lợi hại nhất!"
"Vậy tôi về trước nhé." Or phất tay, "Bác sĩ, nhớ về nhà sớm đấy!"
Hiển nhiên, đối với cổng giao thông ở dị không gian song song liên tiếp Địa Ngục các nước mà nói, đường hàng không quốc tế cũng là... yếu bạo.
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
033 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi ba: Rắn cầu vồng
Lạc Tái ngồi ở sảnh chờ chuyến bay quốc tế đợi đăng ký, hành lễ đã được Or gửi vận chuyển cậu tự nhiên là cả người thoải mái, ngáp một cái, cậu quyết định ở trước khi lên máy bay giảm bớt tí thể trọng, tránh cho gia tăng phần trọng lượng không tất yếu, bèn đi về phía toilet.
Cửa vừa đẩy ra, sau lưng đã có một cái bóng mập mạp to đùng lao nhanh vào, kế bên trong vang lên tiếng nôn mửa rung trời động đất.
Người trong toilet thi nhau túa ra, không ai muốn ngửi cái mùi chua thối ấy, càng huống hồ bọn họ không biết người này có mắc bệnh truyền nhiễm gì không.
Lạc Tái nhíu mày, cảm thấy mình nên vào xem, đương nhiên cậu chỉ là bác sĩ thú y, nhưng nếu xuất hiện tình huống đặc thù gì, chí ít cũng có thể giúp đỡ đi gọi nhân viên y tế ở trung tâm cấp cứu của sân bay tới.
Bước vào rồi cậu chỉ thấy một ông béo tròn vo hai tay đỡ bồn rửa, đôi mắt trợn to không hề nháy như đang đờ đẫn, quần áo ăn mặc như bảng pha màu, đỏ tươi, cam, vàng nhạt, xanh lá, chàm, xanh nước biển, tím sậm, xán lạn không thôi.
Lạc Tái chú ý thấy không có mùi rượu thối, hiển nhiên đối phương không say rượu.
"Ông à, có cần giúp gì không?"
Ông béo nhìn theo tiếng hỏi, đôi mắt to tròn hướng về phía Lạc Tái, nhưng lại như không nhìn rõ, chờ Lạc Tái kỳ quái quơ quơ tay ngay tầm mắt ông ấy, ông mới như chú ý thấy cậu vậy: "Cảm ơn, tôi nghĩ... tôi ăn có chút no quá rồi..."
"..." Tình huống này thật khiến người nghẹn lời, trước khi lên máy bay đừng ăn quá no, còn phải ăn chút đồ dễ tiêu hóa là thường thức thì phải? Thân thể người dưới tình huống gặp phải áp suất không khí lớn, bên trong dạ dày sẽ có một nghìn ml khí thể, khi độ cao tăng lên theo tầm bay của máy bay, khí áp sẽ ngày càng thấp, khí thể bành trướng lên, khi độ cao đạt được năm nghìn mét, diện tích khí thể trong dạ dày sẽ bành trướng hai đến bốn lần, nếu ăn đồ ăn khó tiêu hóa, sẽ dễ xuất hiện những bệnh trạng về tiêu hóa như trướng bụng, mà còn thậm chí sẽ tăng thêm sức ép cho tim, là một điều rất không tốt.
Cậu lấy một hộp thuốc bất kể là ở nhà hay du lịch đều nên chuẩn bị trong ba lô ── dầu cù là ra: "Có muốn bôi chút dầu không?" Chỉ vào rốn, "Trong dầu có long não, có tác dụng làm dịu kích thích ở niêm mạc dạ dày, bôi lên chút có thể giúp dạ dày thấy ấm áp thoải mái." Cậu cẩn thận giải thích, dù sao có một số bạn bè nước ngoài không quá chào đón thảo dược Trung Quốc, càng miễn bàn là bôi cái chất dạng keo này lên người.
Bất quá đối phương nhìn thấy dấu hiệu con hổ vàng trên hộp, đôi mắt nhất thời bật sáng: "Cậu là người Trung Quốc à?"
Lạc Tái 囧, ông à, không có dấu hiệu nói rõ có dầu cù là chính là người Trung Quốc thì phải?! Nhưng riêng từ số lượng tổng thể mà tính, xác thực là những người thường gặp có thể từ trong túi thoải mái lấy ra một hộp dầu cù là hoặc một chai dầu Bạch Hoa xác thực là người Trung Quốc chiếm tỉ lệ lớn nhất.
Đối phương khách khí tỏ vẻ cảm ơn, cầm lấy hộp dầu cù là, kéo áo lên, lộ ra cái bụng ăn no căng tròn, bôi tí dầu quanh rốn, qua một hồi như là đã dịu lại, ông béo thở dài ra vẻ luyến tiếc trả hộp dầu cù là về.
Một hộp dầu cù là Tiger Balm thôi... có cần phải vậy không?!
Lạc Tái hào phòng đẩy lại, mỉm cười nói: "Xin cứ giữ đi, có lẽ lát nữa ở trên máy bay sẽ dùng tới."
"Vậy sao được chứ? Quý quá hóa rồi..."
