Hắc Toàn Phong rất đau lòng chạy tới chỗ chủ nhân, khe khẽ tố cáo và làm nũng. Tiểu Thảo nhịn cười, khét một viên đường vào miệng nó, vỗ về tâm hồn nhỏ bị tổn thương của nó.
Linh khí nhanh chóng lan ra từ trong viên đường bị ngựa trắng đầu đàn nhạy bén đánh hơi được. Nó vội vàng ngẩng đầu nhìn qua theo mùi thơm. Bóng dáng mặc đồ trắng quen thuộc xuất hiện dưới ánh trăng, cả người như tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh, tựa như thần tiên ở nhân gian vậy. Sao ngựa trắng đầu đàn có thể biết thưởng thức vẻ ngoài của tiểu cô nương loài người được, cái nó quan tâm chính là viên đường con ngựa nhỏ đang nhai rôm rốp trong miệng kìa.
Ngựa trắng đầu đàn tao nhã bước về phía Tiểu Thảo. Tiểu Hắc Toàn Phong cảm nhận được sự ngông cuồng trên người đó, cho rằng nó muốn làm hại chủ nhân của mình, tiến lên hai bước ngăn lại, thân hình nhỏ nhắn chắn trước mặt Tiểu Thảo.
Lại là ranh con này! Ngựa trắng cúi đầu liếc nhìn Hắc Toàn Phong nho nhỏ, ánh mắt lộ vẻ khinh thường. Nếu nó muốn làm hại tiểu cô nương nhân loại này, dựa vào ngươi có thể ngăn được ai? Ngựa trắng nhẹ nhàng dùng chân trước đẩy đối phương qua một bên, ung dung đi tới trước mặt Tiểu Thảo, há miệng tới cái túi quen thuộc trong tay nàng.
Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ màu đen phóng tới, thiếu chút nữa đụng vào đầu ngựa trắng đầu đàn. Ngựa trắng lùi về sau một bước, né tránh bóng dáng như quả đạn pháo kia.
“Hí…” Không được làm hại chủ nhân của ta!! Bóng dáng nho nhỏ của Hắc Toàn Phong phát ra tiếng hí to và vang dội: Người đâu? Người nuôi ngựa đâu? Thủ vệ trại nuôi ngựa đâu? Đều ngủ chết hết rồi hay sao? Có con ngựa xấu xa muốn bắt nạt chủ nhân, mau tới giúp đỡ đi!!
Nhìn bóng dáng quyết tuyệt mà bi tráng như hy sinh anh dũng của Hắc Toàn Phong, Dư Tiểu Thảo không biết nên buồn cười hay nên cảm động nữa? Nàng tiến lên một bước, khom người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang run rẩy của nhóc con, sờ bờm ngựa non nớt của nó, cười trấn an: “Đừng lo lắng, đừng sợ, nó sẽ không làm hại chúng ta đâu!”
Đừng thấy Hắc Toàn Phong còn nhỏ, nhưng IQ của nó đã sắp bằng một đứa nhỏ năm tuổi, có thể nghe hiểu gần hết lời nói của chủ nhân rồi. Really? Chủ nhân quen tên trộm ăn vụng bữa khuya của nó? Hắc Toàn Phong quay đầu nghi ngờ nhìn thoáng qua Tiểu Thảo.
“Nhưng mà Hắc Toàn Phong thật dũng cảm, thưởng cho ngươi một viên đường!” Dư Tiểu Thảo lấy ra một viên đường vuông từ trong túi, đặt lên lòng bàn tay, muốn đưa đến bên miệng con ngựa nhỏ.
Đột nhiên có một cái đầu to chen tới, đầu lưỡi ấm áp cuộn tròn một cái cuốn lấy viên đường đi. Ngựa trắng vừa híp mắt hưởng thụ viên đường vừa thầm oán hận về linh khí trong viên đường ít hơn tiểu cô nương loài người cho nó lần trước. Không đã ghiền!
Hắc Toàn Phong tức chết rồi! Không chỉ trộm bữa khuya của nó, còn trắng trợn cướp đồ ăn vặt của nó, ông đây liều mạng với ngươi! Hắc Toàn Phong bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, phát điên xông về phía ngựa trắng, đến bên cạnh nó vừa đá vừa cắn, làm ầm ĩ vô cùng dữ dội.
