Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

035 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi năm: Con bọ cạp bị oan uổng

Phòng khám thú y Noah sau một tuần lễ ngừng kinh doanh đã mở cửa trở lại.

Nhưng tệ nhất là cho dù một tuần lễ không mở cửa, hình như cũng không mấy ai phát hiện được phòng khám thú y nằm trong cái góc hẻo lánh nhỏ ở khu trấn cổ này rốt cuộc có người làm việc hay không

Mặc dù là vậy, nhưng trước mắt tâm tình của Lạc Tái vẫn rất tốt, dù sao như mẹ cậu thường cằn nhằn một câu "Giường rồng không bằng ổ chó" vậy, mà quả thật cũng như thế, khu trấn cổ quá già cỗi này hoàn toàn thua xa thành phố có hoàn cảnh du lịch tuyệt đẹp, phòng khám bệnh cũ rích càng không thể đặt cùng cấp với khách sạn xa hoa, nhưng ổ chăn của mình gối đầu của mình ngủ vẫn thoải mái nhất, đồ ăn nhận được tay nghề chân truyền của mẹ do Or nấu ngon nhất, khụ khụ, đương nhiên... Cậu vẫn nhớ cái buổi buffet chiêu đãi đại biểu các quốc gia sau khi buổi hội thảo kết thúc, tôm hùm đất nướng, chim cút nhồi gan ngỗng, cá kiếm thui, hải sản thập cẩm, còn có hào tươi gì đó... Khụ khụ, ngại quá đi!

Kỳ nghỉ dài hạn kết thúc, cậu phải tiếp tục cố gắng kinh doanh phòng khám thú y này, cho dù kiếm không được nhiều cũng phải trả nổi các hoá đơn, chí ít đừng vào không đủ ra!

"Leng keng──"

Tiếng cửa thủy tinh mở ra lọt vào tai Lạc Tái dễ nghe biết chừng nào!

"Xin chào, hoan nghênh quang..."

Từ cuối cùng bị nghẹn lại, vì vào là hai vị cảnh sát, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, không giống như là dẫn thú cưng tới khám bệnh.

Một vị trong đó mặc bộ đồng phục cảnh sát lạnh lùng, một vị khác thì là thường phục, nhưng vật cứng màu đen đeo bên hông đủ để nói rõ thân phận anh ta.

Cảnh sát thường phục đầu tiên lộ rõ thân phận: "Chào cậu, tôi là cảnh sát Shamir, vị này là cảnh sát Went, xin hỏi cậu là bác sĩ thú y của phòng khám thú y Noah à?'

Lạc Tái e dè hồi hồn, gật đầu.

"Vâng. Tôi là bác sĩ thú y ở đây, Lạc."

Vị cảnh sát Shamir này rực rỡ sáng sủa như ánh nắng ngày hè vậy: "Bác sĩ Lạc, rất xin lỗi, chúng tôi cần cậu đi theo chúng tôi một chuyến."

Lạc Tái nuốt ngụm nước bọt.

Cậu không nhớ mình từng làm việc gì trái với luật an toàn quốc gia! Nhiều lắm... là chó cưng trong nhà nhiều hơn giống chó bình thường một cái đầu, trong tủ âm tường giấu một ít đôi ngươi không mấy bình thường, da thằn lằn cổ quái vân vân, cậu cũng không định tiêu thụ cho người khác, mà cá nhân cậu... Phỏng chừng cũng không dùng được, nhiều lắm là để đó tắm bụi mà thôi, hẳn không tính trái pháp luật đi?

Vị cảnh sát Went bên kia làn da trắng nõn, nhưng khí chất lại rất cứng, không có ấm áp và dễ nói như cảnh sát Shamir, anh ta bày ra thái độ giải quyết việc chung: "Là một vụ án giết người, nghi phạm là thú cưng của người bị hại."

Shamir biết thái độ của cộng sự hơi quá đáng, nên vội hòa hoãn bầu không khí: "À vâng, vì hung phạm là động vật, nên chúng tôi hy vọng bác sĩ có thể cung cấp một ít giúp đỡ về mặt chuyên nghiệp."

Thú cưng phạm tội? !

Lạc Tái kinh ngạc, chẳng lẽ là nuôi thú cưng cỡ lớn, ví dụ như hổ, cá sấu những loài rất có tính công kích?