Lạc Tái càng nghẹn lời: "Không sao đâu, trong nhà tôi còn một hộp."
Ông béo ôm cảm kích không biết lấy từ đâu ra trân trọng nhận lấy hộp dầu, có chút xấu hổ vươn tay ra với Lạc Tái: "Tuy rằng địa điểm không quá tốt, nhưng... Chào cậu, tên tôi là Kurrichalpongo, rất vui được biết cậu!"
Tên hơi líu lưỡi, Lạc Tái không quá để ý vấn đề địa điểm không đúng, gật đầu cười trả lời: "Tôi là Lạc."
"Trung Quốc là một nơi rất tốt! Tôi có một người anh họ ở đó." Kurrichalpongo hình như ôm thiện cảm rất lớn với Trung Quốc, vẻ mặt ông hưng phấn, "Anh họ của tôi tên là 'Ba', ở bên một cái hồ gọi là 'Động Đình', tuy rằng hình thể rất nhỏ, lại rất có thể ăn."
Há, là người Hồ Nam, ở bên hồ Động Đình, đất lành, thuỷ sản tuyệt đối bao no! Tuy rằng là người phương Bắc, nhưng nhận được sự dạy dỗ về mỹ thực của người mẹ có quê ở phương Nam, Lạc Tái tuyệt đối là ôm nhiệt tình cực cao với thuỷ sản tươi.
"Vậy lần này ông Kurrichalpongo tính đi đâu du lịch vậy?"
Kurrichalpongo thoạt nhìn đã rất lâu không ra ngoài, thế nên đối với chuyến đi du lịch này ông bày tỏ sự mong đợi cực kỳ: "Na Uy! Tôi cũng có một người anh họ ở đó, chậc! Anh ấy tên là Midgard, cái đầu to hơn tôi nhiều! Đã nhiều năm không gặp rồi, cũng tại anh ấy là một gã lười biếng, phỏng chừng phải tới tận ổ chăn mới có thể bắt được anh ấy đấy! Ha ha!"
Lạc Tái kéo khóe miệng, xem ra thân thích nhà Kurrichalpongo thật là trải rộng khắp các nơi trên thế giới.
Đang nói vui vẻ thần sắc của Kurrichalpongo đột nhiên thay đổi, đại khái là dạ dày lại co rút, ông lập tức xoay người, tiếng nôn mửa vang lên, mãi một hồi... "Ọe ọe... Ọe... ! Keng!!"
! Keng?!
Lạc Tái cảm thấy thần kinh của cậu có chút chịu đựng không nổi sự khảo nghiệm co giật một cái. Đặc biệt khi thấy Kurrichalpongo thoải mái sờ bụng đứng thẳng người lên, mà chỗ ông ấy dùng để ói đã xuất hiện một cái cầu trượt bằng sắt hình con voi.
Đây là ảo thuật phải không? Là ảo thuật phải không?!
Dù sao David có thể đi xuyên qua tượng Nữ Thần Tự Do, thế nên ói ra một cái cầu trượt hình con voi từ trong miệng hẳn cũng không tính là ảo thuật kỳ quái gì đi. Nhưng cái cầu trượt này bị lấy từ sân chơi nào vậy, chẳng lẽ không sợ bị bắt à?! Đây chính là ác ý hủy hoại tài sản chung đó!
Và khi Kurrichalpongo xoay người lại, Lạc Tái triệt để câm miệng.
Ông béo vừa rồi còn mập như một quả cầu khổng lồ, nay đã trong nháy mắt biến thành một người đàn ông cao gầy có thể nói là thon thả! Khí cầu xì hơi cũng không nhanh như ông đấy đồ hố cha!!
Đối phương rút khăn tay ra lau khóe miệng, ợ một cái, cuối cùng lộ ra vẻ thoải mái: "Xấu hổ quá, hiện tại công nghệ chế tạo của nhân loại đã có thể tráo giả thành thật rồi, lúc đầu tôi còn tưởng là một con voi ngon miệng ấy chứ, ai biết nuối xuống rồi mới hay không phải. Trước đây tôi chưa từng ói những thứ đã ăn vào bụng ra, thật là ngại quá mà!"
Cho dù là một con voi ngon miệng thật, cũng không phải tùy tiện một hơi là nuốt xuống được thưa ông!
Nhưng Kurrichalpongo hiển nhiên không cảm thấy lời mình nói có gì không đúng, ông ấy thoáng duỗi cổ ra, bộ quần áo rộng thùng thình do dáng người lúc trước hiện có vẻ rất không hợp thân trễ xuống, lộ ra làn da bên dưới xương quai xanh, chính là một lớp vảy bảy màu lòe lòe tỏa sáng!
Đôi ngươi màu mực sáng ngợi càng như bịt lấy một lớp lá mỏng màu xám kỳ diệu.
Lạc Tái có đôi lúc cảm thấy thế giới mà mắt kính không đủ độ mới là đẹp nhất!
Làm bác sĩ thú y chuyên nghiệp, cậu hoàn toàn có thể phán đoán ra loại củng mạc đục có tác dụng bảo vệ nhãn cầu này hẳn là thuộc về một loài động vật dây sống bò sát có vảy ── nói ngắn gọn, là rắn!