Nhưng ngựa trắng không hề quan tâm tiểu tử chỉ đứng tới đầu gối mình này, hơi né tránh một chút rồi mặc kệ nó. Chút sức lực đó không hề làm tổn thương được đối phương. Quan trọng nhất là còn xin được thêm mấy viên đường!
“Hắc Toàn Phong, ở đây vẫn còn đường này, mau về đây!!” Dư Tiểu Thảo thật sự sợ tiểu tử kia bị ngựa trắng đạp trúng, vội vàng gọi nó trở về. Nàng lấy một viên đường ra, tránh đi miệng của ngựa trắng, nhét vào trong miệng Hắc Toàn Phong.
Đường ăn ngòn ngọt, lý trí đang tức giận của Hắc Toàn Phong mới từ từ quay lại. Hung hăng trừng mắt liếc ngựa trắng một cái, kiêu ngạo ngẩng đầu ngựa lên như đang nói: Nhìn đi, chủ nhân vẫn thiên vị ta thôi!
Ngựa trắng bất mãn nhìn Tiểu Thảo, đưa miệng tới muốn cướp cái túi trong tay Tiểu Thảo. Tiểu Thảo vừa trốn tránh vừa dụ dỗ: “Nhìn đi! Đãi ngộ của trại nuôi ngựa bọn ta không tệ, nếu ngươi tới trại nuôi ngựa sống, mỗi ngày đều sẽ có một viên đường đó! Thế nào? Có muốn suy nghĩ thử không!”
Động tác cướp đồ ăn của ngựa trắng hơi khựng lại, giả vờ không nghe thấy, sau đó tiếp tục tấn công cái túi trong tay nàng. Dư Tiểu Thảo thấy nó giả ngu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nếu đã nói ra ý của mình rồi, cũng sẽ không ép nó. Nàng tin vào câu mưa dầm thấm lâu, chắc chắn ngựa trắng và đàn ngựa của nó sẽ bị thuần phục!
Tiểu Thảo nhét một viên đường vào miệng ngựa trắng, vỗ cổ nó, cười nói: “Được rồi, cỏ khô cũng đã ăn, đường cũng nếm rồi, nhanh trở về chỗ của ngươi đi! Đúng rồi, sau này nếu gặp phải thời tiết xấu như mưa tuyết, nhớ đến chuồng mới xây ở đây trú. Đó là đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi đấy!! Không có ai đến làm phiền các ngươi đâu. Tin ta, cho dù các ngươi đến trại nuôi ngựa này, cũng vẫn được tự do như cũ. Nhưng mà có một điều, các ngươi tìm vợ phải ưu tiên chọn ngựa trong trại nuôi ngựa đấy!”
Ngựa trắng đầu đàn lại xin thêm một viên đường, sau đó mới thỏa mãn không cướp đồ ăn nữa. Nó biết hấp thu linh lực mỗi ngày phải có mức độ nhất định, nhiều quá ngược lại còn có hại với thân thể, bèn không nỡ quay đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương loài người, sau đó xoay người rời khỏi.
Dư Tiểu Thảo nhìn theo bóng dáng con ngựa trắng thuần kia đạp ánh trăng sáng càng chạy càng xa, cảm thấy nó giống như nhân vật chính trong chuyện cổ tích vậy, chói mắt như vậy, khiến người ta không nỡ dời mắt đi.
Một cơn gió đêm lạnh ẩm thổi tới, nàng rùng mình một cái, hơi co co bả vai. Thời tiết ở phương Bắc vào tháng Mười, rất nhiều nơi đã có tuyết rơi, trại nuôi ngựa có hoàn cảnh địa lý được trời ưu ái, khiến mùa đông chậm hơn những nơi khác không ít. Nhưng gió đêm vẫn rất lạnh lẽo.
Lúc này, một cái áo choàng mang theo nhiệt độ cơ thể được khoác lên vai nàng, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy nàng từ phía sau, khiến nàng cảm thấy ấm áp và yên tâm gấp bội.
“Nó đã đi rồi, chúng ta trở về thôi!” Tiểu Thảo vừa bước ra cửa phòng của mình, Chu Tuấn Dương đã nhận ra. Hắn biết trong lòng tiểu nha đầu lo lắng cái gì, vì để không làm con ngựa trắng sợ, hắn vẫn giấu đi hơi thở của mình, theo sát phía sau tiểu nha đầu từ xa xa, yên lặng bảo vệ nàng.