Cậu không phải không nghe kể về việc có người nuôi hổ, sư tử, cá sấu, gấu chó những loài động vật rất có tính nguy hiểm cao ở nhà. Nhân loại yêu thích động vật hoang dại cỡ lớn, cảm thấy nuôi một con hổ hoặc một con cá sấu, oách hơn nuôi một con mèo hoặc một con cá vàng nhiều, nhưng động vật hoang dại có lẽ ở khi bé sẽ dịu ngoan lại đáng yêu, nhưng trên thực tế bản tính săn bắn chôn dấu trong máu của chúng vẫn không bị thuần hóa.

Phải biết loài chó có thể trở thành thú cưng của nhân loại, từng trải qua không biết bao nhiêu đời thuần dưỡng và chọn lọc huyết thống, khoảng thời gian đào tạo giống chó thân mật với nhân loại ấy, vì không để chúng tạo thành uy hiếp, bất cứ con chó nào có ý thức công kích đều sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ, sự chọn lọc huyết thống ấy kéo dài từ năm này qua tháng nọ, tàn nhẫn xóa bỏ tính công kích của dã thú, di truyền xuống chỉ có huyết thống đặc biệt thân mật với nhân loại. Mà động vật hoang dại vì không dễ sinh nở, cộng thêm giống quý hiếm, không hội đủ điều kiện cho thí nghiệm mang tính chọn lọc này.

Trên báo thường có thể thấy không ít chủ nhân bị thú cưng như sư tử hoặc hổ cắn thương, nếu tạo thành nguy hiểm, càng có thể trực tiếp bị bắn chết. Lạc Tái đương nhiên không hy vọng nhìn thấy chuyện này xảy ra, vì thế cậu lập tức tóm lấy thùng thuốc trong tủ theo bọn họ rời khỏi phòng khám.

Ở cửa đã đỗ một chiếc xe cảnh sát, Lạc Tái leo lên ngồi.

"Hai người tính dẫn bác sĩ đi đâu?!"

Thanh niên vừa đi mua đồ ở siêu thị về tay còn đang ôm một cái túi giấy lớn, bên trong đựng đầy trái cây và rau tươi giá rẻ thậm chí còn có hai ổ bánh mì Pháp loại dài giòn tan, nhíu chặt mày dùng thân thể cản lại Went tính leo lên xe.

Cảnh sát Went vẻ mặt lãnh khốc, đại khái là không dự liệu được một người trẻ tuổi dĩ nhiên dám ngăn cản cảnh sát làm việc, anh đạm mạc nói: "Xin đừng ngăn cản cảnh sát chấp hành công vụ."

Nhưng thanh niên khí chất dịu ngoan kia hiển nhiên không bị dọa, ánh mắt nhu hòa ngay lúc này trở nên cực kỳ sắc bén, như một con chó nhìn thấy chủ nhân bị người lạ công kích, nháy mắt từ chó ngoan rung đùi đắc ý biến thân thành chó chọi hung bạo dữ tợn.

Hai người mắt thấy sắp choảng nhau, đang tính đi lái xe Shamir vội vã chạy lại, ngăn giữa hai bên: "Xin đừng hiểu lầm, bác sĩ Lạc chỉ là đi giúp chúng tôi điều tra thôi."

"Thật là vậy à?"

Lạc Tái cách một lớp thủy tinh nghe không rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng vẻ mặt kéo xệ của Or, hiển nhiên đôi bên đều đang tranh chấp, và không hề có ý nhường nhau.

Cậu có chút lo lắng còn kề cà ở đây nữa, con dã thú bị cho rằng hung thủ ấy rất có khả năng sẽ nhận được tổn thương không tất yếu, cậu chủ động xoay cửa sổ xe xuống, ló đầu ra: "Or, không sao đâu, tôi chỉ là đi theo bọn họ giúp đỡ điều tra tí thôi, đừng lo lắng, tôi sẽ về nhanh mà!"

Or muốn nói lại thôi, nhưng nếu Lạc Tái đã quyết định, cậu cũng không phản đối.

Cậu nhìn Shamir: "Tôi muốn đi theo giúp đỡ, được chứ?"

Shamir do dự một hồi, rồi gật: "Có thể."

Or ngồi lên ghế sau bên kia, cạnh bác sĩ, hai vị cảnh sát ngồi ở ghế trước, Shamir khởi động xe.