Nhưng nhóm các loài có tên khoa học là Serpentes này, cho dù là trăn nước khổng lồ nhất thế giới sống ở rừng châu Nam Mỹ nhiều lắm cũng chỉ có thể nuốt một người thành niên mà thôi.
Vị này thuộc loài nào? Sao cậu không nhớ mình từng thấy trong sách chuyên khoa của bác sĩ thú y.
Nhưng vâng chịu tác phong chuyên nghiệp luôn có, bác sĩ Lạc đỡ kính, tiến hành một ca chẩn đoán bệnh thần tốc cho quý ông ra vẻ thuộc nhóm các loài có tên khoa học là Serpentes vừa vì tiêu hóa không tốt mà ói ra voi sắt này: "Tôi nghĩ hệ tiêu hoá và hệ thống bắp thịt tương ứng của ông có năng lực giãn rộng và co rút cực mạnh, có thể tiêu hóa thức ăn có dinh dưỡng, đối với những bộ phận không thể tiêu hóa được sẽ theo bản năng ói ra. Ví dụ như loài rắn ăn trứng Châu Phi sẽ ói vỏ trứng ra vậy, thế nên tôi nghĩ ông Kurrichalpongo không cần thấy bất an."
"Thì ra là vậy! Đúng rồi! Tôi từng nghe anh họ Trung Quốc nói, anh ấy từng ăn một con voi, ba năm sau mới ói ra được bộ xương của nó! Khó trách!"
"..." Nếu có thể tìm được một cái bàn trong toilet, phỏng chừng Lạc Tái hiện tại sẽ lập tức xốc nó lên!
Cậu liệu có nên nói may mắn ông kịp ói cái cầu trượt bằng sắt hình con voi này ra trước khi lên máy bay không, bằng không lát nữa máy bay cất cánh nếu vượt tải trọng thì làm sao?!
Bên ngoài vang lên tiếng nhắc nhở cuối cùng mời các hành khách ngồi chuyến bay đi Na Uy tới cổng, quý ông Kurrichalpongo giảm béo thành công hiển nhiên không muốn bỏ lỡ hành trình vui vẻ này, ông ấy lần thứ hai bắt tay với Lạc Tái, bày tỏ lòng cảm kích khôn cùng với sự hùng hồn của cậu ── một hộp dầu cù là.
Kế ông ấy móc trong túi áo ra một viên đá hình tròn cỡ như chim cút trứng, thoạt nhìn như đá núi lửa màu trần bì vậy, ông ấy tặng cho bác sĩ Lạc: "Vì bày tỏ lòng cảm kích của tôi, xin cậu hãy nhận lấy quả trứng này."
"..."
"Đây là quả trứng được sinh ra từ thời kỳ Sáng Thế, trải qua vô số năm tháng dài dằng dặc, hiện tại chỉ cần chờ thêm mười lăm nghìn năm nữa, nó sẽ ấp ra một con rắn cầu vồng."
"..."
Quý ông thuộc nhóm các loài có tên khoa học là Serpentes này, ông xác định con rắn trong quả trứng này còn sống chứ?! Nó không biến thành hoá thạch rồi à?!
Mà còn mang thứ này qua cổng không có vấn đề gì sao?! Tia X quang ở cổng quét sẽ không dò ra con rắn nào rục rịch trong đó hả? Vạn nhất nổ máy bay thì thế nào, sống chung với một con rắn khổng lồ thời kỳ Sáng Thế trong một không gian bịt kín trên cao hơn vạn thước Anh... Đây là Rắn Độc Trên Không phiên bản hố cha à?!
Chờ Lạc Tái hồi hồn, quý ông Kurrichalpongo từ lâu đã biến mất.
Bác sĩ bình tĩnh đỡ kính, nhét quả trứng rắn hoá thạch hư hư thực thực vào túi, thôi, dù sao không có kinh phí dư thừa mua vật kỷ niệm gì, mang cái này về làm kỷ niệm cũng không tồi.
Rửa tay, kéo cửa, đi ra ngoài như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Về phần cái cầu trượt bằng sắt hình con voi thần bí xuất hiện trong toilet sân bay này... Cứ giao cho chính phủ thành phố Sydney xử lý là được.
Rất xin lỗi, cậu chỉ là người bình thường, hiện tượng siêu tự nhiên ấy tuyệt đối không dính dáng gì tới cậu!!
...
Chú thích tham khảo
Rắn cầu vồng (Kurrichalpongo): con rắn khổng lồ sáng tạo ra thế giới sống ở thời không mộng ảo, trong thần thoại Australia.
Ba Xà: con rắn khổng lồ ở thời cổ đại Trung Quốc, có thể nuốt voi, ba năm nhả xương. Nửa thân mình của nó xuyên qua núi rừng, từ phía Đông kéo dài đến phía Tây, vắt ngang qua không trung, như một cái cầu.
Midgard: quái vật trong thần thoại Bắc Âu, được xưng là Rắn Thế Giới, đầu đuôi ngậm lấy nhau, quay quanh cả thế giới Bắc Âu, tượng trưng cho vĩnh hằng.