Cảnh ngựa đen nhỏ bảo vệ chủ thêm điểm cho ấn tượng của Chu Tuấn Dương với đời sau của Cuồng Phong không ít. Có can đảm đấm đá lung tung trước mặt ngựa hoang đầu đàn, sự can đảm và chân thành này đủ để đoán được năng lực của nó trong tương lai. Trại nuôi ngựa đang thiếu một con ngựa đầu đàn có thể thống lĩnh đàn ngựa, có lẽ tên nhóc này trời sinh để làm việc đó.
Người nuôi ngựa nghe thấy tiếng động thức dậy, lại bỏ thêm cỏ khô vào chuồng nuôi ngựa. Dư Tiểu Thảo thêm nguyên liệu vào trong cỏ ngon của Tiểu Hắc Toàn Phong, cảm xúc không vui của chú ngựa nhỏ được vỗ về trong nháy mắt, hí hửng ăn bữa khuya ngon miệng, cái đuôi nhỏ lắc lư, đủ để nhìn ra tâm trạng vui sướng của nó lúc này.
Dư Tiểu Thảo được Chu Tuấn Dương bảo vệ trở về tiểu viện, đương nhiên không biết sau khi ngựa trắng rời đi đã tiện đường tuần tra phương hướng nàng chỉ một lượt. Nó nhìn thấy từng cái chuồng ngựa rộng rãi sạch sẽ ở vòng ngoài trại nuôi ngựa, từng hàng máng ngựa thêm đầy cỏ khô, giống hệt như tiểu cô nương loài người kia nói, không có người qua lại và trông coi ở gần đó, không có lo lắng có âm mưu và bẫy rập gì cả.
Nghĩ đến mùa tuyết kéo dài sắp diễn ra, còn có già trẻ bệnh tật trong đàn. Mùa đông mỗi năm đều có một bộ phận ngựa trong đàn vì sức khỏe yếu ớt mà chết trong mùa đông khắc nghiệt của phương Bắc. Đây chính là mạnh thắng yếu thua của quần thể, nhưng làm một con ngựa đầu đàn, nó vẫn cảm thấy đau lòng vì những con ngựa kia. Nếu lúc trước có hoàn cảnh sinh tồn tốt như vậy, có lẽ những thành viên kia có thể tránh khỏi số phận phải chết đúng không? Mạng sống và tự do, cái nào quan trọng hơn? Trong lòng ngựa trắng có chút phân vân…
Buổi tối ngày thứ tư sau khi đi săn mùa thu trở về, những trận gió phương Bắc lạnh lẽo thổi cả một đêm, luồng khí lạnh tập kích trại nuôi ngựa. Lúc đầu, hoa tuyết chỉ rơi xuống ít ỏi, gió lạnh như con dao thổi vào người lạnh đến co tay rút chân.
Dư Tiểu Thảo làm ổ trên giường đất được đốt nóng, nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, quyết định thêu một cái hà bao mới, đổi với cái hà bao xấu xí đã phai màu bên eo Chu Tuấn Dương.
Trên giường đất, Ngô Đồng khéo tay đang dùng da chồn tuyết may xiêm y giữ ấm cho tiểu thư. Mùa đông phương Bắc đến sớm, bọn họ không chuẩn bị đầy đủ lắm, phải nhanh chóng làm ra mấy bộ quần áo lông cho tiểu thư chống rét. Trong mấy nha hoàn, Ngô Đồng không phải người có tay nghề tốt nhất, nhưng tài thêu thùa của nàng ta cũng xem như thượng thừa. Nếu không phải được chọn làm nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, rất có khả năng phòng thêu thùa của Phòng phủ là nơi làm việc của nàng ta.
Nghênh Xuân ngồi ở đầu giường đất vừa se chỉ vừa buồn bực hỏi tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, người bảo chúng nô tỳ se chỉ thô như vậy để làm gì thế ạ?” Nếu chỉ dùng để dệt vải, vậy vải dệt ra sẽ rất dày? Chẳng lẽ là dệt thảm sao?
Xuân Hoa và Thu Thực dùng dao nhỏ gọt kim trúc ở một bên nhìn thoáng qua kim trúc to mảnh để bên cạnh, trong lòng cũng tràn đầy nghi vấn như Nghênh Xuân.