Thanh niên ngồi ở ghế sau vươn tay, nắm lấy tay Lạc Tái, thoáng dùng sức siết chặt, hơi nghiêng đầu ghé vào tai bác sĩ nhẹ giọng nói: "Bác sĩ, khi bọn tôi đi vắng, đừng tùy tiện đi theo người khác, được chứ?"

Lạc Tái sững sờ, lực nắm của thanh niên hình như hơi lớn, siết đến xương của cậu đều đau, tiết lộ sự bất an cất dấu bên dưới vẻ mặt bình thản.

"Sao vậy, Or?"

"Có vài thứ... không đơn giản như ngoài mặt đâu, bác sĩ luôn dễ tin người như vậy, khiến tôi... còn có Thrus rất lo lắng."

Lạc Tái đã rõ, đại khái là Or nhớ tới lần đó cậu bị bắt cóc tới ổ chọi chó, tuy rằng sự việc đã giải quyết, nhưng đối với Or và Thrus mà nói, lại vẫn rất lưu ý.

"Tôi sẽ chú ý." Không ai ghét cảm giác được quan tâm, đặc biệt là cún con tri kỷ nhà mình, Lạc Tái nắm lại tay Or, thì thầm bên tai cậu, "Cậu yên tâm, tôi có xem qua giấy tờ của bọn họ rồi."

Nhìn khuôn mặt cười rất có nắm chắc ấy, Or thở dài, ra vẻ vô lực ngã vào đầu vai đơn bạc của bác sĩ, trán nhẹ nhàng gõ bác sĩ Lạc tự cho rằng cẩn thận một cái.

"Tôi chỉ biết sẽ như vậy... nên mới càng lo lắng."

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

035 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi năm: Con bọ cạp bị oan uổng

Xe cảnh sát lái khỏi trấn, thuận theo đường cái chạy tới vùng ngoại ô, đi được một đoạn khá dài cũng ngày càng hẻo lánh, dần dần có thể nhìn thấy ánh đèn báo động tiêu chí chói mắt của xe cảnh sát ở đằng xa, kế là mùi khói khét từ từ bốc lên, một chiếc xe thể thao lật nghiêng bên đường, mặt đầy rơi đầy linh kiện vỡ, vụn thủy tinh lấp lánh, hoàn toàn là một hình ảnh xui xẻo gặp phải thiên kiếp.

Xung quanh giăng đầy dây cảnh giới màu vàng, cảnh sát đi tới đi lui, bộ đàm "Rẹt── sè sè──" tiếng truyền tin khàn khàn khó nghe, còn có một số nhân viên giám chứng đang thu thập chứng cứ. Theo hai cảnh sát vào biệt thự bên tai Lạc Tái văng vẳng nghe thấy tiếng nhạc Rock cổ xưa giàu sức bật "Who are you? Who, who, who, who? I really wanna know...", sắp hiện ra trước mắt cậu sẽ là tình tiết bí ẩn khó hiểu giản đơn thế nào đây?

Là ngoài mặt ngụy trang thành tai nạn xe trên thực tế là tình sát chủ mưu đã lâu? Cảnh sát đang tìm chứng cứ lát nữa mở cốp xe ra sẽ chợt phát hiện một bộ thi thể hư thối khác? Hay kỳ thực ở ghế sau của xe có một cái rương nhỏ đựng đầu người?

Không, đợi đã, cậu chỉ là bác sĩ thú y, không phải pháp y!!

Ngày thường xem mấy bộ phim cảm nhận thử không khí nghiêm túc ở hiện trường phạm tội, nhìn mấy cái "xác chết vùng dậy" hoá trang cực kỳ giống nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể bắt gặp hơi thở yếu ớt, nghe cái cách nói chuyện cười lạnh kiểu Mỹ của diễn viên tuyệt đối là lạc thú, đắc sắt vểnh chân bắt chéo cân nhắc kịch tình cái gì còn có thể!

Nhưng nếu đến hiện trường thật rồi, vậy không dễ nói, đầu tiên thi thể cái gì... Làm ơn đừng xấu quá! Nhưng kiểu chết của người bị hại chưa bao giờ thay đổi vì ý chí của người phá án cả. Tuyệt đối sẽ không vì bạn ghét mùi thối, thi thể đã hư thối nửa tháng sẽ phát ra mùi hoa thơm. Càng không thể vì bạn ngán cảm giác buồn nôn, giòi bọ muỗi ruồi đủ loại côn trùng sẽ không sinh sôi nẩy nở trên miền đất hứa như thi thể.

