Lão Hồ thị đang đứng trong vườn rau kinh ngạc, nhìn kỹ lại, thật kỳ quái, tại sao Hứa Tam Hoa lại nói chuyện cùng với tiểu tử Từ Xán ở cách vách? Thấy hai người một trước một sau đi vào phòng bếp nhà Từ Xán, vẻ mặt lão Hồ thị kinh nghi, thậm chí dừng xới đất.
Nhà Từ Xán chỉ có hai gian phòng cỏ tranh, một gian hắn ở, một gian là nhà bếp.
Hắn không chút suy nghĩ mang theo Hứa Tam Hoa đi vào nhà bếp, thế này tốt hơn là bị người khác nhìn thấy đứng nói chuyện ngoài sân.
"Gấu mù ngươi đã bán đi chưa?" Từ sau ngày lên núi đó, đã rất lâu rồi Hứa Tam Hoa không nhìn thấy Từ Xán, giống như là ngày đó hắn mang gấu lên thị trấn bán rồi không trở về.
Hứa Tam Hoa nghĩ rằng có lẽ hắn cứ vậy mà rời khỏi thôn Cô Sơn rồi, dù sao thì, đời trước hắn cũng rời đi không một tiếng động, rất lâu sau người trong thôn mới biết là hắn không còn ở nhà nữa, còn nghĩ rằng lúc hắn đi săn thú gặp chuyện trong núi sâu rồi.
Từ Xán cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lấy ra một túi bạc hắn giấu trong lồng ngực: "Nghe nói Phủ Thành có công tử bột nhà giàu đang muốn tìm chân gấu, ta liền tới Phủ Thành, cho nên đi lại hơi lâu."
Từ Xán đã lên huyện bán con mồi được vài năm, tự có con đường của riêng mình, Hứa Tam Hoa cũng không hỏi hắn tại sao hắn biết bên Phủ Thành có công tử bột giàu có muốn mua chân gấu, chỉ nhìn túi bạc phình to kia, không khỏi kinh ngạc.
Từ Xán nói xong đã đưa tay mở miệng túi ra, để lộ hai mươi thỏi bạc trắng bóng loáng bên trong: "Một đầu gấu, từ đầu đến đuôi đều bán cho hắn, tổng cộng được một trăm lượng, ta lấy mười lượng, phần còn lại đều là của ngươi." Đầu gấu này vốn dĩ là do Hứa Tam Hoa đánh chết, nếu không phải hắn còn đang thiếu nợ, nghĩ mình chỉ đi một chuyến mà kiếm lấy mười lượng bạc cũng không phải là chuyện phúc hậu gì, nhưng hắn chỉ đành phải vậy.
Hứa Tam Hoa nghĩ chẳng qua nàng chỉ ra chút sức, nếu không phải do Từ Xán, nàng cũng sẽ không chạy vào thâm sơn rồi gặp phải gấu mù, hơn nữa gấu cũng là do Từ Xán vất vả đi bán, sao nàng có thể không biết xấu hổ mà lấy nhiều vậy?
Chỉ lấy một thỏi bạc, rồi đẩy bạc về phía hắn, nói: "Ta chỉ lấy một thỏi là được rồi." Năm lượng bạc cũng là một số tiền không nhỏ, trong tay a gia a nãi của nàng hiện giờ chỉ sợ cũng chỉ có nhiêu đó tiền! Người nhà nghèo, quanh năm suốt tháng cũng không thu được mấy đồng tiền.
Hai người cứ đẩy qua rồi đẩy lại, Từ Xán nghĩ ngợi, sau đó phân chia bạc thành hai phần, mỗi người một nửa, không cần nói lời vô nghĩa nữa.
Hứa Tam Hoa cất khoản tiền lớn năm mươi lượng rồi bước vào sân, thấy a nãi nhà mình nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, cước bộ nàng đổi hướng, nhanh chóng chạy vào phòng mình.
Kiếp trước, Hứa Tam Hoa tân tân khổ khổ kiếm được không ít bạc, nhưng đó đều là chuyện trước khi nàng chết không lâu.
Bạc còn chưa kịp xài mà nàng đã chết rồi.
Giờ phút này, năm mười ba tuổi, nàng nắm trong tay khoản tiền lớn đến năm mươi lượng bạc, đầu óc Hứa Tam Hoa đập liên hồi.
Gạo trắng có giá hai mươi lăm văn một cân, năm mươi lượng bạc, vậy có thể mua được hai ngàn cân gạo trắng, đủ cho cả nhà bọn họ ăn uống thật lâu.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, đời này, Hứa Tam Hoa nhất định phải sống cho thật tốt, không bao giờ...!muốn trải qua những ngày tháng lang bạt giang hồ nữa.
Trừ chuyện đó ra, còn có người nhà của nàng...
Hứa Tam Hoa lấy ra một thỏi bạc để trên người, số còn lại, nàng bỏ vào trong túi rồi giấu ở trong hang chuột dưới chân giường.
Lúc này nàng mới ra khỏi phòng, không biết khi nào Hồ thị đã mang theo châm tuyến trở về phòng.
Thấy nàng đi ra, bước chân lúng túng, há miệng thở dốc, do dự rồi lại thôi.
Lão Hồ thị có tính tình nhanh nhẹn, nhưng cô cháu gái Hồ thị này của bà lại có tính cách mềm yếu giống như lão nương của nàng.
Xưa nay nàng ấy sợ khuê nữ Hứa Tam Hoa này, nên hai mẹ con không thể tâm sự thân mật và chia sẻ với nhau được.