“Đợi chuẩn bị xong rồi, các ngươi sẽ biết thôi!” Dư Tiểu Thảo cười thần bí, tiếp tục cúi đầu may vá, hà bao đã may xong rồi, đường may coi như ngay ngắn, nàng lật qua lật lại nhìn mấy lần, cảm thấy khá hài lòng. Khó nhất chính là thêu hoa văn ở mặt trên.
Nàng nhìn hoa văn Ngô Đồng chuẩn bị, chọn một loại đơn giản nhất… kiểu thêu tạo thành từ mấy cây trúc dài và lá trúc. Thật ra, trong lòng nàng có một suy nghĩ xấu xa, đó chính là thêu hình vẽ nhân vật hoạt hình ở bên trên, không biết Dương Quận vương lạnh lùng kiêu ngạo có dám đeo lên không?
Lúc này, một trận gió lạnh thổi tới qua khe hở của rèm cửa dày được vén lên, một bóng người cao ngất đi vào. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thảo, nhìn nàng cúi đầu vẽ một hình con chó kỳ lạ lên trên.
Tuy hình trên hoa văn chỉ được vẽ bằng mấy nét bút ít ỏi, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được rõ ràng nàng vẽ cái gì. Vóc người nho nhỏ, lỗ tai dựng thẳng, đôi mắt có thần, trên cổ còn quàng một cái khăn, dáng vẻ kiêu ngạo kia, vừa nhìn đã thấy giống Tiểu Bạch đến mấy phần.
“Vẽ cái gì vậy? Đáng yêu đấy!” Lần đầu tiên Chu Tuấn Dương nhìn thấy hình vẽ… vừa trừu tượng vừa đáng yêu thế này, không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Dư Tiểu Thảo nhịn cười nói: “Đây là hoa văn ta chuẩn bị thêu trên hà bao, nếu huynh thích thì ta yên tâm rồi.
Chu Tuấn Dương vừa nghe thế, vẻ mặt cứng đờ, đưa mắt nhìn thoáng qua mấy hoa văn khác, chọn ảnh lá trúc đơn giản nhất kia, nở một nụ cười mất tự nhiên: “Hoa văn này quá phức tạp, phải thêu bao lâu mới hoàn thành được chứ? Gia không nỡ để nàng vất vả, vẫn nên đổi cái này đi, đơn giản hơn một chú?”
Chương 599: Gánh nặng ngọt ngào
Dư Tiểu Thảo “chán nản” cúi đầu, rũ vai, giọng nói ai oán vang lên: “Chắc chắn là huynh ghét tay nghề thêu thùa của ta, cảm thấy ta không thêu được hình vẽ phức tạp, có phải không?”
“Tuyệt đối không phải! Chỉ cần là nàng thêu, gia đều thích!” Nói xong, tháo hà bao bên hông mình xuống, đặt xuống trước mặt tiểu cô nương đang “sa sút” tinh thần, dùng sự thật chứng minh lời nói của mình.
Dư Tiểu Thảo cướp lấy cái hà bao đã cũ kia, rất muốn hủy thi diệt tích, khó cho hắn không sợ bị người khác chê cười, mang cái hà bao xấu đến có chút dị dạng này suốt hai năm liền.
“Vậy nếu ta thêu ảnh của Tiểu Bạch lên cái hà bao này, huynh có đeo không?” Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt như bầu trời sáng sau cơn mưa, chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
Chu Tuấn Dương không chút nghĩ ngợi đã gật đầu: “Chỉ cần là nàng thêu, gia đều sẽ mang theo bên người! Gia chỉ sợ nàng mệt…” Hà bao xấu như vậy hắn còn đeo suốt hai năm, tuy hình vẽ này không hợp với khí chất của hắn, nhưng cũng được hơn cái ban đầu một chút xíu nhỉ?
Dư Tiểu Thảo lại tiện tay vẽ một con vịt vàng vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, nhịn cười hỏi: “Vậy thêu hình vẽ thế này nhé? Dùng gấm màu xanh da trời làm nền, chỉ thêu màu vàng viền ở bên ngoài…”
Trong đầu Chu Tuấn Dương tưởng tượng đến mình mặc một bộ đồ đen, bên hông treo một cái hà bao sáng màu như vậy, hình tượng đó tuyệt đối không nỡ nhìn thẳng. Nhưng chỉ có thể nghiến răng làm theo câu mình nói khi này, khó khăn gật đầu: “Nàng thêu, gia sẽ đeo!”