Vấn đề của nhân loại không can gì tới cậu! Cậu tới là để khám động vật! Xin hỏi động vật ở đâu?!

Não bổ quá độ bác sĩ xui xẻo.

Sắc mặt giấu dưới thấu kính lạnh lẽo phảng phất như không có bất cứ sự thay đổi gì, thoạt nhìn chỉ như là vì gió quá lạnh mà lộ ra vẻ tái nhợt.

"Bác sĩ, đừng sợ."

Một bàn tay rộng rãi nắm lấy Lạc Tái, độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay.

Mỗi một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hầu như đều có tình tiết nắm tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, cậu quả thật là bị cẩu huyết của Or bắn trúng, nhưng thân là bác sĩ thú y cậu rất rõ đây chỉ là vì nhiệt độ cơ thể của loài chó cao hơn người 2. 2ºC mà thôi, thế nên mới có cái cảm giác như truyền độ ấm cho nhau này.

Nhưng dù là cẩu huyết, nếu như trong đôi mắt của thanh niên anh tuấn ấy chỉ có một mình bạn, vẻ mặt chuyên chú phảng phất chỉ cần bạn nói một câu không muốn cho dù cùng thiên hạ là địch cậu ấy cũng sẽ kiên định dẫn bạn về nhà, không ai có thể cự tuyệt phải không?!

Cún con nhà cậu mị lực vô cùng!

Lạc Tái rất tự hào song song lại có chút lo lắng vô cớ, trong nhà nuôi một con chó cưng đầy mị lực như Or và Thrus, ngày sau bạn gái của cậu nếu yêu không phải cậu, mà là chó cưng của cậu, vậy cậu nên ghen với ai?!

Cảnh sát Shamir bên kia chào một nhân viên giám chứng đang thu thập chứng cứ rải rác: "Hê! Day à!"

Đối phương nhe răng cười với anh: "Shamir! Tôi còn tưởng rằng cậu đã đi nghỉ phép!"

"Thì đúng vậy mà, xúi quẩy... Cục trưởng dùng một cú điện thoại thủ tiêu ngày nghỉ tuyệt vời của tôi!"

Went đứng bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nói: "Đây là giờ làm việc."

Shamir vội vã cười làm lành, quay đầu tìm Lạc Tái, nhạy cảm chú ý thấy sắc mặt đối phương có chút không tốt, cuối cùng cũng nhớ ra Lạc Tái không phải nhân sĩ chuyên nghiệp về mặt pháp y, hoặc nhiều hoặc ít sẽ e sợ hiện trường tử vong, anh bèn nói: "Đừng lo, bác sĩ, thi thể đã được đưa đi rồi."

Lạc Tái gật đầu, không khỏi thở ra một hơi.

Sau đó cậu cẩn thận chú ý tới chiếc xe bị đụng biến hình kia, chỉ từ ngoài mặt đã có thể nhìn ra nó là một chiếc xe thể thao rất hoa lệ, lớp sơn màu vàng lóe sáng như vàng thật vậy, chắc là đã được cải tạo, hoa văn màu phun trên đó là hình ngựa, mỗi một con trông rất sống động, phảng phất như sắp tung vó chạy rượt theo xe thể thao, đương nhiên, tiền đề là chúng không bị ép và cắt cụt theo thân xe đã biến hình.

"Thật là lãng phí mà..." Shamir bày ra vẻ đau đớn.

Đối với bác sĩ Lạc cả ngày trạch trong phòng khám bệnh mà nói, so với xe thể thao quý báu, cậu tương đối hiểu giống chó quý báu hơn. Bất quá nhìn vẻ mặt này của Shamir, đại khái có thể phỏng đoán được chiếc xe thể thao này tuyệt đối không phải loại rẻ tiền.

"Chuyện là sao vậy?' Tuy rằng xe không phải của cậu, Lạc Tái vẫn nhịn không được lắm miệng hỏi một câu.

Chưa đợi Shamir trả lời, Went đã nói: "Đụng xe."

...