Nghĩ đến mình đường đường là sát tinh giáo đầu của Hỏa khí doanh mà lại đeo cái hà bao vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu như thế, không biết sẽ bị đám tiểu tử thúi cười thầm ở sau lưng bao lâu nữa! Theo ý của hắn, còn không bằng không đổi, ít nhất người quen đã sớm biết cái hà bao xấu xí kia của hắn rồi.
“Phì…” Cuối cùng Tiểu Thảo cũng không nhịn được nữa, cười đến ngả nghiêng trên giường đất, tay nhỏ bé không ngừng đập lên giường, thở hổn hển nói: “Trêu huynh thôi! Hình vẽ này là ta thiết kế trên gối ôm và tay nải, sao có thể thật sự để người anh minh thần võ, đẹp trai bức người như huynh đeo cái hà bao tương phản như thế được chứ?”
“Nha đầu xấu xa!” Chu Tuấn Dương nghe vậy hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, bàn tay thon dài xoa mái tóc đen của tiểu nha đầu, nhớ tới mục đích mình đến đây: “Tối hôm qua cỏ khô trong chuồng ngựa mới bị ăn không ít. Thủ vệ tuần tra gần đó nhìn thấy một con ngựa trắng từ phía xa dẫn một bộ phận ngựa hoang tới đây ăn uống, sáng hôm nay mới rời đi.”
Dư Tiểu Thảo không hề ngạc nhiên, gật đầu nói: “Có lẽ Tuyết Ngân biết trước sự thay đổi của thời tiết, dẫn ngựa có sức khỏe yếu kém trong đàn đến trại nuôi ngựa ăn uống, hy vọng có thể tăng cường sức chống lạnh của bọn nó?” Tuyết Ngân là tên nàng đặt cho con ngựa trắng đầu đàn, có tiến bộ rất lớn so với Tiểu Bạch Tiểu Hắc Bánh Trôi Nhỏ rồi!
“Nếu đúng như lời của nàng, có lẽ con ngựa kia sẽ còn đến nữa. Dù sao mùa đông ở phương Bắc rất dài, nhiệt độ thấp, tuyết tai sẽ mang tới đả kích trí mạng cho những con ngựa già yếu bệnh tật trong đàn!” Chu Tuấn Dương cảm thấy khá tò mò vì IQ của con ngựa này lại cao đến thế, nhưng nghĩ để bản lĩnh của tiểu nha đầu nhà mình và mấy con thú cưng yêu nghiệt trong nhà, cảm thấy có lẽ việc này có liên quan đến nàng.
Chẳng mấy chốc suy đoán của Chu Tuấn Dương đã được chứng thực. Khi Tiểu Thảo thêu hoa văn trúc xanh lên hà bao gần xong, trại nuôi ngựa nghênh đón một trận bão tuyết lớn nhất từ khi bắt đầu mùa đông đến này. Hạt tuyết to khoảng nắm tay trẻ sơ sinh, ùn ùn bay xuống từ trong bầu trời lờ mờ, tầm nhìn bên ngoài chỉ có mấy mét.
Tất cả ngựa trong trại đều thành thật ở lại chuồng, ngay cả Hắc Toàn Phong thích đi dạo khắp nơi cũng ngoan ngoãn trở về chuồng riêng ấm áp của mình. Chỗ góc mỗi chuồng đều đặt một chậu than sưởi ấm. Cứ cách một ngày, đại phu thú y họ Vương đều sẽ dẫn nhóm đại phu thú y của trại nuôi ngựa kiểm tra sức khỏe cho từng con, đảm bảo mỗi con đều có thể an toàn vượt qua mùa đông kéo dài lại lạnh lẽo này.
Nghiêm quản sự mạo hiểm gió tuyết đến bẩm báo phát hiện mới với chủ tử. Thấy trong phòng của chủ tử không có ai, gã bèn vòng lại đến trạch viện của Dư cô nương, quả nhiên tìm thấy chủ tử của mình ở đó.
“Nghỉ ngơi một lát đi, gia cũng không cần mặc gấp, đừng làm mỏi mắt mình!” Đôi mắt phượng yêu mị của Chu Tuấn Dương cứ nhìn chằm chằm kim sợi len trong tay tiểu nha đầu, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng đến có thể nhỏ ra nước. Không ngờ tiểu nha đầu còn có tay nghề này, ngón tay nhanh nhẹn, cầm kim sợi len đan lên móc xuống, nghe nói cái đó là áo len, theo nàng thành thạo đan móc mà từ từ dài ra.
Tiểu nha đầu nói muốn đan áo len để hắn mặc lót, vừa nhẹ nhàng vừa giữ ấm. Trong lòng hắn rất dễ chịu rất chờ mong, nhưng vẫn sợ tiểu cô nương mệt mỏi, không nhịn được nhắc nhở nàng nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Không có gì, dù sao rảnh rỗi cũng đâu có việc gì làm! Đợi đan xong cho huynh, còn phải đan cho Tô tiên sinh một cái nữa. Ở đây lạnh quá sớm, hình như Tô tiên sinh không mang theo quần áo chống lạnh gì tới cả!” Dư Tiểu Thảo nói chuyện, nhưng tốc độ đan áo len vẫn không hề chậm lại.
Kiếp trước vì tiết kiệm tiền, áo len quần len của em trai em gái đều là nàng đan thủ công. Tuy lâu rồi không đan không được quen tay, nhưng luyện tập một lần đã nhanh chóng tìm lại được cảm giác lúc trước. Với tốc độ của nàng, không cần một tuần đã có thể đan được một cái áo len. Nhìn sợi len thuộc hạ nhuộm thành màu xanh thẳm, tưởng tượng Chu Tuấn Dương tuấn tú đẹp trai mặc nó lên, nhất định rất rực rỡ.
“Cái gì? Còn phải thêu cho tên kia?” Sự vui sướng trong lòng Chu Tuấn Dương trộn lẫn cảm giác chua chua: “Nàng dạy cho Ngô Đồng và Nghênh Xuân bọn họ đi, mấy người cùng làm chung, Tô tổng quản cũng có thể mặc được sớm hơn.”
Hắn thừa nhận mình cực kỳ không muốn tiểu nha đầu tự tay may quần áo cho người khác. Tưởng tượng đến người khác mặc đồ nàng làm ra, hắn có cảm giác chỉ muốn lao tới lột luôn xuống, thà rằng hủy đi cũng không thể để tên đàn ông thối khác chiếm lợi được!
“Bình dấm chua khổng lồ!” Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, hé miệng cười. Nàng còn có thể không hiểu chút suy nghĩ của người này sao?
“Gia chỉ lo nàng mệt thôi!” Chu Tuấn Dương mạnh miệng chối.
“Ta chỉ xem Tô tiên sinh như huynh trưởng, huynh ghen gì mà ghen chứ?” Dư Tiểu Thảo buông kim đan len trong tay xuống, lấy một cái gối ôm Ngô Đồng đã may xong tới, lót ở sau lưng mình, để mình dựa vào thoải mái một chút.
“Mệt mỏi à? Nghỉ ngơi một lát ăn hạt thông và quả hạch đi!” Chu Tuấn Dương đặt nhân hạt thông, nhân quả phỉ mình bóc ra vào tay tiểu nha đầu, cẩn thận để áo len đan được một nửa trong tay nàng qua một bên.
Dư Tiểu Thảo nhận lấy, lúc đang ăn quả hạch, bên ngoài có người bẩm báo Nghiêm quản sự cầu kiến. Có chuyện quan trọng gì khiến Nghiêm quản sự mạo hiểm chạy đến bẩm báo công việc trong lúc chập tối còn bão tuyết thế này chứ?
“Vào đi!” Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng bóc hạt hồ đào, cẩn thận lấy nhân bên trong ra, để vào trong đĩa trên giường đất.
Nghiêm quản sự tiến vào hành lễ xong thì đứng ở một bên, nhìn chủ tử của mình vô cùng tập trung bóc quả hạch thì hơi sửng sốt, thầm nghĩ: Đừng nói là bóc giúp Dư cô nương đó nhé?
Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này, đã nhìn thấy chủ tử của mình nhận lấy cái đĩa không từ trong tay Dư cô nương, để nhân hồ đào đã bóc vào trong tay nàng. Nghiêm quản sự thầm nghĩ: “Không ngờ chủ tử có danh hiệu sát tinh mặt lạnh của mình lại giống Vương gia như vậy, đều là người cưng chiều vợ đến tận trời.