Đây là cười lạnh ở hiện trường phạm tội sao?

Bất quá vị cảnh sát Went này thoạt nhìn không giống người thích nói giỡn, càng huống hồ anh ta đang cúi đầu đọc tư liệu một vị cảnh sát khác đưa, rồi gật đầu, hai cảnh sát dùng sức nạy cửa xe ra, ngồi trên ghế là một con bọ cạp vung vẫy chiếc càng khỏe mạnh màu đỏ rất đắc ý.

Bề ngoài của nó vượt hơn ba mươi cm, có vẻ rất khổng lồ, cặp càng nửa cung tròn khá thô ráp, phần đuôi cong vòng với cái đốt nọc bày ra màu đỏ diễm lệ, oai phong như một vị đại tướng quân mặc khôi giáp huyền thiết, khi cặp càng của con bọ cạp này quơ quơ cậu phảng phất có thể nghe thấy tiếng kim loại vang "Keng keng".

Đây chính là... hung thủ?!

Lạc Tái quay đầu nhìn Shamir.

Shamir có chút xấu hổ ho hai tiếng, gật đầu: "Hiện trường không có dấu vết khả nghi nào khác, sơ bộ kiểm tra người chết không uống rượu và hít thuốc, ở phần chân có dấu bọ cạp chích, chúng tôi hoài nghi là bị con bọ cạp trong xe này chích dẫn đến trúng độc mà tử vong, lại vì tốc độ xe quá nhanh gây ra tai nạn nghiêm trọng."

"Đây là bọ cạp hoàng đế."

Lạc Tái cẩn thận kiểm tra một hồi, lắc đầu, tuy rằng bọ cạp hoàng đế rất giống với bọ cạp rừng khổng lồ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt được: "Nếu là bọ cạp tử thần, bọ cạp đuôi béo Bắc Phi còn có khả năng, nhưng loài bọ cạp hoàng đế này tuy dáng người to khỏe, nhưng độc tính trái lại không mạnh, chỉ cỡ nọc ong thôi, cho dù bị chích cũng chỉ sưng đỏ đau nhức, hoàn toàn không gây ra hiệu quả trí mạng."

"Nói vậy, không phải trúng độc?" Vì xác định Shamir hỏi lại lần nữa.

Lạc Tái rất khẳng định: "Tuyệt đối không phải." Một khi nói tới động vật, người trẻ tuổi thoạt nhìn không đáng tin mấy này có một sự nghiêm túc không cho phép hoài nghi.

Từ bề ngoài mà nói bọ cạp hoàng đế xác thực không dễ chọc, đốt nọc màu đỏ nhìn như lấp đầy kịch độc, nhưng trên thực tế cách săn mồi nó sử dụng là chủ động công kích, phần lông hút trên chân và cặp càng có thể thay thế cho mắt, nhạy cảm cảm ứng được động tĩnh và vị trí của con mồi, trong nháy mắt tiếp cận nó sẽ dùng cặp càng vạm vỡ mạnh mẽ ấy bắt lấy mồi, nó không cần sử dụng nọc độc.

Giống bọ cạp này không thường chủ động công kích nhân loại, trừ phi là bị uy hiếp.

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

035 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi năm: Con bọ cạp bị oan uổng

Nhưng đối với người bình thường mà nói, bọ cạp xác thực là một loài sinh vật đáng sợ và khủng bố, trong rất nhiều bộ phim bọ cạp được cho là đại diện của tà ác, ngẫm lại xem, ào ạt một bầy bọ cạp lao tới như thủy triều, lúc này có thể bình tĩnh lại quả thật là đau "bi".

"Cũng tức là nói, con bọ cạp này bị oan uổng!" Shamir nghiêm túc ghi lại lời Lạc Tái nói vào hồ sơ, "Báo cho cục trưởng, nói cho ông ấy biết xe của ông ấy lại bị cậu con trai bảo bối đụng hư rồi." Vẻ mặt của anh ta rất có cái cảm giác vui sướng khi người gặp họa, hiển nhiên Shamir vẫn còn ấm ức về việc mình đang trên đường đi nghỉ phép lại bị tóm về phá án.

"..."

Con trai cục trưởng cục cảnh sát là thành viên của đội đua xe à? Chậc, thật là gia môn bất hạnh mà!