“Có chuyện gì?” Chu Tuấn Vương thấy tiểu nha đầu thích ăn hạt thông hơn bèn kiên nhẫn bóc nhân hạt thông. Động tác cực kỳ tao nhã ung dung, giống như không phải đang bóc hạt thông mà là đầu ngón tay đang khiêu vũ vậy, cực kỳ vui tai vui mắt.
Nghiêm quản sự vội vàng thu lại tầm mắt, cười bẩm báo: “Quả nhiên đúng như chủ tử đoán, hôm nay con ngựa trắng kia đã dẫn đầu đàn ngựa vào ở chuồng mới bên ngoài, lúc đi bỏ thêm cỏ khô, mặc dù những con ngựa kia hơi rối loạn, nhưng không hề tấn công người nuôi ngựa, cũng không có ý muốn chạy trốn.”
“Tiểu nha đầu, thật bị nàng đoán trúng rồi. Quả nhiên con ngựa trắng đã vì ngựa trong đàn của mình mà đến trại nuôi để được che chở!” Chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của hai người, nhưng muốn hoàn toàn có được sự tin tưởng của ngựa trắng đầu đàn, còn cần một quá trình dài.
Dư Tiểu Thảo cười hì hì, nói với Nghiêm quản sự: “Bảo người của trại nuôi ngựa cố hết sức không đến gần chuồng mới bên kia, người nuôi ngựa ngoài đưa nước với đồ ăn cũng hạn chế đến gần.”
“Vâng! Nô tài sẽ dặn dò việc này…” Nghiêm quản sự hiểu rõ mệnh lệnh của Dư cô nương là mệnh lệnh của chủ tử, cho nên rất kính cẩn đồng ý.
“Đợi đã!” Dư Tiểu Thảo đột nhiên nhớ tới điều gì đó, gọi Nghiêm quản sự muốn đi ra ngoài lại: “Bảo người nuôi ngựa lúc cho thêm cỏ khô lặng lẽ chú ý trong đàn ngựa có con nào bị bệnh hoặc là đợi sinh không.”
“Vâng!” Dư cô nương suy nghĩ rất chu đáo, những con ngựa hoang kia sẽ cho phép đại phu thú ý đến gần nó sao? Nghiêm quản sự nhìn chủ tử một cái, trong lòng mang theo nghi ngờ rời khỏi.
Khi áo len của Chu Tuấn Dương chỉ còn lại hai tay áo chưa đan, Nghiêm quản sự trình con số thống kê công việc lên. Tình hình của đàn ngựa hoang không được lạc quan lắm, tổng cộng lớn nhỏ bảy mươi lăm con ngựa hoang, có hơn mười con ốm yếu, ngựa có mang thì không nhiều lắm, chỉ có hai ba con.
Ở trại nuôi ngựa, ngựa bị bệnh là phải cách ly, tránh để con ngựa khác bị lây bệnh. Cũng may đàn ngựa hoang có nơi ở ấm áp hơn nữa mỗi ngày đều ăn cỏ khô chứa cả linh khí, uống nước lấy tới từ trong giếng, sức đề kháng tăng lên không ít. Một vài con ngựa hoang bệnh nhẹ hơn đã có chuyển biến tốt hơn rồi.
“Dường như gió tuyết bên ngoài đã nhỏ hơn một chút, Duệ Chi, ta muốn tới chuồng xem thử, huynh đi với ta nhé?” Dư Tiểu Thảo nhìn thấy con số thống kê công việc, có mấy con ngựa bệnh nặng, còn có một con ngựa mẹ sắp sinh, cho nên hơi lo lắng, dùng giọng điệu làm nũng đáng yêu với Chu Tuấn Dương.
Nàng biết nếu dẫn Chu Tuấn Dương theo, nàng còn có thể được cho phép đi dạo một vòng. Nếu chỉ có một mình nàng, chắc chắn tên sủng thê cuồng ma có chút bá đạo kia sẽ không đồng ý! Chao ôi! Có một nam nhân quá để ý đến mình cũng là một gánh nặng ngọt ngào mà!
“Được, gia sẽ đi với nàng một chuyến… nhưng mà, nàng phải mặc vào quần bông lông vịt mới làm xong mấy ngày trước, còn có áo lót da dê, bên ngoài khoác thêm áo choàng da chồn tuyết nữa…” Mỗi khi Chu Tuấn Dương nhìn thấy tay chân nhỏ nhắn của tiểu nha đầu, đều sẽ lo lắng cho sức khỏe của nàng.