"Lũ nhóc nhà giàu hiện tại, quả thật không biết quý trọng tính mạng gì cả!" Shamir oán giận, đương nhiên một phần khả năng rất lớn là vì chiếc xe thể thao quý báu bị đâm cháy, "Xe của ngài cục trưởng dễ lái như vậy sao? Lần trước bị sét đánh cho hủy dung còn chưa tởn à..." Xì xong một hơi, anh ta bày tỏ sự cảm kích với Lạc Tái, "Rất cảm ơn anh, bác sĩ Lạc! Khi Minotaur vương tử đề cử anh với chúng tôi, chúng tôi còn có chút hoài nghi. Nhưng giờ xem ra những hoài nghi này là ngu xuẩn và dư thừa!"

Đáng tiếc là Lạc Tái không những không bị lời khen này làm cảm động, trái lại còn trực tiếp cứng ngắc.

Đợi tí đã!

Tình huống ở đây thoạt nhìn rất bình thường, cảnh sát lui tới và nhân viên làm việc đều nghiêm túc và chuyên nghiệp điều tra hiện trường, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào không đúng!

Cảm giác được suy nghĩ của bác sĩ, Or thở dài, chỉ biết sẽ thế mà, cậu cúi thấp đầu, ghé vào tai nhắc nhở: "Bác sĩ, anh không để ý thấy huy hiệu cảnh sát của bọn họ à?"

Lạc Tái sững sờ một hồi, lúc này mới chú ý thấy huy hiệu cảnh sát trên người những cảnh sát này, tuy rằng bề ngoài không khác gì cảnh sát bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, giữa chiếc huy hiệu màu bạc ấy dĩ nhiên là một ngọn núi tuyết trắng! Mà còn vòng chữ xinh đẹp bên cạnh không phải kiểu chữ bình thường, mà là một kiểu chữ điêu khắc nào đó cậu hoàn toàn không hiểu.

Or như sớm biết nghi hoặc của cậu, rất tri kỷ giải thích: "Trên đó là chữ cổ Hy Lạp, ý là 'Cục điều tra đặc biệt Olympus'."

Đây là gì?! Lạc Tái hoàn toàn không hiểu.

Shamir như thấy xấu hổ với ánh mắt ngạc nhiên của cậu, anh ta gãi mái tóc ngắn chói nắng của mình: "Chúng tôi chủ yếu phụ trách điều tra những hành vi không thoả đáng của các vị Thần ở nhân gian, phải biết, các vị Thần cả ngày ru rú ở Olympus có lúc thích xuống nhân gian tìm chút việc vui, lượng công việc bình thường khá nhiều, nhân viên trong cục lại không đủ, nhìn, như tôi và Thần Mùa Đông..." Anh ta liếc Went lạnh lùng bên cạnh, "Là chung tổ hợp tác, về phần Thần Mùa Xuân và Thần Mùa Thu lại là một tổ khác, Thần Bình Minh và Thần Mặt Trăng là tổ điều tra, Thần của Ngày Tháng Năm và Thần của Thế Kỷ phụ trách việc chạy chân bên trong. Rất xin lỗi, trước đó vội vàng, quên giải thích với bác sĩ, xin cậu đừng lấy làm phiền lòng!"

Cậu có thể trách sao?!

Cậu là thấy nhưng không thể trách được không!!

Như là khó khăn lắm mới bắt được một người nguyện ý nghe mình càu nhàu, Shamir bắt đầu lải nhải: "Bác sĩ không biết đâu, lần trước Ares xem TV nhất thời hứng lên chạy đi tham gia FILA, người ta là thi đấu giải trí! Cậu ta là chạy đi đấu thật với người ta, nếu không phải chúng tôi ngăn cản kịp thời, phỏng chừng cậu ta đã vặn gãy đầu đối thủ rồi. So sánh với lần đó, vụ lần này xem như nhẹ, thằng nhóc Phaeton này chỉ thích đua xe, mà còn thích nhất là đua xe của cha mình ── chiến xa Mặt Trời của Helios."

Lạc Tái nghẹn lời.

Kính xin các vị Thần đừng nhảm quá được không!

Xem ra phú nhị đại quả là biết ăn chơi! Con cháu một khi muốn phá sản, cho dù cha là Thần Mặt Trời cũng phải bế tắc...

"Đại khái là vị Thần nào lo lắng nó lại thiêu trụi mặt đất, nên ném con bọ cạp này vào xe ấy mà." Shamir vừa nói vừa giao con bọ cạp hoàng đế đã được bỏ vào lồng thủy tinh cho Thần Mùa Đông Went vẻ mặt lạnh như băng sương, "Cầm, lát nữa trả về bầu trời." Con bọ cạp oai hùng bò tới bò lui trong lồng thủy tinh, biểu diễn cặp càng vạm vỡ và mạnh mẽ của mình, cảnh cáo thế nhân đừng cố gắng đối nghịch với nó.

Bọ cạp trên bầu trời?!

Chẳng lẽ là chòm Thiên Hạt?! Hố cha quá đi mất!!

Shamir một lần nữa bày tỏ sự thân mật bắt tay với bác sĩ: "Tôi đại biểu cho cục điều tra đặc biệt cảm ơn bác sĩ Lạc đã nhiệt tình giúp đỡ, về sau nếu còn có vụ án liên quan tới động vật nào nữa, lại phải làm phiền bác sĩ rồi! Tôi nghĩ cục trưởng Helios nhất định sẽ xin cấp trên phát cho bác sĩ một giải thưởng công dân danh dự."

Không! Xin nghìn vạn đừng làm phiền tôi!!

Tôi không ở trên núi Olympus, tôi chỉ là một người dân bình thường mà thôi!

Nhưng cảnh sát Shamir hoàn toàn không chú ý thấy nội tâm xoắn xuýt của bác sĩ Lạc, anh ta khó chịu hít hít mũi, "Ghét thật, tôi vốn nên ở đảo Hawaii tiêu xài ngày nghỉ của mình, mà không phải đột kích cái trấn nhỏ Âu Châu này vào mùa đông lạnh lẽo để điều tra một vụ tai nạn xe nhàm chán."

"À, thế à? Tôi không biết thì ra cậu luôn ghét tôi." Cảnh sát Went lạnh lùng nhìn anh ta, ngọn gió gần đó đột nhiên thổi mạnh hơn, hầu như đã thổi ra vụn tuyết.

"Ơ này! Went, sao tôi có thể ghét cậu chứ!" Shamir vội vã giải thích, đáng tiếc đối phương đã mặc kệ anh, quay đầu bỏ đi.

Shamir tính đuổi theo, may mắn anh còn nhớ lộn trở lại nói với Lạc Tái: "Bác sĩ, lát nữa tôi sẽ nhờ người đưa cậu về!" Rồi vừa vội vàng đuổi theo, vừa nhỏ giọng lầm bầm, "Bình thường thì thôi, chí ít ở cái mùa này tuyệt đối không thể đắc tội cậu ta..."

Mà bác sĩ Lạc đứng ở hiện trường phạm tội có bối cảnh rất CSI, đã không biết phải xốc loại bàn gì lên mới có thể biểu đạt được sự xui xẻo như bão cấp mười bát đổ bộ sâu trong nội tâm của mình.

Các vị Thần Olympus này làm ơn nghe hiểu tiếng người tí được không! Ai muốn giao tiếp với mấy vị Thần tính tình cổ quái thích đùa dai nhàm chán ấy chứ!

Ai biết lần sau bị kéo xuống khỏi bầu trời là gì! Bọ cạp thì thôi...

Lỡ kéo xuống là một con sư tử thì phải làm sao hả?!

...

Chú thích tham khảo

Helios: Thần Mặt Trời trong thần thoại Hy Lạp. Mỗi ngày điều khiển cỗ xe Mặt Trời do bốn con ngựa có mào lửa rong ruổi khắp bầu trời, chiếu sáng thế giới. Thần Bình Minh, Thần Mặt Trăng, Thần của Ngày Tháng Năm, Thần của Thế Kỷ, Thần của Bốn Mùa đều là tùy tùng của ông.

Phaeton: con riêng của Thần Mặt Trời Helios và Nữ Thần Biển, vì không thể điều khiển được cỗ xe của cha, mà gây ra tai nạn cho mặt đất, bị Zeus dùng sét đánh rớt khỏi xe ngựa, rơi vào sông Eridanus.

Ares: Thần Chiến Tranh trong thần thoại Hy Lạp cổ, một trong mười hai vị Thần của Olympus.

vM


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui